Từ sau khi biết Thời Yến An mở bệnh viện, Diệp Niệm Ninh luôn suy nghĩ mình nên mở cửa hàng gì thì được, không phải bởi vì muốn kiếm tiền, mà là cảm thấy nếu cậu cũng mở một cửa hàng nào đó sẽ rất có thể diện.
Vốn dĩ cậu còn tự suy nghĩ trong lòng, đây thật sự là một ý kiến hay, nhưng sau khi nói việc này với anh trai, ánh mắt anh ấy nhìn cậu giống như nhìn người có bệnh thần kinh, nhân tiện còn tặng kèm cậu hai câu: "Có tinh thần suy nghĩ chuyện linh tinh không bằng viết thêm hai bài hát đi.
Hai cái công ty trong nhà vẫn chưa đủ cho em chơi?"
Hai câu nói này đã làm Diệp Niệm Ninh hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Đúng vậy! Suýt chút nữa cậu đã quên nhà mình còn có tận hai cái công ty!
Diệp Niệm Ninh vừa đến thành phố Z còn chưa kịp tới khách sạn nghỉ ngơi, đã bị tổng đạo diễn dạ tiệc cuối năm tối nay của đài Hùng Miêu gọi vào phòng nghỉ sau hậu trường trò chuyện.
"Xin chào thầy Diệp! Tôi tên Cảnh Toản, là tổng đạo diễn của dạ tiệc cuối năm lần này.
Rất vui khi có thể được hợp tác với thầy, cũng hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác nhiều hơn." Một người đàn ông hơi mập mạp mang gọng kính tròn đứng trước mặt Diệp Niệm Ninh, lễ phép chào hỏi cậu.
Diệp Niệm Ninh khom lưng bắt tay với ông ta, cũng nói: "Xin chào, tôi cũng rất vui khi có thể hợp tác với ông.
Hy vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ diễn ra vui vẻ."
"Được, hợp tác vui vẻ!" Sau khi Cảnh Toản nói xong thì đưa tay ra làm động tác mời Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh lễ phép đáp lại: "Cảm ơn."
Diệp Niệm Ninh ngồi vào một bên của ghế sô pha, Tống Tử Khiêm, Trần Ngư Nhi ngồi bên cạnh cậu, còn Cảnh Toản, phó đạo diễn và các nhân viên khác thì ngồi đối diện cậu.
"Thầy Diệp, lần này chúng tôi muốn để cậu biểu diễn một bài hát tương đối thoải mái, dù sao cũng là dạ tiệc cuối năm, cũng không muốn làm cho bầu không khí quá nặng nề, cho nên 《 Yếu Mệnh 》 và 《 Tứ Dư 》 là hai bài hát phải loại bỏ đầu tiên." Nói xong Cảnh Toản mím môi, căng thẳng nhìn Diệp Niệm Ninh, ông ta tin là Diệp Niệm Ninh có thể hiểu được ý mình.
Tuy là lời Cảnh Toản nói không rõ ràng, nhưng mà khả năng nghe hiểu của Diệp Niệm Ninh cũng không phải tệ, suy nghĩ một chút thì đã hiểu rõ ý của ông ta.
Không hát 《 Tứ Dư 》, không hát《 Yếu Mệnh 》, vậy chỉ có thể hát ca khúc 《 Trái Tim Thiếu Nữ 》mấy ngày trước cậu mới phát hành mà thôi!
《 Trái Tim Thiếu Nữ 》 Bài hát này nói về tâm trạng của người con gái sau khi biết yêu, toàn bộ ca khúc đều nhẹ nhàng, còn rất ngọt ngào, vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của Cảnh Toàn.
Hơn nữa hai ngày trước, bài hát này cũng đã nhảy lên hạng nhất bảng xếp hạng các ca khúc "hot", bây giờ rất nhiều video ngắn cũng sử dụng bài hát này làm BGM, độ "hot" thật sự phải gọi là bùng cháy.
Nếu cậu ở dạ tiệc cuối năm của đài Hùng Miêu mà hát bài này, đó chính là lần đầu hát trên sân khấu, đến lúc đó không chỉ nằm trong hot search mà ngay cả lượt xem chắc chắn cũng sẽ tăng lên vùn vụt.
Diệp Niệm Ninh cười mỉm, liếc mắt với Tống Tử Khiêm, sau đó nói: "Vậy thì hát《 Trái Tim Thiếu Nữ 》 đi."
Cảnh Toản cũng không ngờ là Diệp Niệm Ninh lại dễ chịu như vậy, ông ta vừa nghe được Diệp Niệm Ninh nói muốn hát 《 Trái Tim Thiếu Nữ 》 nhanh như chớp liền có cảm giác bản thân sắp bay lên, ấn tượng tốt đối với Diệp Niệm Ninh cũng từ từ mà tăng thêm.
