Hai người nối đuôi nhau bước vào đình, