Sau khi tán gẫu vài câu với Thời Yến An một hồi, Diệp Niệm Ninh về phòng mình, cậu đặt cây thước trong tay lên sô pha, rồi hỏi 88: "Lần này là nhiệm vụ gì?"
"Trong vòng 3 ngày, xin mời ký chủ khiến đối tượng trải nghiệm cảm giác ăn giấm.
Hoàn thành nhiệm vụ nhận được mức năng lượng là 20." 88 vẫn nghiêm túc tuyên bố nhiệm vụ như trước, làm Diệp Niệm Ninh cảm thấy rất nghi ngờ về nhiệm vụ này.
"Ghen hả? Vậy thì dễ quá! Bây giờ anh sẽ đến siêu thị, mua một bình dấm cho anh ta uống là được chớ gì." Diệp Niệm Ninh giả ngu nói.
"Ký chủ, ý tôi ăn giấm không phải như này..."
"Cậu không nói rõ thì sao anh biết ý cậu là gì?" Diệp Niệm Ninh cố tình trêu chọc 88.
"Thật ra nhiệm vụ này chính là muốn ký chủ làm chuyện thân mất với những người khác trước mặt đối tượng mang năng lượng, rất đơn giản mà." 88 biết Diệp Niệm Ninh đang trêu nó, nhưng nó vẫn giải thích cho Diệp Niệm Ninh.
"Đơn giản cái đầu cậu ấy!" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, rõ ràng nhiệm vụ rất khó!
Sau khi trầm mặc một lúc, Diệp Niệm Ninh đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng hỏi: "Nè, Bát Giới.
Sao mấy ngày nay không thấy cậu xuất hiện? Suýt chút nữa anh nghĩ cậu lặng lẽ rời đi rồi chứ!"
"Gần đây tôi đã liên lạc được với Chủ thần, Chủ thần bảo hắn sẽ tới đón tôi, cho nên có thể sau này cách mấy ngày tôi mới online một lần để tuyên bố nhiệm vụ."
"Vậy chờ khi Chủ thần của cậu đến, cậu sẽ đi luôn sao?"
"Đúng vậy ký chủ."
"Ầu." Diệp Niệm Ninh rầu rĩ không vui trả lời.
Mặc dù hệ thống này thường xuyên cho cậu rất nhiều nhiệm vụ kỳ quái, còn dùng tuổi thọ để uy hiếp cậu, nhưng thật ra quen nhau lâu như vậy, cậu vốn đã xem nó là bạn thân.
Bây giờ đột nhiên được cho hay đứa bạn thân sắp rời khỏi thế giới này, cậu vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Niệm Ninh, Thời Yến An, Tống Tử Khiêm và cả Trần Ngư Nhi ăn bữa sáng cùng nhau, xong rồi Thời Yến An đã vội vàng rời đi.
"Niệm Niệm, chuyện cậu nổi giận hôm qua tôi đã nói cho anh cậu biết, anh ấy không nói gì cậu chứ? Tôi chỉ muốn anh ấy an ủi cậu chút thôi." Tống Tử Khiêm lo lắng nhìn Diệp Niệm Ninh.
Hôm qua đầu óc anh giật giật thế nào nên mới nhắc tới chuyện này với Diệp Thanh Lâm, cũng không biết Diệp Thanh Lâm nói gì với Diệp Niệm Ninh.
"Không có! Hời, anh đừng thấy ông anh tôi hung dữ với tôi mà nghĩ vậy, chỉ cần tôi tức giận thì anh ấy chắc chắn vẫn đứng về phía tôi! Hôm qua vì muốn làm tôi bớt giận, còn cố ý mua cho tôi một chiếc xe thể thao, chờ sau khi trở về tôi sẽ lái chiếc xe kia chở mấy người đi dạo!" Mặt Diệp Niệm Ninh đầy đắc ý nói.
"Cậu dẫn Ngư Nhi đi đi, tôi có anh cậu dẫn rồi."
Diệp Niệm Ninh nhìn vẻ mặt ngọt ngào kia của Tống Tử Khiêm, bất lực trợn mắt, cái mùi chua hôi thối của tình yêu này!