Tiểu bá vương này xem ra tính cách cũng không tệ lắm!
"Vậy thầy Diệp, chúng ta tới rút thăm trước, sau khi rút thăm xong cậu có thể về khách sạn nghỉ ngơi, chờ đến buổi chiều lại qua đây diễn tập là được rồi."
"Ừm được."
Sau khi Diệp Niệm Ninh đồng ý nhân viên công tác lập tức đem một hộp thăm đến trước mặt cậu, cậu đưa tay vào hộp thăm lấy ra một tờ giấy, mở tờ giấy ra thì chỉ thấy bên trên viết một con số 2.
Nhìn thấy con số này mọi người đều ngạc nhiên, chính Cảnh Toản cũng không ngờ là Diệp Niệm Ninh sẽ rút ra con số sát với số đầu như vậy, thế này thì hơi gay go rồi, rất có thể sau khi Diệp Niệm Ninh xuống sân khấu một lượng lớn người hâm mộ cũng sẽ rời đi.
"Đạo diễn Cảnh, vậy tôi về khách sạn trước, buổi chiều gặp lại." Diệp Niệm Ninh đặt tờ giấy lên trên bàn trà, sau khi dùng ánh mắt ra hiệu với Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi, ba người liền vội vàng rời khỏi.
Cảnh Toản nhìn con số 2 trên tờ giấy mà thở dài một cái thật sâu.
"Ha ha ha ha ha! Chuyện này đúng là trời cũng giúp tôi rồi! Biểu diễn xong sớm một chút thì nghỉ ngơi sớm chút, chậc chậc chậc, không cần tăng ca thật là tốt quá đi!" Vừa ra khỏi cửa gương mặt Diệp Niệm Ninh đã tràn đầy vui vẻ nói.
"Bây giờ chắc chắn là Cảnh Toản đã tức chết rồi.
Một giây trước cậu mới vừa đồng ý hát《 Trái Tim Thiếu Nữ 》, giây tiếp theo đã bốc trúng số 2, cũng không biết nên nói là cậu may mắn hay là ông ta hơi xui xẻo." Tống Tử Khiêm cười lắc đầu, nói với dáng vẻ bất đắc dĩ.
*
"Cốc cốc cốc!"
Diệp Niệm Ninh còn chưa ngủ đủ thì bị một tràng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Cậu xuống giường với cặp mắt vẫn còn ngái ngủ, đi đến trước cửa mở cửa ra.
Vốn dĩ cậu còn tưởng sẽ là Tống Tử Khiêm hoặc Trần Ngư Nhi, không ngờ người tới gõ cửa lại là Cố Tầm Hạc.
"Cậu đang ngủ đấy à?"
Cố Tầm Hạc thấy dáng vẻ ngái ngủ này của Diệp Niệm Ninh thì hiểu ra vừa rồi cậu đang làm gì.
"Ờ, sao cậu lại tới đây vậy?" Diệp Niệm Ninh lui về phía sau hai bước, nghiêng người, chờ sau khi Cố Tầm Hạc vào phòng rồi cậu cũng thuận tay đóng cửa lại.
"Nghe nói cậu cũng tới tham gia dạ tiệc cuối năm của đài Hùng Miêu, thì muốn ghé thăm cậu, cậu ăn cơm chưa? Sợi phở, món xào, món nước tôi đều đem đến cho cậu, cậu xem muốn ăn loại nào?"
Cố Tầm Hạc lấy hai hộp phở từ trong túi thức ăn đã mua bên ngoài ra, Diệp Niệm Ninh nghe thấy hai chữ sợi phở này thì không nhịn được mà nuốt nước miếng, "Chưa ăn."
Cố Tầm Hạc bỗng khẽ bật cười, vừa mở hộp thức ăn, hương thơm đã tỏa ra bốn phía, cậu ta chậm rãi lấy hai đôi đũa dùng một lần từ trong túi ra, sau đó đưa một đôi cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhận lấy đũa nói với Cố Tầm Hạc: "Tôi muốn ăn món xào."
"Được."
"Quao! Đã lâu lắm rồi tôi chưa ăn phở xào tôm! Nhắc tới sợi phở vẫn là thành phố Z làm ăn ngon hơn nhiều, những tiệm kia ở Bắc Kinh cũng không làm ra được hương vị này." Diệp Niệm Ninh vừa ăn vừa nói nên không rõ ràng.
"Ăn từ từ, đừng để nghẹn." Cố Tầm Hạc bất đắc dĩ mở một chai nước khoáng ra đưa tới trước mặt cậu, Diệp Niệm Ninh nói cảm ơn sau đó cầm lấy chai nước uống một ngụm.
