Tiểu Bá Vương Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 97: Trợ lý mà thôi



Một khi Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong đã gặp nhau thì không thể thiếu chuyện kéo nhau đi uống một bữa. Vì thế hai người đặt một phần đồ nướng xong thì lên xe đi đến《 All Right 》.

Kỳ thật vốn là Thẩm Ý Phong muốn dẫn Diệp Niệm Ninh đến một quán bar khác, nhưng Diệp Niệm Ninh nghĩ, tới quán khác không quen không biết chi bằng cứ tới《 All Right 》thì hơn! Dù sao bà chủ của《 All Right 》cũng là bạn cậu, có rảnh tiền tiêu pha chỗ người khác còn không bằng ủng hộ công việc kinh doanh của bạn mình.

Lúc hai người tới《 All Right 》, shipper cũng vừa lúc giao đồ ăn tới. Thẩm Ý Phong nhận xong thì đi theo Diệp Niệm Ninh vào quán bar.

Vừa vào trong, mùi thuốc lá và nước hoa hỗn tạp đã xộc thẳng vào mũi. Nói cho cùng thì hai người cũng không thường tới những nơi thế này nên có hơi không quen. Cả hai liếc nhìn nhau, sau đó vô cùng ăn ý mà lấy khẩu trang ra đeo lên.


Oa, dễ chịu hơn một chút rồi.

"Ồ, là bé Niệm đó à?"

Lâm Nguyệt Mạn đang ra đón khách, kết quả vừa ngẩng đầu thì thấy Diệp Niệm Ninh đang đeo khẩu trang. Nhưng vì ánh đèn hơi mờ ảo, cô cũng không chắc đó có phải là Diệp Niệm Ninh hay không, đành phải hỏi trước.

Diệp Niệm Ninh thoáng kinh ngạc, mỉm cười lên tiếng, "Đúng vậy! Nguyệt Mạn, làm sao mà chị liếc mắt một cái đã có thể nhận ra em thế? Em có đeo khẩu trang mà."

Lâm Nguyệt Mạn vui vẻ nhìn Diệp Niệm Ninh, "Chị với em quen biết nhau bao lâu rồi chứ! Sao tự nhiên lại chạy qua đây?"

"Em với bạn em lâu rồi không gặp, chạy qua chỗ chị uống rượu chút ấy mà." Duiệp Niệm Ninh dừng một chút, chỉ vào Thẩm Ý Phong đối diện Lâm Nguyệt Mạn: "Cậu ấy là Thẩm Ý Phong, là diễn viên."

Lâm Nguyệt Mạn gật đầu, cũng cười cười tự giới thiệu: "Chào cậu, chị là Lâm Nguyệt Mạn, là bà chủ của quán bar này, cũng là chị của Niệm cục cưng."


"Làm sao mà chị lại thành chị em rồi?" Diệp Niệm Ninh bĩu môi, bất mãn hỏi.

"Đàn chị cùng trường lại không phải là chị hay sao?" Lâm Nguyệt Mạn giơ tay xoa đầu Diệp Niệm Ninh, "Đi thôi, chị dẫn hai đứa tới phòng riêng."

"Vâng. Nhưng mà sao mùng một đầu năm mà chị vẫn còn mở cửa kinh doanh thế?" Diệp Niệm Ninh tò mò hỏi, rồi cùng với Thẩm Ý Phong rảo bước theo phía sau Lâm Nguyệt Mạn.

"Ha! Ba mẹ chị đều đi du lịch hết rồi, chị ở nhà ăn tết một mình cũng chẳng có gì vui, còn không bằng mở cửa kinh doanh. Hơn nữa tết nhất là thời gian làm ăn tốt nhất, chị mà đóng cửa thì tiền đều chảy vào túi nhà người ta hết à!"

"Bạch phú mỹ như chị có thiếu tiền đâu, cố gắng vậy làm gì?"

"Vậy em cũng là cao phú soái như thế, cố gắng vậy làm gì?" Lâm Nguyệt Mạn quay đầu nhìn cậu, hỏi ngược lại.


"Đương nhiên là vì mộng tưởng rồi!"

"Chị đây cũng là vì mộng tưởng đó!"

"Mộng tưởng của chị á? Mộng tưởng của chị không phải là làm cá mặn à?"

* Mộng tưởng = ước mơ + lý tưởng; Cá mặn = những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

"Không không không, đó là mộng tưởng từ đời nảo đời nào rồi. Mộng tưởng bây giờ của chị là..." Lâm Nguyệt Mạn nói được một nửa lại không nói nữa, cố ý gợi sự tò mò của Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong.

"Là cái gì?" Hai người đồng thanh hỏi.

"Hòa bình thế giới!"

Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong liếc nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười. Lâm Nguyệt Mạn nhìn hai người họ vui vẻ như thế cũng nở nụ cười.
"Được rồi hai cái đứa này! Vào đây, chơi vui nhé, chị ra ngoài tiếp khách đây, tiện thể để chị bảo phục vụ mang đồ ăn và rượu tới cho hai đứa. Có việc gì thì xuống dưới tìm chị." Lâm Nguyệt Mạn dẫn Diệp Niệm Ninh và Thẩm Ý Phong vào phòng xong thì liền đi ra ngoài.

Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Ý Phong mới nhướng mày nhìn Diệp Niệm Ninh, trong mắt tràn đầy hóng hớt cùng trêu chọc, "Đàn chị của cậu đẹp thật nha!"

"Ồ, cậu thích à? Vừa hay chị ấy cũng còn độc thân, nếu cậu thích thì nói, tôi sẽ làm Nguyệt lão tác hợp cho hai người chút." Diệp Niệm Ninh cầm lấy hộp đồ ăn trên tay Thẩm Ý Phong đặt lên bàn, mở hết ra.

"Nghĩ vớ vẩn gì đấy? Tôi cong như nhang muỗi thế này, cậu có rảnh giới thiệu bạn gái cho tôi thì chi bằng giới thiệu cho tôi thêm vài người bạn trai đi."
Thẩm Ý Phong đặt mông ngồi xuống sàn nhà, sàn nhà lạnh băng, cậu lại không mặc quần dày, vì thế vừa ngồi xuống đã giật mình một cái.

"Cái đồ ngốc này, cho cậu." Diệp Niệm Ninh chú ý thấy phản ứng của Thẩm Ý Phong, bật cười một tiếng rồi đưa cái gối ôm qua, "Thật ra muốn tôi giới thiệu cho cậu mấy anh trai cũng được, nhưng cậu không sợ Lý Tê Vũ ghen à?"

Tuy rằng Diệp Niệm Ninh và Lý Tê Vũ không thân thiết gì mấy, nhưng lần trước ở Thâm Sơn Nguyệt, cậu có thể thấy Lý Tê Vũ rất để ý đến Thẩm Ý Phong.

Thẩm Ý Phong cố làm ra vẻ không có gì: "Anh ta chỉ là trợ lý của tôi mà thôi, ghen tuông gì chứ."

"Trợ lý mà thôi?" Diệp Niệm Ninh nhíu mày, "Hai người làm sao thế? Lúc còn đi chơi ở Thâm Sơn Nguyệt hai người vẫn còn đang ái muội mập mờ. Sao mới có hai ba tháng đã gãy rồi?"
"Hai đứa tôi còn chưa từng bắt đầu thì lấy đâu ra mà gãy!" Thẩm Ý Phong ngửa mặt lên trời thở dài.

"Cậu ấy à..." Diệp Niệm Ninh bị lời này của Thẩm Ý Phong làm cho hoang mang như lọt vào sương mù. Cậu giơ tay vỗ đầu Thẩm Ý Phong, nói: "Cậu nói đàng hoàng tôi nghe xem chuyện là thế nào?"

"Tôi còn có thể làm gì được nữa. Chính là tôi thích anh ta, sau đó tôi với anh ta đúng là cũng mập mờ được một thời gian. Rồi mẹ anh ta bắt anh ta đi xem mắt, cuối cùng thì anh ta chuẩn bị kết hôn luôn. Tình cảm của tôi còn chưa kịp thổ lộ đã không còn cơ hội nữa rồi."

Giọng Thẩm Ý Phong tựa như bình thản nhẹ nhàng, như thể chuyện này chỉ đơn giản như ăn một bữa cơm vậy.

Diệp Niệm Ninh đau lòng nhìn cậu ta, vừa định an ủi vài câu, phục vụ đã mang rượu và trái cây vào, cậu vội vàng im lặng, chờ phục vụ đặt đồ xuống rồi ra ngoài.
"Cậu không cần phải an ủi tôi. Tôi đã hiểu ra rồi, nếu anh ta đã không có dũng khí thừa nhận anh ta thích tôi, vậy thì anh ta cứ làm rùa đen rụt đầu mãi mãi đi. Dù sao bỏ lỡ tôi cũng là anh ta chịu thiệt."

Thẩm Ý Phong cầm dụng cụ lên mở chai rượu, tiếp đó rót cho chính mình và Diệp Niệm Ninh mỗi người một ly.

"Tôi cứ nghĩ..." Diệp Niệm Ninh cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Ý Phong, do dự nói: "Anh ta rất thích cậu."

"Rất thích tôi?" Thẩm Ý Phong cười châm chọc, "Cậu hiểu lầm quá rồi. Anh ta cùng lắm là có chút thích tôi mà thôi, nhưng mà chút này thì làm được gì, có lẽ ngay khi anh ta nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình thì chút thích này cũng đã biến mất chẳng còn gì rồi."

