Sau khi xuống xe, ba người đến khách sạn nhận phòng cất hành lý trước, sau đó mới vội vội vàng vàng đến phòng họp của đài truyền hình Con Nai.
Đài truyền hình Con Nai, là đài truyền hình bậc nhất của nước Z, các chương trình của đài này đều luôn hướng về nội dung tích cực, không có gameshow, mỗi ngày chỉ phát sóng Bản Tin Thời Sự và các chương trình kiểu như giáo dục xã hội.
Mặc dù chương trình của họ không được bắt mắt lắm, nhưng vì nó được thành lập bởi Cục công nghệ phát thanh của truyền hình quốc gia, với cả đây cũng là đài truyền hình đầu tiên ở nước Z, thế nên sức nặng của nó ở trong lòng mọi người vẫn không gì có thể thể so sánh được.
"Xin chào đạo diễn Lý, cháu là Diệp Niệm Ninh, còn đây là người đại diện và trợ lý của cháu."
Diệp Niệm Ninh mới vừa bước vào phòng họp thì đã trông thấy đạo diễn Lý Tuyên của Xuân Vãn lần này cùng Hứa Độ, còn cả người đại diện của Hứa Độ.
Lý Tuyên là một đạo diễn bậc nhất quốc gia, đã quay không ít bộ phim nổi tiếng, bà cũng là tổng đạo diễn của mấy kỳ Xuân Vãn rồi.
Người trong giới nói bà rất thanh cao, hơn 50 tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn chính là cảm thấy rằng tất cả đàn ông đều không xứng với bà.
Chân tướng của sự thật đến cùng là gì thì Diệp Niệm Ninh không có cách nào biết được, thế nhưng từ ấn tượng đầu tiên của cậu, trái lại cậu cảm thấy được làm việc với một đạo diễn như vậy có lẽ sẽ rất thoải mái.
"Chào đạo diễn Lý, cháu là Tống Tử Khiêm."
"Xin chào đạo diễn Lý, cháu là Trần Ngư Nhi."
Lý Tuyên khẽ gật đầu, "Cứ ngồi xuống trước đi đã."
"Vâng ạ."
Diệp Niệm Ninh, Tống Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi ngồi đối diện với bọn người Hứa Độ, Hứa Độ mỉm cười vẫy vẫy tay với Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh mỉm cười đáp lại, xem như cả hai là đang chào hỏi nhau.
"Tiểu Diệp, Tiểu Hứa, hai đứa đều là những ca sĩ thuộc phái thực lực đang nổi tiếng hiện nay, nhưng theo những gì tôi tra được, dường như cả hai chưa từng hát cùng nhau, đúng chứ?"
Lý Tuyên mở cuốn sổ, lấy một cây bút từ trong túi áo trên ra, vừa viết gì đó vào cuốn sổ vừa hỏi Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ.
"Vâng, vẫn chưa từng hợp tác." Diệp Niệm Ninh mở miệng trả lời trước.
"Xem ra những gì tôi tra được là không sai.
Lần này tôi mời hai người đến đây, thật ra là muốn để cho hai người có cơ hội hợp tác hát cùng với nhau, hai người cảm thấy thế nào?"
"Hai chúng tôi sao? Tất nhiên là có thể rồi! Tôi vẫn luôn muốn được hợp tác với thầy Diệp, cảm ơn đạo diễn Lý đã cho tôi cơ hội này!" Hứa Độ nghe thấy Lý Tuyên muốn sắp xếp cho mình và Diệp Niệm Ninh ở cùng nhau, lập tức kích động.
Lý Tuyên nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Hứa Độ, sau đó lại nhìn về phía Diệp Niệm Ninh, ngắn gọn xúc tích hỏi, "Hai đứa không phải là một đôi đấy chứ."
Vừa dứt câu, cả phòng họp đều là một mảnh tĩnh lặng.
Diệp Niệm Ninh nghi hoặc nhìn Lý Tuyên, "Đạo diễn Lý, xin ngài đừng hiểu lầm, cháu và thầy Hứa chỉ là bạn bè của nhau mà thôi."
Lý Tuyên nửa tin nửa ngờ nhìn Diệp Niệm Ninh, không hỏi thêm câu nào nữa.
"Gần đây hai người có bài hát mới không? Là loại tương đối vui tươi chút, nếu có bài hát mừng năm mới thì càng tốt hơn."
Lý Tuyên ngừng viết, ngồi thẳng dậy lên, nghiêm túc nhìn Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ.
"Gần đây cháu vừa mới viết xong một bài, vừa lúc là nói về năm mới, nhưng còn cần phải sửa lại một vài chi tiết."
Vốn dĩ Diệp Niệm Ninh đang đợi Hứa Độ nói trước, nhưng Hứa Độ lại lắc đầu với cậu.
"Tiểu Hứa còn cậu thì sao?" Lý Tuyên nhìn về phía Hứa Độ hỏi.