"Ý, cậu cũng biểu diễn ở đài Hùng Miêu sao?" Lúc này Diệp Niệm Ninh mới nhớ tới lời nói lúc nãy của Cố Tầm Hạc, thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy! Nếu không cậu cảm thấy tôi tới khách sạn này để làm gì?"
"Cũng đúng."
Khách sạn đều đã được đài Hùng Miêu bao hết, ngoại trừ đến đài Hùng Miêu biểu diễn hình như cũng không còn khả năng nào khác.
"Cậu lên sân khấu lượt thứ mấy? Đã rút thăm chưa?" Diệp Niệm Ninh lại hỏi.
"Số 13."
"Ồ, tôi lượt số 2!" diệp Niệm Ninh nói tới đây thì cười ngây ngô một tiếng, "Vậy cậu biểu diễn tiết mục gì?"
"Một bài tình ca, biểu diễn cùng một nữ nghệ sĩ."
"Nữ nghệ sĩ? Ai vậy? Tôi có biết không?" Diệp Niệm Ninh tò mò hỏi.
"Hình như tên là Tô Luyến Hân."
"A! Thì ra là Tô Tô!"
Cố Tầm Hạc nghiêng đầu nhìn về phía cậu, "Cậu rất thân thiết với cô ấy sao?"
"Không tính là rất quen, nhưng tôi với cô ấy là bạn bè.
Gần đây chúng tôi cùng quay chung một chương trình gameshow tài năng."
"À." Cố Tầm Hạc mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây tôi thường xuyên nhìn thấy cậu và người nào đó lên hot search, hai người ở bên nhau sao?"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy câu hỏi này thì giật mình ngơ ngác, rồi sau đó mới cười nói: "Không phải! Yến An và tôi chỉ là anh em tốt mà thôi!"
"Vậy sao?" Rõ ràng là Cố Tầm Hạc không tin.
"Đúng vậy! Nếu không cậu nghĩ thế nào?"
"Anh ta tên là Thời Yến An?"
Cố Tầm Hạc nhìn Diệp Niệm Ninh chăm chú.
Lúc này cậu ta hoàn toàn không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt Diệp Niệm Ninh.
"Đúng vậy! Yến trong bình an, Án trong cây khuynh diệp!"
"Vậy anh ta làm nghề gì?"
"Là một bác sĩ khoa ngoại.
Trước đây anh ấy làm việc trong một bệnh viện ở thủ đô, mấy tháng trước từ chức rồi, bây giờ dùng tiền của mình mở một bệnh viện, đỉnh cực kỳ!"
Khi Diệp Niệm Ninh nói tới đây không hiểu sao chút kiêu ngạo, biểu cảm trên mặt như đang nói với Cố Tầm Hạc, "Nè, cậu nhìn đi, anh em của tôi mở bệnh viện, mở bệnh viện đó, giỏi chưa, trâu bò chưa?"
Chờ Diệp Niệm Ninh nói xong, Cố Tầm Hạc nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Niệm Ninh một hồi, đoạn buông đũa xuống, đứng lên cầm tờ giấy khăn lau miệng, sau đó mới chậm rãi nói: "Diệp Niệm Ninh, tôi không mù, cậu đừng có gạt tôi."
"Hả?"
"Từ lúc cậu mới bắt đầu trả lời câu hỏi của tôi đã có sự do dự.
Có lẽ chính cậu cũng không phát hiện, nhưng mà tôi phát hiện, khi cậu kể về chuyện của anh ta đôi mắt cũng sáng lên lấp lánh.
Từ khi lớn lên tôi và cậu không gặp mặt nhiều, nhưng mà tôi đã quen biết cậu từ khi còn nhỏ, lúc ấy chỉ khi nào gặp được đồ mình thích thì cậu mới có biểu cảm này.
Nói thật, bộ dáng vừa rồi của cậu thật sự rất ngứa mắt."
Cố Tầm Hạc nói xong lời này thì mở cửa đi ra ngoài, Diệp Niệm Ninh nhìn cánh cửa bị đóng lại, lại nhìn món phở đặt trên bàn, thở dài một hơi.
Phở còn chưa ăn xong đã đi rồi, cũng không biết bận gì nữa.
Tôi chỉ nói tôi và anh ấy không ở bên nhau, cũng chưa nói tôi không thích anh ấy, vì sao không hỏi nhiều thêm một chút nữa hả?
Bên ngoài cửa phòng Diệp Niệm Ninh, Cố Tầm Hạc châm điếu thuốc lá trên tay, đưa lên miệng hút một hơi, khói bay lượn lờ.
Cậu ta lấy di động từ trong túi ra, gửi một tin nhắn cho người có biệt danh là SB "Cậu ta có người mình thích rồi" sau đó bước chân nặng nề đi vào thang máy..