Trong phòng bệnh, nơi nơi đều tràn ngập mùi của thuốc sát trùng.
Diệp Niệm Ninh ngồi ghế trên, mắt không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hứa Độ trước mặt mình.
Hứa Độ chống tay xuống giường, miễn cưỡng ngồi dậy, "Niệm Niệm, sao em càng lớn lại càng đẹp hơn nhỉ?"
"Hả?"
Diệp Niệm Ninh chớp chớp mắt, không có chút phản ứng nào.
Sao mà Hứa Độ này lại bắt đầu gọi cậu là Niệm Niệm rồi?
Dù cho có đổi thành người khác thì cũng không nên gọi cậu thế này chứ?
"Hả cái gì mà hả? Em sao vậy? Trở nên rất kỳ lạ đó nha!" Hứa Độ vươn tay muốn sờ mặt Diệp Niệm Ninh, ngay khi tay hắn sắp chạm vào người Diệp Niệm Ninh đột nhiên đứng lên, "À cái đó, Hứa Độ cậu không có chuyện gì rồi đúng không? Không có gì muốn nói thì tôi đi trước nhé."
Hứa Độ nhìn Diệp Niệm Ninh, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên rất nhỏ, "Niệm Niệm, em..."
"À à? Vậy nhé Hứa Độ, tôi đi đây! Tạm biệt!" Diệp Niệm Ninh vẫy vẫy tay chào Hứa Độ rồi sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hứa Độ vô cùng khó hiểu nhìn cánh cửa, lúc này chiếc điện thoại bên cạnh hắn bỗng vang lên, hắn cầm lên nhìn xem, tiếp đó hoàn toàn ngẩn người ra.
Ngày 05 tháng 01 năm 2020.
Diệp Niệm Ninh từ bệnh viện về tới nhà sau đó cứ ngồi ngốc trên sô pha suốt, bây giờ trong đầu cậu đang rất rối loạn, cậu cần phải cẩn thận suy ngẫm lại.
"Hiện tại Hứa Độ đã không còn là Hứa Độ, mà theo như quan sát vừa rồi của anh thì có vẻ Hứa Độ này của bây giờ rất thân thiết với anh, có khả năng là bạn tốt, nếu không thì hắn cũng sẽ không gọi anh là Niệm Niệm.
Nhưng mà sẽ là ai đây?"
Diệp Niệm Ninh thật sự nghĩ trăm lần cũng không ra.
"Tích...!Xin ký chủ đừng kinh hoảng, đã có kết quả kiểm tra đo lường người xuyên việt này đến từ thế giới song song, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ hắn chính là Hứa Độ của thế giới song song." Âm thanh máy móc của 88 vẫn không hề gợn sóng, nhưng mà tin tức thốt ra lại khiến Diệp Niệm Ninh phải há hốc mồm.
"Thế giới...!song song?" Diệp Niệm Ninh nuốt nuốt nước miếng, thật sự không thể tin vào những gì mình vừa nghe được.
"Đúng vậy ký chủ.
Nếu tôi có thể tiến vào thế giới này, vậy thì chứng tỏ trên thế giới này vẫn còn tồn tại nhiều việc khác khả thi hơn, ví như thế giới song song, và cũng như việc hoán đổi linh hồn."
"Hoán đổi linh hồn? Vậy ý của cậu chính là nói Hứa Độ trước tai nạn giao thông và Hứa Độ của hiện tại đã hoán đổi linh hồn?"
"Ừm, chính là thế."
"Đạ mấu?!"
"Hệ thống không hiểu ý nghĩa của từ đạ mấu, phiền ký chủ giải thích một chút."
"À cái này..." Diệp Niệm Ninh xoa xoa trán của mình, lục lọi mớ từ ngữ trong đầu rồi sau đó mới nói: "Ý thì cũng gần giống với đệt m* ấy, nó dùng để tỏ ý rất ngạc nhiên."
"Ồ vậy hả.
Đã ghi chú thêm từ ngữ mới vào kho thành công.
Cảm ơn ký chủ."
"À há há...!Không cần phải cảm ơn đâu..."
"Ting ting!"
Âm thanh thông báo của điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Niệm Ninh lấy ra nhìn xem, là Tống Tử Khiêm gửi tin nhắn qua cho cậu, ngày mai 《 Cuộc sống hằng ngày 》 phát sóng kỳ một, bảo cậu đăng Weibo tuyên truyền chút.
( Niệm Niệm): Ok, em đăng Weibo liền đây.
( Người đại diện Tống đại): Ngày mốt 《 Nơi lữ khách dừng chân 》sẽ lên sóng ở Anh Đào TV, nhớ tuyên truyền đấy.