Lúc này Thẩm Ý Phong cảm thấy mình từ đầu tới cuối đều như một trò hề, Lý Tê Vũ đối tốt với cậu một chút thì đã tự mình đa tình nghĩ rằng đó là thích.
Những khoảnh khắc cậu từng cho là vui vẻ, là thật lòng, còn có những điều cậu từng cho là ái muội giữa hai người, có lẽ trong mắt Lý Tê Vũ đều giống như những trò tiêu khiển mà thôi. Lúc tâm tình Lý Tê Vũ tốt thì kéo quan hệ hai người lại gần một chút, nhưng chỉ cần lúc tâm tình không tốt thì mối quan hệ giữa cả hai lại trở về nơi bắt đầu.

Vô số lần lặp lại, khiến cậu dần trầm luân trong một đầm lầy mang tên Lý Tê Vũ. Cậu muốn bò ra khỏi đó, nhưng càng giãy giụa thì lại càng hãm sâu.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân mình tiếp tục đau khổ suy sụp, không có cách nào tự cứu lấy mình, dần dần cậu cũng từ bỏ ý định ấy.

"Thẩm Ý Phong, cậu đừng có buồn quá! Không phải chỉ là một gã đàn ông thôi à? Trai đẹp nhân phẩm tốt giới giải trí đầy ra đó, hà tất phải treo cổ trên người một tên trợ lý Lý Tê Vũ!" Diệp Niệm Ninh thấy cảm xúc của Thẩm Ý Phong không đúng, liền vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
"Trai đẹp nhiều, nhưng lại không có ai là của tôi cả. Tôi mẹ nó mỗi ngày đều nhìn thấy thì có tác dụng gì?"

Thẩm Ý Phong nói xong thì tập trung uống rượu của mình. Diệp Niệm Ninh thấy cậu ta không muốn nói thêm gì nữa thì cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh uống cùng.

Không bao lâu, hai người đều đã ngà ngà say. Diệp Niệm Ninh nhìn Thẩm Ý Phong đang nằm gục trên bàn, đưa tay vỗ vai cậu, nhẹ giọng hỏi: "Lý Tê Vũ thật sự sẽ kết hôn à?"

Thẩm Ý Phong không đáp lại, Diệp Niệm Ninh cũng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng chờ.

Trong lúc nhất thời trong phòng là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng có thể nghe rõ.

Chừng năm phút sau, Thẩm Ý Phong mới hít mũi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, tôi đã nhận được thiệp mời rồi, ra giêng sẽ kết hôn ngay."
"Sao lại nhanh thế?"

Cứ cho là sau khi Lý Tê Vũ đi du lịch ở Thâm Sơn Nguyệt về đã đi xem mắt ngay, vậy thì đến nay hai người cũng chỉ biết nhau được mấy tháng thôi.

Chẳng lẽ anh ta thích đối tượng xem mắt của mình đến thế sao? Kết hôn chớp nhoáng luôn?

Diệp Niệm Ninh càng nghĩ càng thấy phiền lòng, vươn ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đoạn lại tiếp tục rót một ly rượu.

"Đối tượng xem mắt của anh ta là bạn ngồi cùng bàn thời cấp ba. Bạn cùng bàn mà, chắc chắn là phải có cảm tình rồi, hơn nữa hai người cũng đã quen biết nhau lâu vậy, đề tài chung nhiều, cơ bản chỉ cần hẹn hò hai lần là có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi."

Thẩm Ý Phong lại thở dài: "Haiz, đâu có giống như tôi! Mới biết anh ta được nửa năm, đề tài chung ngoài công việc cũng chỉ có công việc, hai đứa mỗi ngày đều mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu đổi lại là tôi, chắc tôi cũng chọn bạn cùng bàn."
"Đừng nói vậy, đợi xíu nữa về tôi sẽ nói anh tôi đổi trợ lý khác cho cậu, mắt không thấy tâm không phiền."

"Vậy tôi xin cảm ơn ngài trước nhé! Tốt nhất là đổi cho tôi một cô trợ lý như Trần Ngư Nhi ấy, khỏi mất công tôi lại thích người ta..."

Giọng Thẩm Ý Phong càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Diệp Niệm Ninh gần như phải ghé đến sát mặt cậu mới nghe được rõ cậu ta đang nói cái gì.

Nhìn Thẩm Ý Phong ngủ thiếp đi trong một giây, Diệp Niệm Ninh bó tay lắc đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Thời Yến An, "Yến An, anh có rảnh không? Có thể đến chỗ Lâm Nguyệt Mạn đón tôi một chút được không?"