Tiểu Bạch Và Tiểu Kiều Hoa

Chương 19: Tiêu chuẩn kép



Khi Chu Miên Miên bị giam giữ, cô ta bật khóc vì sợ hãi.

Bạch Linh cảm thấy tố chất tâm lý của cô ta thực sự rất mạnh mẽ, cho đến giờ phút này cô ta vẫn kiên trì nói rằng lúc đó mình chỉ muốn đùa thôi, hơn nữa cô ta cảm thấy hệ thống an toàn thang máy hiện tại sẽ không có vấn đề gì gây chết người, thực tế cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.

Tuy nhiên, luật sư của Bạch Linh kiên trì khẳng định Chu Miên Miên cố ý gây thương tích, cuối cùng Chu Miên Miên bị tạm giam 5 ngày hành chính vì vi phạm trật tự xã hội.

Mà bên Quản lý tài sản cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Bởi vì hôm ấy công ty thang máy nghỉ làm, không cử người đến bảo trì kịp thời, bên Quản lý tài sản chỉ treo biển cảnh báo theo mẫu và thậm chí còn không ngừng sử dụng thang máy. Hơn nữa tòa nhà Thương hội xây dựng cách đây hơn mười năm rồi, các biện pháp an toàn của thang máy cũ không toàn diện như thang máy ngày nay, việc này đã gián tiếp khiến Bạch Linh và Lý Chuẩn bị nhốt.

Bạch Linh tỏ vẻ không ý kiến, bên Quản lý tài sản có thể bồi thường và hòa giải, chỉ cần nhốt Chu Miên Miên là được.

Dù sao cô cũng là nữ phụ ác độc cay nghiệt mà, thật sự là vậy thì đã có sao?

Cũng chỉ có lần này Bạch Linh làm khó dễ Chu Miên Miên quá đáng như vậy mà Trình Hành không nói thêm một lời thừa thãi nào.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Bạch Linh lại bắt đầu hắt hơi.

Tối qua cô bị cảm, lúc sáng được cứu ra liền về nhà uống thuốc, sau khi ngủ một giấc, chiều lại tới để tòa nhà Thương hội và Cục cảnh sát xử lý chuyện này. Bây giờ trời đã tối muộn, cô cũng bắt đầu buồn ngủ.

Trình Hành lập tức nói: “Linh Linh, anh đưa em về.”

Bạch Linh nhìn Lý Chuẩn bên cạnh: "Cậu đưa tôi về nhà được không?"

Cô thậm chí còn không buồn từ chối Trình Hành.

Lý Chuẩn gật đầu.

Hai người đang định rời đi thì Trình Hành gọi Bạch Linh lại.

"Thật sự phải thế này sao?" Anh ta nhìn Bạch Linh, trong mắt tràn ngập sự thống khổ: "Linh Linh, anh hôm nay... tâm trạng rất hỗn loạn..."

“Là bởi vì Chu Miên Miên sao?” Bạch Linh cau mày: “Không ngờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy à?”

"Thật ra ngay từ đầu em đã xác định là cô ấy. Vì sao vậy?

"Trực giác của tôi mách bảo đấy." Bạch Linh thản nhiên nói: "Tôi bị cô ta lừa không chỉ một vài lần, chỉ là cho tới bây giờ anh cũng không tin thôi, lần nào cũng cảm thấy tôi không ưa cô ta, cố ý gây sự với cô ta, thậm chí ngáng đường cô ta. Không phải cô ta rất giỏi tìm anh khóc lóc sao? Hôm nay cô ta cũng khóc nhỉ?"

Giọng điệu cô cực kỳ bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Sau đó, cô lấy chiếc lược gỗ đàn hương từ trong túi ra, đặt vào tay Trình Hành.

“Hôm nay tôi cố ý mang theo cái này vì muốn đích thân trả lại cho anh."

"Mọi chuyện xảy ra từ khi tôi mười hai tuổi, kể từ bây giờ xóa bỏ hết đi."

Trình Hành gần như ngơ ngác cầm chiếc lược gỗ, sau đó trong đầu anh ta bỗng hiện lên vô số mảnh ký ức.

Từ năm mười hai tuổi, anh ta bắt đầu bảo vệ cô trong một con hẻm.

Về sau, anh ta tự giác đạp xe đưa Bạch Linh về nhà.

Ở trường cấp hai, họ bị trêu chọc vì là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn cùng tới cùng về, anh ta giơ nắm đấm đe dọa các bạn đừng nói linh tinh, cô bé bên cạnh anh ta lại lớn dần lên, trở nên xinh đẹp duyên dáng, vừa kiêu ngạo vừa yêu kiều.