Sau khi ba người cùng bước vào studio 《 Young Idol 》, đều nghênh đón ánh mắt vô cùng quan tâm của mọi người, tất nhiên, tầm mắt chủ yếu vẫn tập trung trên người Diệp Niệm Ninh, dẫu sao hôm qua cậu nổi giận lớn như vậy, nhất định mọi người đã biết hết rồi.
"Thầy Diệp, thầy tới rồi sao! Ăn sáng chưa?" Phó đạo diễn vừa thấy Diệp Niệm Ninh thì vội vàng chạy đến trước mặt cậu mỉm cười chào hỏi.
"Ăn rồi.
Hôm nay sẽ phỏng vấn tôi, đúng không?"
"Đúng vậy.
Bây giờ cậu qua luôn hay sao?"
"Bây giờ.
Có phải bây giờ là thời gian tự luyện tập của họ không?"
"Hình như là vậy."
"Vậy trước tiên tôi đi xem thử, sau khi xem xong tôi sẽ tự vào phòng chuẩn bị là được.
Anh cứ lo việc của mình đi."
"Được được."
Diệp Niệm Ninh vươn tay với Trần Ngư Nhi, Trần Ngư Nhi nghi ngờ nhìn cậu, "Gì ạ?"
"Thước đâu."
"À à!"
Trần Ngư Nhi vội vàng kéo khóa balo trên vai, lấy cây thước giáo viên ra, đặt vào tay Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh cầm thước giáo viên thờ ơ xem từ lớp A tới lớp D, giống y như hôm qua, tất cả đều đang luyện tập.
Khi đi đến lớp F, cậu dừng bước, sau khi nghe xong tiếng nhạc phát ra từ bên trong một lúc, cậu xoay người rời đi.
Tống Tử Khiêm nhìn cửa phòng luyện tập của lớp F, nghi hoặc bước tới hỏi Diệp Niệm Ninh: "Không vào xem chút sao?"
"Không dám đi vào, sợ bị bọn họ chọc cho tức."
"Hầy! Hôm qua cậu cũng đã mắng bọn họ như vậy rồi, chắc họ đã biết sai.
Cậu đến xem lớp khác nhưng không xem lớp bọn họ, là cố ý để cho bọn họ áy náy à!"
"Nếu như cảm thấy áy náy với tôi có thể khiến bọn họ luyện tập tốt hơn, vậy vẫn nên để bọn họ áy náy đi."
"Cậu đó nha!" Tống Tử Khiêm cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bởi vì Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi phải đi họp, Diệp Niệm Ninh đành đi một mình vào phòng chuẩn bị.
Trong phòng chuẩn bị đã có không ít nhân viên công tác đang chờ, anh cúi chào bọn họ, rồi mới ngồi lên ghế.
"Thầy Diệp, xin chào thầy!" Một cô gái trông có vẻ còn nhỏ tuổi mỉm cười chào hỏi Diệp Niệm Ninh.
"Ừm, xin chào." Diệp Niệm Ninh đặt thước lên bàn tròn nhỏ bên cạnh, thờ ơ đáp lại một câu.
"Thầy Diệp, thầy đánh bảng đi, đánh xong thì buổi phỏng vấn của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu."
*Chú thích: Đánh bảng là hành động giống như đánh bảng phân cảnh và hô action khi quay phim ý.
.
Ngôn Tình Hài
"Ồ.
Đánh bảng đúng không?" Diệp Niệm Ninh dùng tay gõ nhẹ lên bàn, nói: "Được rồi, bắt đầu thôi."
"Hả?" Cô gái ngẩn người, sau đó mới cúi đầu nhìn xuống thẻ cầm tay,hỏi Diệp Niệm Ninh: "Xin hỏi Thầy Diệp, nghe nói bài hát chủ đề là do thầy viết, đây có phải sự thật không? "
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, khẽ cười một tiếng: "Vấn đề này cần phải hỏi không? Bạn làm staff không thể không biết chứ nhỉ? "
Cô gái nghẹn một chút, hỏi tiếp: "Bài hát chủ đề tên là "Idol" có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Hoặc thầy có thể nói một chút về lý do thầy đặt tên này cho bài hát chứ?"
