Bà ấy đi vào buổi sáng, hiện tại là giờ cơm trưa thì đã quay về nhà rồi, nhưng theo như cô nghe được thì Mạc Phu Nhân phải đi đến đêm mới về nhà, chẳng phải lúc sáng Vú Lâm đã nói như vậy sao. Cả một bụng toàn những câu hỏi, thắc mắc, Hạ Nhạc Nghi liền mở cửa đi xuống phòng khách để đón bà.
"Mẹ..." Hạ Nhạc Nghi từ trên Lầu đi xuống, nhìn thấy trước mặt là Mạc Phu Nhân tâm tình không tốt, cả gương mặt vẽ lên trên chữ tức giận rất rõ ràng, cô cũng không hiểu là có ai lại chọc giận bà đến mức này.
Mạc Phu Nhân trong mắt của cô hằng ngày đều là nhã nhặn, nói năng từ tốn, cả gương mặt dù cho là đang nói chuyện cùng người làm trong nhà cũng chưa bao giờ lớn tiếng.
Mặc dù mấy việc này thì khi có Mạc Hàn Lâm ở nhà thì rất hiếm thấy, nhưng chắc cũng không phải Mạc Phu Nhân từ sáng ra ngoài đã đụng phải con trai quý tử của bà ở ngoài đường đâu nhỉ, Hạ Nhạc Nghi nghĩ.
"Ấy Tiểu Nhạc dậy rồi à." Mạc phu Nhân cả người bực bội, một buổi sáng không được mấy vui vẻ, nên quyết định về sớm, khi về đến nhà câu đầu tiên mà bà nghe được là giọng nói của Hạ Nhạc Nghi.
Tâm tình của bà mặc dù là đang rất bực tức, nhưng sau đó lại có thể vì tiếng gọi kia của Hạ Nhạc Nghi lại có thể nhanh như vậy lại khiến cho tâm tình của bà thêm vui vẻ.
"..." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy Mạc Phu Nhân thay đổi sắc mặt nhanh đến như vậy.
Hạ Nhạc Nghi đoán chừng chắc hẳn là bà không nhìn thấy cô đã từ lâu nhìn thấy bà từ ngoài cửa bước vào nhà, ánh mắt của Mạc Phu Nhân nhìn thấy cô lúc này, như là một người mẹ, nhìn thấy con gái ngủ đến trưa cuối cùng cũng chịu ngồi dậy.
Cô càng nghĩ là như vậy, thì ngay lập tức càng muốn giải thích con không phải mới dậy đâu, là đã dậy từ sớm rồi.
"Lại đây, xem xem mẹ mua rất nhiều thứ cho con." Mạc Phu Nhân không nhìn ra được tâm tình này của Hạ Nhạc Nghi, bà chỉ có thể nhìn thấy trước mắt là một cô con gái mà bạn yêu thương nhất.
Bà đoán chừng khi không có bà ở đây khẳng định là Hạ Nhạc Nghi rất khó chịu, căn nhà này vốn dĩ là như vậy, không ai nói với ai tiếng nào thì liền trở thành nơi không có người. Bà đoán chắc là Hạ Nhạc Nghi nhất định buồn chán đến độ là đang đợi bà về nhà.
"Mẹ đi chơi với các phu nhân khác sao ạ?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy đóng đồ trên tay của người làm, còn có cả bà cũng cầm không ít đồ mang vào , Hạ Nhạc Nghi đoán chừng là mẹ Mạc đã đi mua sắm, còn cùng với ai thì cô cũng chỉ đoán mò mà thôi.
"Ừm mẹ đi cùng với mấy bà ấy đến trung tâm thương mại." Mạc Phu Nhân nghe đến mấy phu nhân khác thì cả gương mặt thay đổi nhanh chóng, câu chuyện lúc nảy bà vốn dĩ là muốn thật nhanh mà quên đi, nhưng bà lại không thể như mong đợi mà quên đi được, chỉ cần có ai đó nhắc đến thì giống như cơ hồ châm lại ngòi lửa giận trong lòng vậy.
"Phu Nhân thường ngày người đi đến tối mới về, hôm nay...hình như có chút sớm." Vú Lâm từ trong bếp đi ra mang đĩa bánh ngọt cùng hai cốc nước giải khát trên khay, mang ra cho Mạc Phu Nhân.
Bà cảm thấy Mạc Phu Nhân hôm nay có chút không bình thường, trước kia Mạc Phu Nhân vẫn rất hay đi chơi cùng với các phu nhân khác trong họ hàng nhà họ Mạc.
