Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm

Chương 38: Chuyện Thường Ngày.



Sáng hôm sau cô cố tình dậy từ rất sớm, sương mù bên ngoài cửa sổ nhiều đến mức một món đồ ở dưới thảm cỏ sau nhà cũng không nhìn thấy. Vậy mà đến khi cô chạy đến phòng sách thì đã không thấy người đâu nữa, cả ba cô cũng không nhìn thấy, chỉ thấy mỗi mẹ Mạc Tức giận ngồi ở phòng khách.

Cô cảm nhận được cảm giác này của bà, cô chỉ mới quen biết Mạc Hàn Lâm không lâu, không tìm được anh ta cô đã rất khó chịu, vậy mà mẹ Mạc lại phải chịu đựng mấy việc này cùng với cô chắc chắn là rất khó chịu.

Buổi sáng, trên chiếc giường màu đen kia lại có một thân ảnh trắng muốt ngự trị. Hạ Nhạc Nghi hôm nay trước khi ngủ đến cả đồ ngủ cũng chẳng muốn thay ra. Cô trên người vẫn còn mặc ninh ninh bộ y phục của lúc sáng.

Buổi tối hôm qua đó cô muốn bản thân là thức đến đêm đợi Mạc Hàn Lâm về nhà, mặc dù là đợi hết cả buổi tối với mẹ Mạc rồi, nhưng khi mẹ Mạc đi ngủ rồi thì cô vẫn lên phòng tiếp tục ngồi đợi. Hạ Nhạc Nghi đợi đến buồn ngủ hoa cả mắt, đến cả cái bóng của Mạc Hàn Lâm cũng chẳng nhìn thấy.

Cô trong lòng cảm thấy rất phiền, nhưng vẫn là ngồi yên một vị trí trên giường đợi anh ta. Nhưng đến khi mở mắt lúc này thù Hạ Nhạc Nghi mới nhận ra, khẳng định chắc chắn là hôm qua vì quá mệt mỏi cho nên cô đã ngủ say rồi, nhưng bản thân từ ngồi đến nằm như thế nào cô cũng chẳng còn nhớ nữa.

Hạ Nhạc Nghi hiện tại lại nhớ đến mục đích thức đến nửa đêm hôm qua, cô cảm thấy bản thân có chút thảm hại, chỉ là thức khuya một chút đợi một người cũng làm không xong, nếu để mẹ Mạc biết được đứa con gái mà bà luôn khen trước mặt mọi người như thế này thì khẳng định rất mất mặt.

Cô không hiểu Mạc Hàn Lâm và ba cô đi đi về về cứ như người đã khuất vậy, đợi đến gần sáng cũng vẫn là không nhìn thấy bọn họ, hay là cả ngày hôm qua bọn họ vốn dĩ là không về nhà.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh làm cắt đứt dòng suy nghĩ lúc này của Hạ Nhạc Nghi, cô khó khăn lắm mới có thể mở mắt ra rồi với tay lấy điện thoại trên phía bàn đầu giường.

Tiếng chuông inh ỏi đã bị cô tắt mất, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên, tiếng nói của cô bạn này đúng là mỗi khi phát ra thì liền làm cho người nghe được không ngừng giảm âm lượng điện thoại.

"Ya, Hạ Nhạc Nghi." Lâm Tuyến Tú tiếng nói như hét hết mọi giận dữ vào trong chiếc điện thoại vậy, cũng không nghĩ qua là người bên kia đang nghe điện thoại của Lâm Tuyến Tú cô rất thành tâm áp hết cả lỗ tai vào vậy mà lại được đáp trả bằng một tiếng hét đến tỉnh luôn cả ngủ từ cô.

"Cậu lại làm sao nữa vậy?" Hạ Nhạc Nghi không mở nổi mắt không nhìn cũng chẳng biết là ai đang gọi mình, bản thân cô lờ mờ áp hết cả lỗ tai vào màn hình chiếc điện thoại di động, nhưng ai mà biết được người bên đầu dây bên kia lại là Lâm Tuyến Tú.

Lâm Tuyến Tú lúc này còn đang tức giận gì đó liền hét hết tức giận đó vào cái lỗ tai đáng thương này của cô.

Hạ Nhạc Nghi vừa được hét cho tỉnh ngủ nên ngồi dậy chỉnh chế độ âm thanh nhỏ lại, nếu không cả căn phòng này toàn là tiếng nói của Lâm Tuyến Tú sau đó người làm của căn nhà này sẽ lại tưởng là Hạ Nhạc nghi cô đang cãi nhau với ai đó thì cô lại không biết là bản thân nên trả lời thế nào.

Chẳng lẽ cô lại đi giải thích kiểu [Là bạn của cháu miệng to như loa phát thanh vậy, có chút không thể kiềm chế được âm thanh, là lỗi của cháu.]