( Niệm Niệm): Ngày kia là đã lên sóng rồi? Em còn tưởng phải cả năm mới xong chứ.
( Người đại diện Tống đại): Gameshow mà, dồn quá lâu thị trường sẽ thay đổi.
( Niệm Niệm): Cũng phải.
( Người đại diện Tống đại): Hứa Độ xảy ra tai nạn giao thông cậu biết không?
( Niệm Niệm): Biết, em mới vừa đến bệnh viện thăm cậu ta đấy.
( Người đại diện Tống đại): Tốc độ lần này của cậu nhanh thật, tôi còn tính là cỡ hai ngày nữa cậu mới đi thăm, xem ra bây giờ không cần thiết nữa.
( Niệm Niệm): 【 Ừa.jpg】
( Người đại diện Tống đại): Vậy cậu đăng Weibo trước đi nhé, về rồi lại nói.
Diệp Niệm Ninh thoát khỏi WeChat, nhấp mở Weibo, top 1 hot search vẫn là chuyện tai nạn giao thông của Hứa Độ, cậu ngẫm nghĩ, kỳ này chắc phải đăng hai bài Weibo rồi.
Bố Ninh rất buồn phiền V: Vừa về thủ đô tui đã đến thăm @Hứa Độ, cậu ta đã ổn hơn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, các vị đừng quá mức lo lắng, chúc cậu ta sớm ngày hồi phục!
"Wow! Tui biết ngay CP Niêm Độ là thật mà!"
"Có phải Niệm Niệm là nghệ sĩ đầu tiên đến thăm Hứa Độ không!"
"A a a a a! Niệm Niệm đăng Weibo kìa!"
"A a mị đã chết! High quá hold không nổi nữa rồi!!!"
Bố Ninh rất buồn phiền V share Official Weibo Cuộc sống hằng ngày V cùng dòng caption: Nhóm bánh mật nhớ 8 giờ đêm mai đóng cọc trên Koala TV《 Cuộc sống hằng ngày 》, xem sinh hoạt một ngày của tui nhé!
"Trời ạ! Cuối cùng thì cái gameshow bố Ninh tham gia cũng sắp lên sóng! Tui đợi được rồi!"
"Tui thích lắm! Kỳ này phải đặt báo thức để hóng!"
"Cuối cùng cũng có gameshow để ăn với cơm rồi!"
"Thích quá thích quá!"
Khi Diệp Niệm Ninh đăng Weibo xong lại lượn dưới khu bình luận, thì tầm mắt của cậu đã bị cái "CP Niêm Độ" kia làm cho hấp dẫn.
Cậu cạn lời trợn mắt, "CP Niêm Độ? Là cái tên quái gì thế?"
*
Lúc《 Cuộc sống hằng ngày 》 phát sóng Diệp Niệm Ninh đang dùng bữa ở bên ngoài cùng Thời Yến An, vốn là cậu muốn về nhà xem, dù sao thì cũng là gameshow của mình, ít nhất cũng ủng hộ chun chút.
Nhưng 88 lại tuyên bố nhiệm vụ bảo cậu phải dùng bữa tối với Thời Yến An, không còn lựa chọn nào khác, cậu cũng chỉ đành đi tới bệnh viện mời Thời Yến An cùng dùng bữa tối với nhau.
"Anh nghe nói cái người tên Hứa Độ kia xảy ra tai nạn giao thông?" Thời Yến An vừa cắt bò bít tết, vừa như không chút để ý hỏi.
"Ừm đúng vậy.
Hai ngày trước chúng ta có gặp phải một vụ tai nạn giao thông chiếc xe thể thao kia chính là xe của Hứa Độ."
Hiện tại Diệp Niệm Ninh nhắc tới Hứa Độ đều có cảm giác khiếp sợ đến kinh hoảng, có thể là bởi vì cậu biết rõ Hứa Độ của hiện tại đã không còn là Hứa Độ của trước kia nữa.
"Hôm qua em đến thăm cậu ta sao?"
Diệp Niệm Ninh vừa gật đầu vừa tiếp tục ăn bò bít tết.
"Em đoán xem làm sao mà anh biết được?" Thời Yến An vẫn tiếp tục cắt bò bít tết, mỉm cười hỏi.
"Hửm?" Diệp Niệm Ninh ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy dĩa bít tết của anh rất nhanh đã bị cắt cho nát hết.
"Em đoán xem làm sao mà anh biết được?" Thời Yến An buông dao nĩa xuống lặp lại câu hỏi lần nữa, ánh mắt mang theo ý vị không rõ.