Nhưng là nếu có nhã hứng thì sẽ đi đến đêm, còn nếu không có gì thì về vào đầu giờ chiều, nhưng hôm nay chỉ mới là giờ cơm sáng thì Mạc Phu Nhân đã quay lại bà liền cảm thấy có chút bất thường không thể giải thích rõ.
"Nhắc đến thì lại thấy tức giận." Mạc Phu Nhân tức giận không cầm mấy túi đồ nữa, mà quay hẳn người qua phía của Hạ Nhạc Nghi nói.
"Mẹ có chuyện gì sao?" Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy đôi mắt kia của Mạc Phu Nhân lúc hiện tại so với đôi mắt lúc bà cãi nhau với Mạc Hàn Lâm hôm cô xảy ra chuyện xem như là không có gì khác biệt. Cô liền sợ hãi mà vuốt lấy tấm lưng đang rung lên của bà.
"Có đó...mấy mụ già đó, không biết tốt xấu." Mạc Phu Nhân chính thức bị châm ngòi lửa, bà nói một tràng toàn là những chuyện trước đó bà đã gặp qua.
"Nhà của bọn họ, cả mấy chục miệng ăn chỉ là dựa vào tiền hoa hồng của nhà chúng ta."
"Vậy mà bọn họ lại dám trước mặt mẹ nói xấu con gái của mẹ."
"Ả, con gái của Mẹ...ai vậy ạ?" Hạ Nhạc Nghi nghe tới mấy chữ "Con gái của mẹ" thì liền ngay lập tức bị bất ngờ làm cho ngừng động. Cô không nghĩ là Mạc Phu Nhân vậy mà lại giấu cô chuyện gì đó.
Lâm Tuyến Tú còn không phải nói là Mạc Gia chỉ có một người con trai hay sao, Mạc Hàn Lâm anh ta đã có chị, hay là em gái. Hạ Nhạc Nghi cô đúng là sơ suất thật ở trong nhà lâu đến vậy mà đến một con người khác lạ cũng không nhận ra.
"Là con đó!" Mạc Phu Nhân uống một ngụm nước giải nhiệt sau đó lại kể tiếp câu chuyện của bà.
"Hơ...hơ...vậy mà làm con còn tưởng." Hạ Nhạc Nghi nghe xong câu trả lời trên thì không còn để ý gì nữa, cô chỉ nghĩ bản thân hiện tại có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Lúc nãy cô còn tưởng là Mạc Phu Nhân bà là đang có con riêng, hay vì lý do đặt biệt nào đó mà không có công bố ra ngoài nữa ấy chứ, lần này xem như được một trận dọa người rồi.
“Con xem bọn họ nói cái gì mà con không biết là thực hay giả." Mẹ Mạc Tức giận đến giọng nói cũng bị làm cho khàn đặc, bà lại uống thêm một ngụm nước.
Mạc Phu Nhân nhớ lại khi nảy, lúc bà vẫn còn đang tâm tình rất tốt mà mua sắm với bọn họ, thì mụ già họ Dương đó không biết chui từ đâu ra lại biết được là Mạc Hàn Lâm đã có vợ, hỏi bà không biết bao nhiêu là thứ, bà cũng chỉ nghĩ mụ ta là đang muốn nịnh hót để được thêm hoa hồng của công ty, nên không ngần ngại mà nói với bà ta.
Bà ta sau khi nghe đến Hạ Nhạc Nhu nhà bà rất ngoan ngoãn lễ phép thì lại nhanh chóng đổi mặt, trước mặt bà lại dám nói câu:
"Ấy vậy là Mạc Phu Nhân người có điều không biết, Hạ Nhạc Nhu của nhà họ Hạ, tôi đã từng gặp qua, nói chuyện rất sắc bén, tôi chỉ nói cô ta hai câu cô ta liền vồ đến cắn tôi, bản tính chẳng những đỏng đảnh lại còn không xem ai ra gì đó..."
Ngập ngừng một lúc thì Dương Phu Nhân lại nói tiếp:
"Tôi nói này Mạc Phu Nhân, bà nên cẩn thận một chút, nói không chừng cô ta chỉ muốn bước đầu lợi dụng, bước sau là chiếm đoạt, nếu không phải thì người đó nhất định không phải Hạ Nhạc Nhu."
Nếu mà lúc đó bà Mạc Phu Nhân bà không trừng mắt với bà ta, còn không biết tiếp theo là bà ta sẽ nói đến cái gì.