"Cậu chết ở chỗ nào rồi?" Lâm Tuyến Tú cơ hồ vẫn còn chưa nhận thức được vấn đề âm thanh của bản thân lúc này, lại một câu nói nữa làm cho loa điện thoại của Hạ Nhạc Nghi như muốn nổ tung vậy.



"Có cần tớ đến nhặt xác giúp không?" Câu nói này cô nghĩ ra là có chút riêng tư nên liền làm như thật nói bé lại.

"Môn Lý luận của cậu lại thuyết trình không ra gì nữa rồi?" Hạ Nhạc nghi sau khi nghe được hai câu nói trước đó của Lâm Tuyến Tú, cô ngay lập tức bỏ luôn cả điện thoại lên giường, chỉ cần như vậy không cần bật cả loa thì cho dù cô có vào nhà vệ sinh đi chăng nữa cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng được giọng nói thanh thoát kia của Lâm Tuyến Tú.

Hạ Nhạc Nghi sau khi bỏ điện thoại xuống giường thì cũng bước chân trên thảm lông trắng trong căn phòng, đi đến tủ quần áo của Mạc Hàn Lâm đặt giúp cho cô lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà, sau đó thì đi vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân.

"Êi~~~đừng nói tớ như vậy mà, tớ đâu phải là loại người khi gặp chuyện mới tìm cậu, có đúng không?" Lâm Tuyến Tú bị Hạ Nhạc Nghi nói trúng tim đen liền có chút chột dạ.

"Bịa, cậu cứ tiếp tục bịa đi tớ đang nghe đây." Hạ Nhạc Nghi ngồi ở trong nhà vệ sinh vọng tiếng nói ra ngoài, cô không cần dùng tiếng nói quá lớn cũng đủ khiến cho Lâm Tuyến Tú bên kia có thể vừa nghe vừa suy ngẫm.

"Nè cậu như vậy là có ý gì hả?" Lâm Tuyến Tú vừa nghe thấy câu nói kia của Hạ Nhạc Nghi có mấy phần là đang muốn chọc ghẹo vào chuyện xấu hổ của cô. Lâm Tuyến Tú tức giận hỏi lại.

"Hôm qua tớ có xem qua bản điểm của giáo viên gửi. " Hạ Nhạc Nghi vừa khéo là mới vệ sinh cá nhân xong xuôi hết nên đang từ trong nhà vệ sinh bước ra ngoài, cô hôm nay trên người là một bộ váy màu hồng nhạt tay dài, chân váy cũng dài đến đầu gối, là loại váy dùng để mặc ở nhà nên dáng váy suông nhìn có vẻ rất thoải mái.

Hạ Nhạc nghi vừa đi trong nhà vệ sinh ra vừa nói với Lâm Tuyến Tú biết là cô từ sớm đã biết được mục đích của Lâm Tuyến Tú.

"Mụ già đáng ghét đó mang lên nhóm lớp rồi?" Lâm Tuyến Tú nghe ra được ý chính trong câu nói kia của Hạ Nhac Nghi liền tức giận đến không còn muốn quan sát xung quanh nữa ngay lập tức đập tay xuống bàn.

Mọi người xung quanh đều đang cười nói vui vẻ sau khi tiếng động lớn phát ra từ chỗ ngồi của Lâm Tuyến Tú thì đều nhìn cô chầm chầm, nhưng Lâm Tuyến Tú của những lúc này chỉ đang quan trọng việc mà cô muốn để ý đến thôi, xung quanh dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô nữa.

"Nếu không thì sao?" Hạ Nhạc Nghi vừa cười cười vừa nói chuyện với Lâm tuyến Tú, chính bởi vì cô rất hiểu tính cách của cô bạn này, nhất định là lúc cô nói ra câu nói kia là đã khiến cho Lâm Tuyến Tú tức giận không ít.

"..." Lâm Tuyến Tú hiện tại muốn sống cũng không sống được mà muốn chết cũng chết không xong, trong nhóm lớp còn có một bạn nam sinh mà cô rất thích, bài thuyết trình này vốn dĩ là bài làm cá nhân, và thuyết trình riêng với giảng viên, vậy mà bà già chết tiệt đó lại mang bảng điểm mang lên nhóm lớp.

Cô thật sự nghĩ mãi cũng không nghĩ ra là có phải mệnh của Lâm Tuyến Tú cô khi sinh ra là đã định sẵn là khắc với mệnh tinh của mụ già đó hay không, tại sao bà ấy phải luôn chống đối chuyện cô làm thì mới yên tâm vậy.

"Tớ đau lòng rồi, cần người đến an ủi." Lâm Tuyến Tú tuyệt vọng nằm dài lên bàn ở quán cafe, cô thật sự trong thời khắc này liền nghĩ nếu có ai đó đến đây an ủi cô, à không không phải là ai, mà là nam sinh, nam sinh nào có thể đến an ủi cô, cô sẽ yêu người đó chết mất.

Vậy mà ông trời hôm nay cũng chẳng muốn đứng về phía của cô hôm nay là ngày khỉ gì không biết, cả một cái quán cafe cũng chỉ có vài nam sinh, lại còn có bạn gái đi cùng.