"Xin lỗi đạo diễn Lý, cháu không có bài hát mới."
Lý Tuyên cau mày, trông có vẻ không hài lòng với Hứa Độ lắm.
"Đạo diễn Lý, không lâu trước đây thầy Hứa vừa xảy ra tai nạn giao thông, mới xuất viện hai ngày trước, nên không kịp viết bài hát mới cũng là chuyện bình thường."
Diệp Niệm Ninh thấy vẻ mặt này của Lý Tuyên liền biết không xong, nói không chừng trong lòng bà đã bắt đầu trừ điểm Hứa Độ rồi.
Vì thế cậu không chút suy nghĩ đã lên tiếng giải thích thay cho Hứa Độ.
Hứa Độ vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Diệp Niệm Ninh, vẻ mặt hoàn toàn không tin rằng Diệp Niệm Ninh sẽ nói thay mình.
Nghe những gì Diệp Niệm Ninh nói vẻ mặt của Lý Tuyên thoáng dịu đi một chút, "Ra là vậy, xét về mặt tình cảm quả thật có thể bỏ qua.
Tiểu Diệp, cậu có bản demo ca khúc mới của mình không?"
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, "Có ghi lại ạ.
Đạo diễn Lý ngài muốn nghe nó sao?"
"Ừm! Nghe thử xem."
Lý Tuyên chống tay lên mặt bàn, rất hứng thú nhìn Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh lấy điện thoại mở phần mềm âm nhạc ra, nhanh chóng tìm được một bản mẫu, chỉnh âm lượng lên mức tối đa, sau đó bấm play.
Ngay khi khúc dạo đầu vang lên, đôi mắt Lý Tuyên đã vụt lên tia sáng.
Diệp Niệm Ninh vẫn luôn lén lút quan sát biểu cảm của Lý Tuyên, nhìn thấy Lý Tuyên như vậy, cậu thoáng thở phào trong lòng, bình tĩnh lại.
Bản demo chỉ được thu trong một phút rưỡi, thế nên không lâu sau thì đã nghe xong.
"Cậu có thêm kèn bầu* vào bài hát này đúng chứ? "Lý Tuyên vỗ tay cho Diệp Niệm Ninh, cười hỏi.
"Dạ vâng đạo diễn Lý."
*Đầy đủ là kèn tỏa nột nhạc cụ của Trung Quốc.
"Tốt lắm.
Vậy cậu mau sửa xong bài hát này càng sớm càng tốt rồi nó gửi cho tôi và Tiểu Hứa.
Sau khi nhận được bài hát Tiểu Hứa nhớ tranh thủ luyện tập.
Còn tôi và bên bộ phận kế hoạch sẽ nhanh chóng định ra sân khấu.
Như vậy hai người cũng sẽ có nhiều thời gian để luyện tập hơn chút." Lý Tuyên đứng dậy, cất bút lại vào túi còn sổ thì đưa cho trợ lý của bà.
"Dạ được đạo diễn Lý.
Cháu sẽ làm càng sớm càng tốt." Diệp Niệm Ninh cũng vội vàng đứng lên nói với Lý Tuyên.
"Chút nữa trợ lý của tôi sẽ gửi WeChat của tôi cho người đại diện của các cậu, một lát các cậu nhớ thêm vào đấy nhé."
"Được ạ."
"Được rồi, vậy chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt đi.
Có chuyện gì tôi sẽ báo lại cho hai người biết." Lý Tuyên vươn tay bắt tay với Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ, cười nói: "Hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ!"
Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ đồng thanh nói.
"Niệm Niệm, bây giờ em về khách sạn à? Có muốn cùng nhau dùng một bữa không?" Sau khi ra khỏi phòng họp, Hứa Độ vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Niệm Ninh, mặt đầy mong chờ hỏi.
Dùng một.......bữa cơm???
Diệp Niệm Ninh đầy hoang mang nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì lắc lắc đầu, "Không được, lát nữa tôi gọi cơm hộp là được rồi."
"Hả? Tại sao em không muốn ra ngoài với anh? Là do anh làm sai ở đâu sao? Nếu anh có sai chuyện gì, em nói cho anh biết đi, anh sẽ sửa mà." Hứa Độ kéo kéo góc áo của Diệp Niệm Ninh, bĩu môi nói.
Diệp Niệm Ninh quái lạ liếc hắn một cái, sao cậu cứ cảm thấy trong mấy câu này có mùi trà xanh nhỉ? Mới mấy ngày không gặp, mà tính cách đã thay đổi rồi?
"Nói cho đàng hoàng, có làm những thứ này cũng vô dụng thôi."
"Vậy tại sao em không muốn đi ra ngoài với anh?" Hứa Độ không vui hỏi.
Sao vẫn vòng về chuyện ăn cơm nữa rồi?