Hạ Nhạc Nhu ở nhà của bà không phải chỉ mới ngày một ngày hai có cái gì ở Hạ Nhạc Nhu mà người mẹ chồng như bà không hay không biết, lại còn chơi trò li gián, ai nhìn vào mà chẳng biết, bà ta luôn muốn cho con gái làm dâu nhà họ Mạc này, nếu không phải người phụ nữ có tiếng nói trong nhà này là bà thì nhất định đã được như ý nguyện của bà ta.
"Đấy, con xem có phải rất buồn cười không?"
"Nhà họ Hạ chỉ có một đứa con gái còn có thể là giả sao?"
"Còn nữa nói là bọn họ từng thấy qua con, cái gì mà Hạ Nhạc Nhu mà họ biết rất đỏng đảnh, nhìn thấy bọn họ cũng không chào một cái."
"Họ nói dối, chị ấy không phải người như vậy." Hạ Nhạc Nghi nghe Mạc Phu Nhân nói đến đây thì liền tức giận, đến cả câu nói mà bản thân nói ra cô cũng không còn để ý xem là đã nói đúng hay sai.
Bọn họ có thể bên ngoài nhìn thấy Hạ Nhạc Nhu tính cách mạnh mẽ, ăn nói rất độc lập, rất chín chắn sắc bén, thì lại đem lòng ganh ghét chị ấy.
Cô đoán chừng là Dương gì đó bà ta là đang cố tình vu khống cho chị gái Hạ Nhạc Nhu của cô, cô dám khẳng định, bà ta trước đó đã kích bằng lời nói với Hạ Nhạc Nhu không ít, nên mới bị Hạ Nhạc Nhu không tiết lời mà nói lại.
"Hả...?" Mạc Phu Nhân trong cơn tức giận nghe ra được có điều gì đó bất thường trong câu nói của Hạ Nhạc Nghi nên bà hỏi lại.
"Con không phải người như vậy!" Hạ Nhạc Nghi lúc này mới nhận ra lỗi sai của bản thân mà nói gở lại.
"Vậy thì đúng rồi, mẹ ở cạnh con còn lâu hơn bọn họ hằng ngày đi chợ, vậy mà dám ở trước mặt của mẹ nói dối."
"Mẹ, người đừng tức giận, bác sĩ không phải nói là mẹ phải kiềm chế cảm xúc sao?"
"Tức chết đi được!"
Hạ Nhạc Nghi cùng với vú Lâm Đã phải dày công lắm mới có thể dỗ lại được Mạc Phu Nhân đang tức giận kia đi lên phòng nằm nghĩ.
Cô chưa từng nghĩ qua khuyên nhủ một người lớn như vậy lại quá là mất sức, cô đã cố gắng thử rất nhiều cách khác nhau cũng chẳng thể nào nói được Mạc Phu Nhân.
Vú Lâm nhìn thấy cảnh tượng này cũng chẳng phải chuyện gì đó quá to tát, bà cũng nhận ra trong lỗi sai này tội của bà làm không tránh khỏi, đáng nhẽ ra là vú Lâm bà không nên hỏi Mạc Phu Nhân quá nhiều.
Cả hai con người một người nhỏ ,một người lớn, phải dỗ rất lâ thì người lớn còn lại mới chịu lên phòng nghỉ ngơi, ở lại nơi này chỉ còn lại Hạ Nhạc Nghi cô và vú Lâm.
Ở một nơi rộng lớn, như Trung tâm tâm thành phố Thanh Long, nơi này vốn dĩ trước kia là một mảnh đất rộng lớn đến khó tin là có thật, nhưng hiện tại người ở nơi đây ngày càng đông đúc, nơi này còn được xem là một nơi nằm ở top đầu những nơi trong nước thu hút được lượng nhà đầu tư cao.
Sau đó là đến con người ở đây cũng đông đúc theo, chính bởi vì ai lại chẳng muốn bản thân được sống trên mảnh đất được xem như có vàng này, mọi việc chỉ cần là ở thành phố Thanh Long thì người mà có xui xẻo đến mức nào cũng có thể nhanh chóng làm giàu.
Đó là những gì mà Lâm Tuyến Tú vẫn hay nói với cô lúc còn ở ký túc xá, cho nên nơi này hiện tại có thể nói là đúng nghĩa một câu, đất chật người đông, ngoài đường xe cộ chạy tới chạy lui không hề ít, hầu hết đều là đang đi đến công ty mà họ làm việc.
Ở trung tâm thành phố có rất nhiều công ty, từ các lĩnh vực khác nhau trong nước, người nước ngoài cũng vào đây để đầu tư không ít. Những điều như thế này, trẻ con ở Thành phố ai ai cũng biết, nhưng có điều mà người khác không tài nào biết được, là hầu hết các công ty lớn nhỏ, khách sạn, quán Bar cho đến mấy công trình kiến trúc lớn nhỏ ở nơi này đều là thuộc nằm quyền sở hữu của Mạc Gia.