"Cậu đang ở đâu ?" Hạ Nhạc Nghi cũng không phải không biết là Lâm Tuyến Tú là đang muốn nói gì, chỉ bởi vì cô quá hiểu tính cách của Lâm Tuyến Tú nên người mà cô có thể tin tưởng cũng chỉ có thể là Lâm tuyến Tú mà thôi.



Người cô hiện tại có thể hoàn toàn tin tưởng và dựa vào cũng chỉ có thể là Lâm Tuyến Tú mà thôi.

"Chỗ hẹn hò cũ của chúng ta." Lâm Tuyến Tú chán nản nói ra một câu, người ngoài nhìn vào không hiểu chuyện còn đang nghĩ là cô đang nói chuyện với người yêu đấy chứ, đúng là trong thế giới của Hạ Nhạc Nghi và Lâm Tuyến Tú cô cuối cùng người không biết mất mặt cũng chỉ có Lâm Tuyến Tú.

"Tớ mới vừa thức dậy, đừng làm tớ mắc ói." Hạ Nhạc Nghi nghe xong câu nói kia của Lâm Tuyến Tú ngay lập tức cảm nhận được một luồng không khí lạnh truyền đến lòng ngực, bởi vì có chút bất ngờ mà làm cho cô mắc ói.

"Cuối cùng là cậu có đến hay không?" Lâm Tuyến Tú tức giận, không có kiên nhẫn để tiếp tục nhây với Hạ Nhạc Nghi.

"Đến...nhưng tớ cần một chút thời gian, cậu có thể đợi không?" Hạ Nhạc Nghi nghe khẩu âm không mấy vui vẻ của Lâm Tuyến Tú liền ngay lập tức chấp nhận ngay, nhưng cô chợt trong tức khắc nhớ ra chuyện gì đó, im lặng một lúc mới lại nói với Lâm tuyến Tú một câu.

"Có chứ, tớ hôm nay được nghỉ trực ban, rãnh hết một ngày, để dành đợi cậu vậy." Lâm Tuyến Tú nghĩ là Hạ Nhạc Nghi nói đùa nên không suy nghĩ nhiều mà nói.

"Được vậy để tớ ăn sáng, dùng bữa trưa, rồi đến đó." Hạ Nhạc Nghi nghe thấy giọng nói có mấy phần cao ngạo của Lâm Tuyến Tú thì ngay lập tức đáp lại một câu.

"Hạ Nhạc Nghi!" Lâm Tuyến Tú nghe đến câu nói kia của Hạ Nhạc Nghi thì hét lớn vào điện thoại, nhưng Hạ Nhạc Nghi đã nhanh chóng tắt máy rồi, cô cũng không ngốc đến mức chọc giận người khác xong sau đó tự mình nghe bị mắng.

Hạ Nhạc nghi sau khi nói chuyện với Lâm tuyến Tú xong xuôi, ngay lập tức cảm thấy hối hận với câu nói đầy sự cao hứng kia của bản thân.

Lúc nãy là do cô cao hứng đến mức quên mất bản thân là đang ở đâu, vậy mà lại dám mạnh dạn hứa là sẽ ra quán cafe với Lâm Tuyến Tú. Hiện tại lại hối hận tới như vậy, cô không biết là nên ăn nói thế nào với mẹ Mạc để xin ra ngoài đi chơi cùng bạn bè đây.

Từ lúc cô bước vào căn nhà này, chuyện tốt vẫn chưa thấy giúp được gì cho mẹ Mạc vậy mà hôm nay lại còn muốn đi ra ngoài.

Thông thường ở nhà nếu không phải là mẹ Mạc nói chuyện với cô thì là gọi điện thoại tới tấp cho Mạc Hàn Lâm để gọi ba về nhà, nếu hiện tại Hạ Nhạc Nghi cô còn muốn đi ra ngoài thì có phải ở căn nhà này chỉ còn lại mỗi một mình bà hay không. Mẹ Mạc chắc hẳn là rất buồn. Nhưng lúc nãy cô cũng đã đồng ý qua với Lâm Tuyến Tú rồi ah.

Hạ Nhạc Nghi nghĩ đến đây chẳng khác gì ngõ cụt, nên cô đành mặc kệ vậy, đi sớm về sớm là tốt nhất.

Hạ Nhạc Nghi đi xuống phòng khách của Mạc Gia, quả nhiên cô đoán không sai, Mẹ Mạc là đang ngồi xem tin tức trên tivi mỗi bữa sáng như mọi khi.

Trên chiếc bàn thủy tinh láng bóng trong phòng khách còn có chiếc điện thoại đang đổ chuông nhưng bị bà tắt âm thanh nên không thể nghe thấy được. Cô đoán chừng đó là ba cô Mạc Hàn Vũ là đang gọi điện thoại cho bà, nhưng bà đến một cái liếc nhìn cũng không có.