"Không có ý nghĩa gì cả! Nếu bạn khăng khăng muốn tôi nói nguyên do, vậy tôi chỉ có thể nói là để gần gũi hơn với chương trình mà thôi, dẫu sao tên chương trình của các bạn cũng là 《 Young Idol 》mà!"
"Vậy mất bao lâu thầy mới hoàn thành bài hát này?"
Diệp Niệm Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Không nhớ rõ lắm.
Tôi viết bài hát này khi đang đi du lịch, viết một nửa dừng một nửa."
"Vậy thầy Diệp, vì sao thầy đồng ý đến chương trình này làm PD vậy ạ?"
"Bởi tôi cảm thấy chương trình này của các bạn sẽ hot! Vả lại đây cũng không phải do tôi đồng ý, mà là người đại diện của tôi đồng ý.
"
"Hôm trước là lần đầu tiên gặp mặt với một trăm thực tập sinh, thầy cảm thấy thế nào?"
"Không có cảm giác gì.
Nhưng cảm thấy phải ghi nhớ tên của một trăm người, não không đủ dùng."
"Tại sao ngày hôm qua thầy lại nổi giận vì lớp F vậy?"
"Việc này ngày hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, là bởi vì thời gian người khác đang vất vả luyện tập, bọn họ lại nằm ở đó ngủ và ngồi tán gẫu với nhau."
"Vậy lúc ấy tâm trạng của thầy khi nhìn thấy bọn họ ngủ như thế nào?"
"Tâm trạng hả? Có lẽ là muốn đánh người, muốn mắng chửi thô tục nhỉ.
"
"Tại sao lại tức giận như vậy?"
"Bởi tôi nghĩ rằng họ đang lãng phí thời gian! Những người khác có nền tảng tốt đều ở đó nghiêm túc luyện tập, trái với bọn họ, những người không có nền tảng tốt, lại nằm ườn ra đó ngủ, nếu bạn làm PD thì tôi cảm thấy bạn cũng sẽ tức chết thôi.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một chương trình có thể giúp đỡ những thực tập sinh này debut, một người hai người không cố gắng thì chưa tính, nhưng hai mươi mấy người cùng không cố gắng, tôi cũng phục thật luôn.
Thực ra, tới bây giờ khi nhớ lại chuyện này, tôi vẫn cảm thấy thật sự rất tức giận.
"
"Đừng tức giận đừng tức giận, nếu không tôi đi pha cho thầy Diệp một ly trà hoa cúc nhé?"
Diệp Niệm Ninh liếc xéo cô một cái, cầm thước giáo viên đứng lên, kiêu ngạo nói một câu: "Trà sữa không ngon hả? Tại sao phải uống loại trà hoa cúc kia? Cắt, đi nhé.
"
Bước ra khỏi phòng chuẩn bị, Diệp Niệm Ninh gửi WeChat cho Tống Tử Khiêm một tin rồi đi thẳng tới lớp D, dạy nhóm thực tập sinh.
Thực tập sinh trong lớp D có mấy người hát cũng không tệ lắm, khi sắp tan học, Diệp Niệm Ninh còn cố ý nói với bọn họ, muốn bọn họ giúp đỡ những người có nền tảng kém khác nhiều thêm chút.
Sau khi tan lớp, Diệp Niệm Ninh xoay người định đi ra ngoài, nhưng cậu còn chưa mở cửa, cửa đã bị Hứa Độ mở trước.
Diệp Niệm Ninh nhìn cậu ta một cái, gật đầu xem như chào hỏi.
"Yo! PD Diệp, hôm nay cậu đã hết giận chưa?"
Cậu vốn cho rằng Hứa Độ chỉ mỉm cười chào cậu một cái, không ngờ Hứa Độ lại mang vẻ mặt thiếu đánh tiến đến trước mặt cậu, nói một câu như vậy.
"Chưa." Diệp Niệm Ninh mỉm cười đáp.
"Đã gần một ngày rồi, sao còn chưa nguôi giận nhỉ?"
"Bởi vì nhìn thấy cậu đó."
Diệp Niệm Ninh đưa tay nhẹ nhàng đẩy Hứa Độ đang chắn trước mặt cậu, bước thẳng ra ngoài..