Chắc không phải là di chứng của tai nạn giao thông đó chứ, bộ ngu luôn rồi hả?
Diệp Niệm Ninh nghĩ thầm trong lòng, "Bên ngoài lạnh quá.
Hơn nữa bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ thôi, chưa muốn ăn cơm đâu."
"Vậy nên không phải do em ghét bỏ anh đúng không?" Vẻ không vui trên mặt Hứa Độ lập tức bị quét sạch, tiếp tục cười hì hì nói: "Anh biết mà, anh đáng yêu thế này lại còn thích em như thế, sao em có thể ghét bỏ anh được? Đúng rồi, cái tên Thời Yến An kia không có nói xấu anh trước mặt em phải không? Anh ta cũng không phải dạng người tốt lành gì đâu, em phải cẩn thận chút nha! Chẳng qua nếu em ở bên anh, nhất định anh sẽ bảo vệ em thật cẩn thận!"
Cái quái gì?
Đáng yêu thế này lại còn thích tôi như thế?
Ở bên nhau? Bảo vệ tôi?
Đang nói mấy chuyện quái quỷ gì thế này? Giống như thay đổi thành một con người khác vậy.
".........!Cậu nghĩ hơi nhiều rồi."
"Không có nhé! Chút nữa chúng ta ở cùng một phòng được không? Ở khách sạn một mình, anh có hơi sợ...." Hứa Độ nói xong còn lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề.
Tôi nhổ vào.
Diệp Niệm Ninh cạn lời nhìn Hứa Độ, "Có phải hôm nay cậu chưa uống thuốc đúng không?"
Nghe vậy vẻ mặt Hứa Độ đột nhiên thay đổi, sâu kín nhìn Diệp Niệm Ninh, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trào phúng, "Không phải em thích loại hình này sao? Anh còn tưởng rằng em sẽ thích.
À anh quên mất, em thích loại hình như Thời Yến An! Chậc, bắt chước anh ta thật đúng là một vấn đề."
"Cậu bị thần kinh à? Ai bảo cậu đi bắt chước người khác làm gì? Cứ là chính mình không phải tốt hơn sao? Hôm nay hành động như bị thần kinh vậy, có bệnh thì đi trị đi, đừng làm phiền tôi!"
Diệp Niệm Ninh bị sự thay đổi của Hứa Độ làm cho kinh hãi không thôi.
Bây giờ cậu thấy hơi hoảng lại còn có chút phiền, nói xong mấy câu này liền vội vàng leo lên xe.
"Niệm Niệm cậu bị sao vậy?" Tổng Tử Khiêm và Trần Ngư Nhi mới vừa đi lấy xe, nhìn thấy Diệp Niệm Ninh như vậy bọn họ còn tưởng rằng cậu mới cãi nhau với người khác.
"Không có gì, đụng phải một tên thần kinh thôi."
Diệp Niệm Ninh lắc đầu nói.
Tống Tử Khiêm và Trần Như Nhi liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, không hỏi thêm nữa.
"Bát Giới, Bát Giới! Mau tới cứu baba cậu!" Diệp Niệm Ninh điên cuồng gào thét trong lòng.
Khoảng vài phút sau, 88 mới online, "Ký chủ, tôi đã nói rồi mà, Chủ Thần mới là baba của tôi."
"Trời ạ đừng có để ý mấy cái này.
Anh hỏi cậu, tình huống vừa nãy của Hứa Độ là thế nào? Hắn bị tâm thần phân liệt hay là làm sao vậy?"
Bấm vào bình luận để xem pass các chương sau.
Ánh mắt vừa rồi Hứa Độ nhìn cậu thật sự rất đáng sợ, cậu không biết phải diễn tả thế nào, nhưng cậu chỉ muốn trốn khỏi theo bản năng.
"Ký chủ, lúc nãy tôi cũng đã thấy chuyện xảy ra giữa hai người.
Theo suy đoán của tôi, hẳn là Hứa Độ đã chịu đả kích nên tinh thần mới trở nên có chút rối loạn.
Cũng may bây giờ hắn chỉ bị nhẹ thôi, lần sau lúc cậu gặp mặt hắn thì tôi sẽ cho hắn một mũi tiêm hẳn là sẽ bình thường lại."
"Cậu còn có cả tiêm? Cậu học kỹ năng này ở đâu thế? Vả lại cậu ở trong đầu anh mà sao tiêm cho hắn được?"
"Ký chủ, cậu có nhiều câu hỏi quá."
"....!Ò." Diệp Niệm Ninh bĩu môi, không vui.
88 bất đắc dĩ thở dài, "Tôi nói tiêm chỉ là một dạng ví dụ tương tự vậy thôi.
Đến cả mũi tiêm này là cái gì, tạm thời tôi không thể giải thích được, nhưng dù sao nó cũng không phải là chuyện xấu."
"Bát Giới, bí mật của cậu cũng thật là nhiều.".