Lúc Thời Yến An vội vàng chạy tới siêu thị, Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ đang tính tiền.
"Yến An! Anh tới rồi à!" Diệp Niệm Ninh cầm một túi đồ ăn lớn chạy tới trước mặt Thời Yến An, Thời Yến An nhận lấy túi đồ ăn trong tay cậu, sau đó mới xoa đầu cậu nói: "Thật ra cũng không cần phải mua nguyên liệu đâu, nhà anh có hết rồi."
Diệp Niệm Ninh đang định trả lời, Hứa Độ lại đột nhiên mở miệng nói trước, "Chúng tôi mượn phòng bếp của anh là đã làm phiền lắm rồi, sao có thể dùng luôn nguyên liệu của anh chứ? Hơn nữa, ở nhà anh chưa chắc sẽ có món Niệm Niệm thích ăn."
Nghe thấy giọng nói này, Thời Yến An ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lướt qua Hứa Độ, sau đó trả lời: "Niệm Niệm thường hay tới nhà tôi dùng cơm, nên em ấy thích ăn món gì, nhà tôi đều có cả, đối với chuyện này Hứa tiên sinh không cần bận tâm đâu."
Hứa Độ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Ánh mắt Diệp Niệm Ninh đảo qua đảo lại giữa hai người, cuối cùng dừng trên người Thời Yến An, "Yến An, sao anh tới đây nhanh vậy? Không phải đã nói với anh là không cần tới gấp sao?"
Thời Yến An duỗi tay nắm lấy cổ tay Diệp Niệm Ninh, ẩn ý nói: "Không phải do anh sợ em bị người ta bắt đi mất à?"
"A? Tôi lớn thế này rồi sao có thể bị người ta bắt mất chứ?" Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, mặt đầy khó hiểu.
"Đúng vậy! Niệm Niệm cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao có thể bị người khác bắt đi mất? Chẳng qua do người nào đó vẫn chưa thu phục được trái tim của Niệm Niệm, nên mới có hiềm nghi rất lớn." Hứa Độ nói xong một câu như vậy rồi đi về phía Thời Yến An và Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, không hiểu sao Hứa Độ lại nói ra những câu quái lạ này.
"Bát Giới, cậu hiểu không?"
"Gì cơ?" 88 thắc mắc hỏi.
"Rốt cuộc tại sao Hứa Độ và Yến An lại nói mấy lời kỳ quái thế này?"
"..." 88 trầm mặc một hồi sau đó mới trả lời: "Có lẽ là do bọn họ đều có ý với cậu."
"Ý gì?" Diệp Niệm Ninh im lặng một chút, rồi cười hỏi: "Chắc không phải do cả hai người họ đều thích anh đó chứ?"
"...!Ký chủ, cậu nói trúng rồi."
"?"
Mãi tới khi bước vào nhà Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh vẫn không hiểu tại sao bây giờ Hứa Độ này lại thích mình, trông cậu giống kiểu có nhiều người thích à?
Thời Yến An vừa về tới nhà đã lấy dĩa trái cây trong tủ lạnh trước, chờ sau khi rửa sạch xong rồi đặt xuống trước mặt Diệp Niệm Ninh, ảnh mới hỏi: "Niệm Niệm, lát nữa em muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn."
Diệp Niệm Ninh hoàn hồn, lấy quả táo trong dĩa lên, cắn một miếng, sau đó cười nói: "Tôi cũng không muốn ăn món gì, anh xem rồi làm là được."
"Ừm." Thời Yến An đang muốn đi vào phòng bếp, thì bị Hứa Độ cản lại, "Thời tiên sinh, nói cho cùng hôm nay cũng là tôi làm cơm.
Anh đừng vào phòng bếp, ở bên ngoài chơi với Niệm Niệm là được."
"Cậu biết làm cơm sao?" Thời Yến An cau mày, liếc nhìn trên dưới, đánh giá Hứa Độ một phen, cực kỳ không tin vào tài nấu nướng của hắn.
"Tất nhiên là biết rồi!" Hứa Độ tự tin nói câu này, sau đó bước vào phòng bếp.
