Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 29: Khóc chút chít giả vờ đáng thương



Lọt vào trong tầm mắt chính là vách tường trắng tinh cùng rèm cửa nhạt màu, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng nồng nàn, ánh mặt trời xuyên qua bức màn, như ẩn như hiện.

Không cần nghĩ cũng biết, hiện tại cậu đang ở bệnh viện.

"Mịa, thật xui xẻo." Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng chửi thầm một câu.Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com

Cậu nhấn chuông đầu giường, rất nhanh đã có bác sĩ và y tá tiến vào kiểm tra cho cậu. Lúc kiểm tra được một nửa thì Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đi vào.

Cậu vẫy vẫy tay với bọn họ, cười hỏi: "Tôi ngủ mấy ngày rồi?"

Tống Tử Khiêm đặt đồ ăn vặt mới vừa mua lên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh, trái tim vẫn luôn treo trên cao giờ khắc này cuối cùng cũng buông xuống, "Chỉ ngủ cả đêm, tôi còn tưởng rằng cậu ngã đến mất trí nhớ luôn chứ."

"Anh tưởng diễn kịch hả? Nào có dễ dàng mất trí nhớ như vậy." Diệp Niệm Ninh trợn mắt, cầm ly nước trên bàn uống ngụm nước.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói với Diệp Niệm Ninh: "Have a good rest."

Diệp Niệm Ninh đáp lại, "Thanks!"

"Niệm Niệm, anh sắp làm em sợ muốn chết! May mà chỉ chảy chút máu thôi không có chuyện lớn gì, bằng không em sẽ áy náy chết mất." Trần Ngư Nhi khóc nức nở nói với Diệp Niệm Ninh.

"Em áy náy cái gì chứ? Cũng không phải em đẩy anh xuống, cô gái nhỏ cứ thích nghĩ vớ va vớ vẩn!" Diệp Niệm Ninh lấy ra một bịch đồ ăn vặt từ túi nilon đưa cho Trần Ngư Nhi, không sao cả nói.

"Cậu đã tỉnh thì đăng bài Weibo báo bình an cho fans cậu trước đi, còn anh cậu và mấy người bạn bè của cậu nữa." Tống Tử Khiêm lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho Diệp Niệm Ninh, cậu nhận lấy điện thoại cười cười: "May mắn lúc ấy đã đưa điện thoại cho anh, bằng không lại phải mua một cái mới nữa, phiền lắm."

Lời còn đang nói, Diệp Niệm Ninh cũng đã đăng nhập vào Weibo, dựa theo lệ thường, trước nhìn hot search, quả nhiên, cậu lại bị treo lên top 1 hot search.

"Hot! Diệp Niệm Ninh ngã cầu thang lâm vào hôn mê!"

Click vào cái bài đăng kia, blogger nói một đống lời, xem như cũng đã nói rõ gần như mọi chuyện rồi, mà dưới bài đăng còn có một link video ngầm, Diệp Niệm Ninh nghĩ hẳn là toàn cảnh quá trình lúc ấy cậu và Khương Vi Ân chửi nhau, vì thế cũng không vào xem.

Quay lại chủ trang, soạn bản thảo đã nghĩ từ lâu ở trong lòng ra đăng lên, còn kèm theo tấm ảnh đầu đầy băng gạc của mình lên.

Bố Ninh Online dỗi V: Nhóm các cô gái đập ngỗng, bố Ninh đã trở lại!

Mọi người không cần lo lắng cho tôi, với thể trạng này của tôi có thể vì lăn xuống cầu thang mà bị cái gì không? Nhiều nhất cũng chỉ chảy chút máu mà thôi, không có chuyện gì cả, các đồng chí, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa!

Còn nữa, chuyện giữa tôi và vị tiểu thư kia thuộc về chuyện riêng tư, mong các vị netizens hạ miệng lưu tình, đừng tam sao thất bản, cũng đừng làm anh hùng bàn phím. Tôi cảm ơn cả nhà các bạn!

【 Hình minh hoạ 】

Đăng Weibo xong xuôi chính là lướt xem WeChat, tin nhắn trên WeChat cũng đã lên tới 99+, mà tin đầu tiên cậu reply chính là cho Diệp Thanh Lâm.

Cuối cùng thì, ai cũng không quan trọng bằng anh cậu.

( Anh trai thân yêu ): Diệp Niệm Ninh em mẹ nó bệnh tâm thần hả? Con nhỏ kia mắng anh cứ để nó mắng đi, ông đây đâu phải chưa từng bị chửi đâu, cần em tới bảo vệ anh sao?

( Anh trai thân yêu ): Hiện tại thì hay rồi, ăn một tát của người ta còn vào bệnh viện, em vui không?

( Anh trai thân yêu ): Anh tới nước A, em chờ đó cho anh.

( Em trai không bớt lo ): Anh, em không sao.

Reply tin nhắn xong cậu ngẩng đầu nhìn Tống Tử Khiêm, "Hôm nay khi nào anh tôi đến?"

Tống Tử Khiêm tính tính thời gian, rồi sau đó nói: "Chắc khoảng 10 giờ sáng là tới sân bay."

"Vậy chờ khi xong rồi hai người các anh đi đón anh tôi nhé."

"Ngư Nhi ở lại chăm sóc cậu, tôi đi đón là được."

"Này, tôi có tay có chân cũng có thể tung tăng nhảy nhót, không cần có người chăm sóc, hai người các anh đến đó tận lực nói nhiều lời tốt đẹp giúp tôi, xoa dịu cảm xúc của anh tôi một chút, tôi sợ ảnh đến đây còn tẩn tôi thêm một trận lắm." Diệp Niệm Ninh cắn môi dưới, khẩn trương nhìn Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi.