Từ cái tuổi tình yêu chớm nở tới khi hai người lần lượt trưởng thành, từ khi bị các bạn trêu chọc cho tới lúc bố mẹ hai bên ngồi xuống bàn chuyện tương lai của hai nhà.

Nhưng thời gian trôi đi, họ lại dần dần cách xa nhau.

Là từ lúc nào đã dẫn tới tình cảnh ngày hôm nay? Trong lúc nhất thời, Trình Hành nghĩ mãi không ra.

Rõ ràng là mười ngày trước, họ vẫn ổn...

Dưới ánh hoàng hôn, cái bóng của hai người bị kéo dài.

Màu cam ấm áp cũng không thể ngăn cản sự lạnh lùng và xa cách trên mặt Bạch Linh, còn Trình Hành lại chỉ kinh ngạc nhìn cái lược cũ đã sờn.

Bạch Linh kéo nhẹ cổ tay Lý Chuẩn.

"Đi thôi."

Trình Hành sửng sốt chốc lát.

Cô vẫn vậy, thanh lịch, kiêu ngạo và tự tin, luôn giữ hình tượng hoàn mỹ, vào bất cứ lúc nào cũng sẽ chẳng khuất phục trước bất kỳ ai.

Bây giờ cũng vậy.

Cô đang dùng hành động nói với bản thân rằng, cô thực sự không cần anh ta nữa.

***

Sau khi về nhà, Bạch Linh nhìn điện thoại.

[Đếm ngược 20 ngày trước khi phá sản] đã biến thành [Đếm ngược 15 ngày trước khi phá sản.]

Đột nhiên số "1" đứng đầu , cô mới nhận ra thực tại là thời gian đếm ngược đã rút ngắn lại. Cảm giác gấp rút kéo tới rất nhanh. Vậy mười lăm ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?

Chẳng mấy chốc, “sự kiện” mới lập tức xuất hiện ở trước mắt cô.

Bạch Chính nhận được tin nhắn từ trợ lý, nói rằng cuộc đấu thầu mua sắm của chính phủ cho dịch vụ tang lễ diễn ra sớm hơn 5 ngày.

Đây là kết quả xấu nhất của chu trình 30 ngày: Đơn hàng của chính phủ bị cướp dẫn tới một loạt hiệu ứng bươm bướm, bây giờ Bạch gia phải đối mặt sớm hơn 5 ngày.

Bạch Linh lại đi đến tấm bảng trắng trong phòng ngủ, viết thêm vài nét vào kế hoạch chiến lược của mình.

“Đấu thầu vật liệu, không vấn đề gì.” Cô đánh dấu vào phần việc phải làm.

"Đối thủ cạnh tranh, không tồn tại."

"Chu Miên Miên, ở trong tù."

"Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ."

Con mèo béo cuộn tròn trên giường phối hợp lè lưỡi liếm lông, giơ hai chân sau lên như chân gà như đang truyền ăng-ten cho hành tinh mèo, vừa liếm vừa nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải đợi mười lăm ngày nữa haiz!"

"Vương Hưng từng nói, phần lớn mọi người cho rằng chiến tranh là do tranh chấp gây ra, thật ra không phải vậy, chiến tranh là do chờ đợi và đau khổ tạo thành." Bạch Linh đặt bút viết bảng xuống: "Hơn nữa, rảnh rỗi không phải dễ dàng nói chuyện tình yêu sao?"

“…Với ai?” Mèo béo bối rối.

"Còn có thể là ai?" Bạch Linh hỏi ngược lại.

"Tiểu Kiều Hoa của cô?"

"Ừ. Tôi chuẩn bị theo đuổi cậu ấy."

"Cô có biết cậu ta là ai không... Thôi." Mèo béo nhỏ giọng lẩm bẩm.

Con mèo thực sự không nói nên lời, nó nhìn lên trần nhà.

Bạch Linh gửi tin nhắn cho Lý Chuẩn.

[Ngày mai là thứ bảy, cậu rảnh không? Chúng ta đi leo núi nhé?]

Cô còn cố ý tìm hiểu, Hồng Kông nhiều núi, người dân ngày nghỉ thích leo núi, hôm nay trên đường về nhà cũng nói bóng gió hỏi Lý Chuẩn bình thường ở nhà có hay leo núi không, còn nhận được câu trả lời là có.

Vì vậy, hẹn anh đi leo núi chắc không sai đâu nhỉ?

Đối phương trả lời rất nhanh.

Nhưng mà, anh thẳng thừng từ chối.

[Xin lỗi, thứ bảy tôi có việc phải làm.]

Lời từ chối vô cùng thản nhiên và xa cách.

Bạch Linh ngồi ở trên giường, bình tĩnh nhìn câu trả lời ấy mấy giây, cuối cùng cô chỉ mím môi.

[Vậy thôi.] Cô đáp.

Vừa rồi còn kích động, lúc này trong lòng đã chua xót rồi.

Đúng vậy, người ta với cô cũng chưa thân thiết tới vậy, cả hai mới quen nhau mười ngày. Hơn nữa từ lúc cô làm cộng tự với anh, cả hai gần như ngày nào cũng ở chung, đi học, đi làm, hôm nay khó lắm mới có một ngày cuối tuần, người ta tất nhiên không muốn tiếp tục ở chung với cô nữa...

Càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Bạch Linh ném điện thoại sang một bên, ngã xuống giường, sau đó túm cổ con mèo béo vẫn ở bên cạnh lè lưỡi liếm lông lên, vân vê một lúc, chọc cho mèo béo ai oán kêu meo meo...

"Làm ơn! Tôi sắp trọc rồi! Cô nhẹ tay một chút đi mà! Huhuhu cứu mạng!"

***

Thứ bảy, bệnh nhân đến đúng giờ.

Bác sĩ Trần nhìn hồ sơ, lần này là lần khám thứ mười ba của bệnh nhân.

Bệnh nhân ngồi đối diện với anh ta, vẻ mặt vẫn vô cảm như xưa, nhưng có thể thấy tình trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều, có thể thấy rõ qua khí chất quanh người anh đã thay đổi. Phải biết rằng, lần đầu tiên bệnh nhân tới khám, cả người tựa như trôi nổi ở thế giới ngoài kia.

"Gần đây có chuyện gì tốt sao?" Bác sĩ Trần hỏi.

Bệnh nhân suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Anh hỏi về bản thân tôi à? Không có gì thay đổi cả."

“Vậy cô gái kia gặp chuyện gì tốt à?"

Bệnh nhân ngước mắt lên, có vẻ bối rối.

"Có. Anh thấy được cái gì sao?"

Bác sĩ Trần bắt chéo ngón tay đặt dưới cằm rồi nói: “Chắc chắn cô gái ấy gặp một vài chuyện tốt lành, chuyện này ảnh hưởng tới cậu. Sau khi cậu và cô ấy ở chung tình trạng đã tiến triển khá nhiều, hai lần khám gần đây rõ ràng hơn. Cô gái ấy là bạn gái của cậu à?"

"Vẫn chưa." Bệnh nhân trả lời.

Nói xong, anh lại hơi sửng sốt.

Anh phát hiện ra rằng mình thực sự có thể trả lời "không phải".

Nhưng câu trả lời của anh là: “Vẫn chưa”.

“Hả vậy sao, vậy tôi chúc cậu sắp gặp chuyện tốt nhé." Bác sĩ Trần ghi lại thông tin vào máy tính rất nhanh.

"..."

"Cô ấy rất giúp ích cho tình trạng của cậu. Hiện tại cậu rất bình yên. Dù rằng trước đây cậu cũng bình yên nhưng đó là ao tù nước đọng, khác hoàn toàn hiện tại. Vì vậy, cô ấy có chuyện gì mà làm cậu thay đổi nhiều như vậy?" Bác sĩ Trần đẩy gọng kính.

Bệnh nhân suy nghĩ một chút.

"Cô ấy có thù tất báo." Bệnh nhân nói.

"...?" Bác sĩ Trần có vẻ bối rối: "Điều này nghe không giống một lời khen nhỉ?"

"Đó là một lời khen." Bệnh nhân bình tĩnh nói: "Cô ấy có tính cách rất quyết đoán, lại có thù tất báo. Đối với người đắc tội với mình chắc chắn sẽ xử lý rất độc ác, hơn nữa biết co biết duỗi, có thể lợi dụng là lợi dụng hết."

Cô gái ấy nhanh chóng quyết định cách trả thù Chu Miên Miên, rồi thực hiện ngay lập tức.

Đối với cô mà nói, Chu Miên Miên bị giam năm hay mười ngày đều không quan trọng, quan trọng là phải làm cho cô ta có tiền án, sau đó công khai xin lỗi.