Diệp Niệm Ninh nhìn bóng lưng hắn, không hiểu sao trong lòng có chút hoảng, hy vọng bữa cơm hôm nay đừng toang quá.
"Cậu ta thật sự biết nấu cơm à?" Thời Yến An ngồi xuống bên cạnh Diệp Niệm Ninh, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, trong mắt tràn ngập bất an.
Chỉ cần đừng phá banh nhà bếp của anh là được.
"Chắc là biết đó..." Diệp Niệm Ninh chột dạ trả lời.
"Bỏ đi, cứ kệ cậu ta xử lý."
Thời Yến An cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, sau đó đưa qua cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh rất tự nhiên mà nhận lấy, chuyển kênh tới một phim truyền hình khá hot.
Khoảng hai tiếng sau, Hứa Độ vẫn chưa bưng đồ ăn ra, Diệp Niệm Ninh chờ tới có chút mất kiên nhẫn, đứng dậy đi vào xem khi nào Hứa Độ mới làm xong.
"Sao cậu vẫn chưa làm xong vậy? Chúng ta đều là bạn bè cả, tùy tiện làm vài món cơm nhà là được, đừng phức tạp quá." Diệp Niệm Ninh tựa vào khung cửa, bất đắc dĩ nhìn Hứa Độ.
"Xin lỗi, vì đây không phải phòng bếp của nhà anh, nên anh hơi có chút không quen.
Niệm Niệm em ăn ít trái cây trước đi, chỗ này anh làm cũng sắp xong rồi." Hứa Độ áy náy nói với Diệp Niệm Ninh.
"Ok.
À đúng rồi, lúc làm món ăn cậu nhớ bỏ ít ớt chút nha, Yến An anh ấy không ăn cay được.
Nếu như mà có thể, thì tốt nhất là làm hai món không cay nhé.
Cảm ơn!" Sau khi Diệp Niệm Ninh nói xong liền quay về sô pha.
Hứa Độ bước tới cửa, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Thời Yến An, hắn trừng mắt nhìn Thời Yến An một cái sau đó tiếp tục quay vào nấu ăn.
Mà Thời Yến An nhìn Diệp Niệm Ninh đang ngồi bên cạnh mình, không khỏi nở nụ cười ở trong lòng.
Thích em là một quá trình đi hết từ niềm vui này đến niềm vui khác.
Lại một tiếng trôi qua, cuối cùng Hứa Độ cũng bưng toàn bộ đồ ăn đi ra, lúc hắn bảo Diệp Niệm Ninh có thể ăn được rồi, Diệp Niệm Ninh xúc động tới độ sắp rớt nước mắt.
Đói bụng lâu thế này, cuối cùng cũng có cơm để ăn!!!
"Wow! Sao cậu lại làm phong phú thế này?" Diệp Niệm Ninh nhìn một đống đồ ăn lớn trên bàn, kinh ngạc hỏi.
"Hầy! Chỉ tùy tiện làm chút thôi, em nếm thử xem có thích không."
Khi Hứa Độ thấy Thời Yến An ngồi xuống, vội vàng bỏ mấy món không cay xuống trước mặt anh, Thời Yến An ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì.
Diệp Niệm Ninh ngồi xuống, sau đó gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn, vốn dĩ cậu còn đang cho rằng mấy món này là loại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, không ngờ mùi vị lại vô cùng ngon, cũng sắp theo kịp trình độ nhà hàng năm sao luôn rồi.
"Ăn ngon lắm! Tôi còn tưởng hôm nay cậu nói đùa với tôi cơ!" Diệp Niệm Ninh tặng cho Hứa Độ một like, cười nói.
Hứa Độ gắp mấy miếng thịt bỏ vào trong chén của Diệp Niệm Ninh, mỉm cười trả lời: "Em thích thì ăn nhiều một chút."
Sau đó bọn họ không nói gì nữa.
Nhất thời, toàn bộ ngóc ngách trong phòng, ngoại trừ âm thanh của TV và tiếng bát đũa va chạm nhau ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Mặc dù Diệp Niệm Ninh rất muốn nói chuyện, nhưng cách đây mấy giờ cậu vừa biết Hứa Độ thích mình, có vài lời muốn nói, bỗng lại không nói nên lời.