Trần Ngư Nhi xì một tiếng bật cười, "Niệm Niệm, sao anh sợ Diệp tổng dữ vậy?"

Diệp Niệm Ninh thở dài, "Em không hiểu đâu."

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ đoạn thời gian cha mẹ qua đời kia cậu từng chịu một ít khổ bên ngoài, ngoài ra vào những thời điểm khác căn bản chưa từng chịu khổ, mà anh cậu vẫn luôn là người nhận hết áp lực. Vốn dĩ anh cậu đã được chú hai xem như người thừa kế mà bồi dưỡng rồi. Nhưng từ khi cậu nói cậu muốn làm ca sĩ, anh cậu không nói hai lời liền từ bỏ vị trí chú hai cho ảnh, ngược lại thì bắt đầu thành lập giải trí Niệm Niên. Mà nguyên nhân anh cậu làm như vậy hầu như là không muốn có người bắt nạt cậu.

Cho nên nói, ở trước mặt anh cậu, cậu vĩnh viễn là một đứa em trai siêu ngoan (= ̄∇ ̄)ノ.

"Vậy thì ký chủ, tại sao kiếp trước cậu không nghe lời vậy?" 88 đột nhiên online hỏi.

Diệp Niệm Ninh xấu hổ khụ hai tiếng, "Kiếp trước có thể là do thời kỳ phản nghịch ấy mà."

88 thuận miệng ồ một tiếng, rồi sau đó nói: "Mời ký chủ nội trong mười phút gọi cho đối tượng mang năng lượng, và phải khóc chút chít giả vờ đáng thương. Hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 15, nhiệm vụ này vì tùy cơ mà kích phát."

"Anh biết ngay cậu online là không có chuyện gì tốt mà. Còn khóc chít chít giả vờ đáng thương, bà nó một đại nam nhân như anh khóc chút chít thế nào?" Diệp Niệm Ninh bực bội sờ tóc, kết quả lại không cẩn thận sờ trúng miệng vết thương của mình, nháy mắt kêu lên đau đớn.

Đang thảo luận sắp xếp hành trình Trần Ngư Nhi và Tống Tử Khiêm nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại nhìn cậu, hai người khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp Niệm Ninh xua xua tay ý bảo không có chuyện gì.

"Mời ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ." 88 nhỏ giọng nhắc nhở một câu.

Diệp Niệm Ninh nhận lệnh thở dài, vừa định gọi qua cho Thời Yến An, thì Thời Yến An đã gọi đến đây cho cậu.

Cậu tùy ý cảm thán một câu thật là trùng hợp, sau đó tiếp máy đặt điện thoại bên tai.

"Alo, Niệm Niệm."

Thời Yến An đứng trên ban công, màn đêm buông xuống, ánh đèn hơi lạnh, ánh đèn từ phòng ngủ chiếu ra hơi lờ mờ, chiếu vào bóng người một mảng mông lung.

"Ừm."

Giọng Diệp Niệm Ninh từ bên kia đại dương thông qua di động truyền tới tai Thời Yến An.

Tay kẹp thuốc của Thời Yến An run lên, búng búng khói bụi, xoay người quay vào phòng khách không bật đèn bóp tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác.

"Cậu có khỏe không? Còn có đau hay không?" Thời Yến An nói xong câu này liền nhấp môi, trong giọng nói bao hàm quan tâm cùng khẩn trương khiến Diệp Niệm Ninh cảm giác rất ấm áp.

"Tôi..." Diệp Niệm Ninh vừa định nói tôi không đau, bỗng nhiên nhớ tới nhiệm vụ vừa rồi, thay đổi giọng điệu, ủy khuất ba ba nói: "Không ổn, một chút cũng không ổn, bây giờ tôi vừa đau vừa choáng nè."Truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com

Vốn dĩ không để ý Diệp Niệm Ninh gọi điện thoại, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi đột nhiên nghe thấy lời này, biểu tình trên mặt biểu phải nói rất chi là phức tạp.

Mà Thời Yến Án nghe lời này xong lại đau lòng không thôi, "Nhịn một chút đi nhé? Chỉ hai ngày nữa là sẽ không đau không choáng nữa."

"Ừm, được." Trọng giọng của Diệp Niệm Ninh còn mang theo tiếng khóc nức nở, quả thực sắp làm tâm Thời Yến Án nhũn cả ra.

"Ngoan, ngày mai tôi sẽ tới nước A." Thời Yến Án nhẹ giọng dỗ dành.

"Tới nước A? Anh không làm việc sao?" Diệp Niệm Ninh nghi hoặc hỏi.

"Đến thăm cậu, thuận tiện tham gia hội thảo trao đổi học thuật."

Thời Yến Án cảm thấy cái hội thảo trao đổi học thuật này sắp xếp thời gian quả thực không còn gì để chê, lại tổ chức ngay lúc này, nhưng nếu không có hội thảo trao đổi dù anh có từ chức cũng phải chạy tới.

Từ ngày hôm qua biết được tin Diệp Niệm Ninh bị thương cho tới hôm nay, trước lúc trò chuyện điện thoại cùng Diệp Niệm Ninh tim anh vẫn luôn treo trên cao, sợ Diệp Niệm Ninh sẽ xảy ra chuyện, cũng cảm thấy hổ thẹn vì mình không ở bên cạnh Diệp Niệm Ninh bảo vệ cậu.

Anh nghĩ, nếu không có lần ngoài ý muốn này, có lẽ anh sẽ không biết được thì ra ở trong lòng anh Diệp Niệm Ninh đã chiếm một vị trí quan trọng như vậy

"Vậy ngày mai chúng ta gặp lại!"