Mấy thứ này tất nhiên Mạc Gia chỉ có Mạc Hàn Lâm và Mạc Hàn Vũ thì không thể nào gầy dựng nổi, nhưng lấy lại được từ người khác thì kỹ năng này Mạc Hàn Lâm đúng là trời cho có thừa.
Vì lý do đó mà bất cứ ở nơi nào trong thành phố này đều có người của Mạc Gia, tòa nhà cao chọc trời, được người người ca tụng mệnh danh là tòa nhà cao nhất thành phố kia cũng vẫn đang có người của Mạc Gia ở đó, người kia không ai khác chính là Mạc Hàn Lâm.
Mạc Hàn Lâm từ buổi sáng sớm sương mù còn dày đặc đã một mình lái xe đến đây, anh ngồi trong một căn phòng của tầng cao nhất của tòa nhà YILIN HOUSE, nơi này đã được đưa vào sử dụng vào năm năm trước và nó ngay lúc đó cũng trở thành tài sản riêng của Mạc Gia.
Mạc Hàn Vũ ba anh rất thích tòa nhà này, bên dưới tòa nhà, nếu không phải là trung tâm thương mại, thì là nhà hàng, khách sạn, còn lại năm tầng cao nhất được dùng làm nơi làm việc của nhân viên công ty.
Mạc Hàn Lâm có một căn phòng ở tầng cao nhất, còn lại những tầng bên dưới là của nhân viên công ty làm việc. Anh sở dĩ phải nằm ở tầng tách biệt với bọn họ là vì tính cách của Mạc Hàn Lâm vốn dĩ thường ngày chẳng có thể vui vẻ gì, với cả anh ta thường đi đi về về không có một khoảng thời gian nào xác định.
Vì vẻ ngoài điển trai của anh, không có ít cô gái thích anh, mỗi lần anh có việc phải bước qua hành lang của nhân viên thì có không ít người theo đuôi. Đây cũng là lý do mà Mạc Hàn Lâm lựa chọn cách một mình ở trên cao, không ai có thể đi ngang qua hay nhìn thấy anh là đang muốn làm gì hay muốn đi đâu.
Cả một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ như phòng tổng thống ở các khu khách sạn cao cấp. Màu sơn tường cũng là một màu vàng nhạt được nâng thêm phần sang trọng bởi màu giấy dán tường màu vàng đồng, trên tường còn có không ít bằng khen thưởng của các ngành ban tặng.
Mạc Hàn Vũ ông ấy lúc đầu còn rất thích nên treo hết tất cả lên tường, sau đó thì mỗi lúc một nhiều nên ông ấy không còn nhã hứng đó nữa. Cứ nhận về thì có thể mang vào kho cất ngay, không cần phải đắn đo suy nghĩ.
Mạc Hàn Lâm ngồi ở chiếc ghế tổng giám sang trọng ở cạnh bàn của Mạc Hàn Vũ, Mạc Hàn Vũ ba anh suy cho cùng cũng là chủ tịch, nên ông ấy có thể ngồi ở giữa cái bàn lớn ở giữa phòng cũng không có gì lạ. Mạc Hàn Lâm ngồi một chỗ trên cái bàn lớn trong phòng chủ tịch, anh không ngồi ở ghế mà là ngồi lên bàn, hai chân để lên ghế có bánh xe mà kéo tới kéo lui.
Hằng ngày ở nơi này rất buồn chán, hầu như cả ngày ở đây thì không có việc gì làm, chỉ có mấy ngày hôm trước đó quả thật rất bận rộn, khi đó cả anh và ba của anh đến thời gian ngủ cũng không có.
Muốn trách chỉ có thể trách Hứa Gia quá cứng đầu, nếu chịu đựng một chút ký vào bản hợp đồng chuyển nhượng kia sớm một chút thì anh và Mạc Hàn Vũ ba anh đã không phải cực khổ như vậy.
Vậy mà hiện tại chỉ vì bản tính thương người của Mạc Hàn Vũ mà anh lại phải để cho một nhân khẩu nhà họ Hứa kia lấy vợ anh ra uy hiếp anh.
Nghĩ đến Hạ Nhạc Nghi, Mạc Hàn lâm lại nhớ đến tên Phiên, cả một đêm không thấy bóng dáng đâu, đển ngày hôm nay cũng vậy. Trầm tư suy nghĩ hồi lâu, thì bên cạnh chuông điện thoại bất ngờ reo lên.