Bữa cơm chiều diễn ra trong bầu không khí có chút xấu hổ này cuối cùng cũng kết thúc, vì nguyên do công việc mà Hứa Độ phải vội vàng rời đi, còn Diệp Niệm Ninh thì tiếp tục ở lại giúp Thời Yến An rửa chén bát và vuốt mèo.
"Kẹo Sữa đâu rồi? Sao không đón nó về?" Thời Yến An bỏ chén bát đã rửa sạch sang một bên, Diệp Niệm Ninh liền cầm lấy rồi xếp chồng chúng lên nhau, sau đó bỏ vào tủ chén.
"Mùa xuân tới rồi, là mùa mà mọi vật sinh sôi nảy nở." Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ thở dài, "Tôi đang định tìm một cô bạn gái cho Kẹo Sữa."
Thời Yến An bị lời này của Diệp Niệm Ninh chọc cười, "Bây giờ mới tháng 1 thôi."
"Nhưng anh tôi bảo dạo này Kẹo Sữa luôn làm mấy hành động kỳ quái, chắc cũng không còn xa đâu."
"Vậy em tính nuôi thêm một con Golden Retriever sao?"
"Vẫn chưa biết nữa."
Diệp Niệm Ninh nhún vai, sắp xếp chén bát đã rửa vào tủ chén sau đó rời khỏi phòng bếp, ngồi xuống sô pha vừa xem TV vừa vuốt mèo.
"Haizz, Bơ chưa có đối tượng cũng chưa triệt sản, anh tính giải quyết thế nào? Có muốn tìm cho nó một chàng trai nào đó rồi cùng sinh một cặp mèo con không?"
Thời Yến An lắc đầu, "Chuyện này anh vẫn chưa nghĩ tới, nhưng rất có thể sẽ nuôi thêm một con."
"Vậy thì tốt quá! Đến khi ấy đều có đôi có cặp!" Diệp Niệm Ninh vươn tay gãi gãi cằm Bơ, cười nói.
"Đúng vậy! Có đôi có cặp."
Đến lúc đó, có lẽ anh và em cũng là một đôi rồi đấy.
"À đúng rồi, còn có một chuyện quên nói với anh." Diệp Niệm Ninh nhìn TV đột nhiên lên tiếng nói với Thời Yến An.
"Là gì?" Thời Yến An nhìn về phía cậu, hỏi.
"Năm nay tôi được Xuân Vãn mời."
"Thật vậy sao? Vậy tốt quá.
Có điều tham gia Xuân Vãn có phải sẽ nhận rất nhiều áp lực không? Nếu em cảm thấy áp lực quá lớn thì có thể gọi cho anh giải tỏa một chút."
"Vậy nếu anh không nhận điện thoại thì phải làm sao bây giờ?" Diệp Niệm Ninh chống cằm nhìn Thời Yến An, vô cùng hứng thú hỏi.
"Chỉ cần em gọi thì không bao giờ có chuyện anh không nhận.
Nếu như không nhận, thì em muốn anh thế nào cũng được."
Vẻ mặt nghiêm túc này của Thời Yến An, thật sự khiến Diệp Niệm Ninh cảm thấy vừa buồn cười lại vừa hạnh phúc.
"Không nói nhảm nữa.
Chuyện tôi muốn nói với anh là, có lẽ hai tháng tới tôi sẽ không về thủ đô, Xuân Vãn phải bắt đầu tổng duyệt từ rất sớm, rồi còn phải tiến hành ghi hình bên《 Young Idol 》, nên không có thời gian quay về."
"Còn 《 Cuộc sống hằng ngày 》thì sao? Em ghi hình xong rồi?"
"Chưa, một hai kỳ tiếp theo chắc sẽ ghi hình ở khách sạn."
"Hiểu rồi.
Ngày bay em nhớ nói cho anh biết, anh đến tiễn em."
"Ừm ừm!"
"Chỉ cần nghĩ tới không được gặp em lâu như vậy, thật đúng là không nỡ.".