Cái ánh mắt gì đây, anh ấy có ý gì nhỉ?
Dọa mình à?
Diệp Niệm Ninh nhìn anh thử hỏi: "Bài Weibo tôi đăng?"
Thời Yến An lắc đầu, ánh mắt thâm thúy sâu kín phát ra ba tia sáng, "Không, hôm qua anh tận mắt nhìn thấy."
"Hả? Hôm qua anh cũng ở bệnh viện thủ đô à?"
"Ừm, hôm qua qua bên kia có chút việc, không ngờ lại gặp em ở đó."
"Vậy sao anh không gọi tui hả?"
"Anh có gọi, chỉ là em đi quá gấp anh gọi không nghe."
"À ha ha...!Vậy hả?" Diệp Niệm Ninh xấu hổ cười cười.
"Rốt cuộc quan hệ giữa em và Hứa Độ là gì vậy?"
Thời Yến An nghĩ tới những lời lẩm bẩm hôm qua anh nghe được của Hứa Độ kia, thì thấy lòng như có một ngọn lửa đang bốc lên, hận không thể vọt tới bệnh viện ngay bây giờ để đánh Hứa Độ một trận.
"Không là quan hệ gì cả! Chỉ là bạn bè bình thường thôi!" Diệp Niệm Ninh nói xong tò mò hỏi Thời Yến An, "Tại sao anh lại hỏi như vậy?"
Thời Yến An lắc đầu, "Không có gì."
Hôm qua lúc anh đi ngang qua phòng bệnh của Hứa Độ vốn định bước vào chào hỏi một tiếng, dẫu sao thì hai người cũng từng gặp nhau vài lần, vả lại Hứa Độ còn là bạn bè của Diệp Niệm Ninh.
Thế nhưng bất ngờ anh lại nghe được mấy câu lẩm bẩm của Hứa Độ.
"Niệm Niệm muốn ở bên cạnh Thời Yến An sao? Không, không thể được! Em ấy là của mình! Em ấy vốn thuộc về mình! Làm sao em ấy có thể ở bên cạnh Thời Yến An được! Rõ ràng mình và em ấy mới là một đôi..."
Cái gì gọi là cậu và Niệm Niệm mới là một đôi?
Có là cậu đang nằm mơ ấy!
Thời Yến An nhẹ nhàng đóng dòng suy nghĩ lại, tuy trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng như băng sương, nhưng trong lòng lại bốc hỏa hừng hực.
Sau khi dùng xong bữa tối, Diệp Niệm Ninh vừa đi vừa hỏi Thời Yến An, "Hiện giờ anh có thể tan ca rồi hả?"
"Có thể.
Em muốn hẹn hò với anh à?" Thời Yến An nhướng mày, cười hỏi ngược lại.
Diệp Niệm Ninh có chút kỳ quái với thái độ bất ngờ thay đổi của Thời Yến An, vừa nãy anh còn là bộ dáng "Chớ đụng vào tôi", sao bây giờ đã trở về dáng vẻ bình thường rồi?
Chẳng nhẽ anh ấy vừa nghĩ thông chuyện gì sao?
"Ừm, tôi muốn hẹn anh.
Anh có đồng ý không?" Diệp Niệm Ninh cười tiếp lời anh.
Thôi kệ đi!
Chỉ cần đừng dùng loại ánh mắt vừa nãy nhìn tui nữa là được rồi, tui thật sự bị dọa sợ đó!
"Đồng ý!" Thời Yến An lập tức cất tiếng trả lời, anh hoàn toàn không có khả năng sẽ từ chối lời mời của Diệp Niệm Ninh.
Hai người cùng nhau đi đến bãi đỗ xe, Diệp Niệm Ninh chỉ chỉ xe mình sau đó bước tới ngồi vào ghế lái trước, Thời Yến An nhìn bóng lưng cậu mà khẽ cười một tiếng, tiếp đó ngồi vào ghế phụ.
"Chúng ta đi hẹn hò ở đâu vậy?" Thời Yến An tò mò hỏi.
"Về nhà."
"Hả?"
Vẻ mặt Thời Yến An tràn đầy chấm hỏi.
Về nhà làm gì?
Trong nhà có kinh hỉ gì sao?
"Cùng tôi xem《 Cuộc sống hằng ngày 》, đêm nay là kỳ đầu tiên ấy."
Diệp Niệm Ninh nghẹn cười nói.
Tất nhiên là cậu biết suy nghĩ của Thời Yến An, nhưng khí trời hôm nay lạnh như vầy, ra ngoài chơi còn không bằng cứ trạch ở nhà!.