Cô thậm chí còn thẳng thắn nói với anh: "Tôi không muốn làm bạn cùng trường với Chu Miên Miên. Tôi muốn ép cô ta nghỉ học."

Làm việc vô cùng gọn gàng linh hoạt, cũng rất tàn nhẫn.

Bác sĩ Trần hỏi: “Một người như vậy, cậu không lo lắng mình cũng bị cô ấy lợi dụng sao?"

Anh ta cũng biết những câu hỏi như vậy không chuyên nghiệp, nhưng anh ta đã quen thuộc với bệnh nhân, thậm chí có thể nói đùa rằng “Có thể sau khi gấp 10.000 hộp bưu kiện thì cậu sẽ khỏi bệnh hẳn", bệnh nhân cũng chẳng bận tâm.

Giờ phút này, bệnh nhân chỉ lắc đầu.

"Cô ấy không làm thế đâu, bản chất cô ấy là người rất tốt bụng." Bệnh nhân nghĩ đến cốc nước mật ong ấm áp, sau đó khẳng định thêm: "Cô ấy sẽ không chủ động làm tổn thương bất cứ ai."

***

Sau khi Lý Chuẩn rời khỏi phòng tư vấn tâm lý, anh lên tàu điện trở về như thường lệ.

Giao diện điện thoại vẫn còn ở trong cuộc trò chuyện giữa Bạch Linh và anh tối qua, anh đã mở nó ra rất nhiều lần.

...

[Ngày mai là thứ bảy, cậu rảnh không? Chúng ta đi leo núi nhé?]

[Xin lỗi, thứ bảy tôi có việc phải làm.]

...

Cùng với một tin nhắn đã soạn xong, nhưng chưa gửi đi.

[Xong việc rồi. Chủ nhật thì sao?]

Lý Chuẩn nhìn xuống màn hình, ngón tay đặt trên phím enter để gửi, nhưng anh mãi không thể nhấn được.

Đúng lúc đó, một tin nhắn mới hiện lên.

Hà Đường gửi cho anh một meme trên mạng xã hội, bối cảnh của video là cảnh đêm đô thị lộng lẫy, nam chính mặc bộ vest đen tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm nghị.

Dòng chữ kèm theo khá trẻ trâu: [Lần này, tôi muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về mình!]

Lý Chuẩn gõ một dấu chấm lửng.

Hà Đường: [Em đã nghĩ ra tựa đề cho anh rồi! Chương 1: "Trở về Hồng Kông"!]

William: [...]

Hà Đường: [Thật sự, em cảm thấy anh cực kỳ hợp với kịch bản này, hahahahahaha.]

Hà Đường: [Anh phải biết rằng ở thời cổ đại thư đồng, người hầu, nô bộc như chúng em đều rất thảm, nếu chủ tử bị phế truất thì chúng em cũng bị phế theo đấy!]

William: [Cậu sống trong xã hội phong kiến ​​à?]

Hà Đường: [Anh cũng biết những gia tộc ở Hồng Kông tới giờ vẫn còn ở trong xã hội phong kiến mà.]

William: [Cậu cũng có gia tài vài tỷ.]

Hà Đường: [Người cố gắng có mấy chục tỷ là anh của em mà! Tại sao phải chắp tay dâng cho mẹ kế độc ác và con của bà ta chứ???]

Hà Đường: [Hay là mẹ nó, anh thật sự muốn ở rể Bình Thành rồi đi bán hũ tro cốt hả?!]

William: [...]

William: [Cậu làm tôi nhớ tới một chuyện.]

William: [Vứt bỏ toàn bộ Lý Ký, có lẽ quá không công bằng với Tiểu Bạch.]

Ít nhất vị hôn phu tiếp theo của cô cũng không thể tệ hơn Trình Hành, phải không?

Mà đầu bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng hét của Hà Đường.

Hà Đường: [Thật hay giả????]

Hà Đường: [Mẹ kiếp!! Người phụ nữ ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy!!]

Hà Đường: [Thiếu gia William của chúng ta lại sắp bắt đầu tranh giành tài sản của gia tộc!!!!!!]

Lý Chuẩn thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hà Đường, không trả lời nữa.

Sau đó, bấm vào ảnh đại diện của Bạch Linh chẳng biết lần thứ bao nhiêu.

Lần này, anh xóa câu [Chủ nhật thì sao?] chưa gửi đi.

Bây giờ còn chưa được.

Ít nhất anh bây giờ, còn chưa được.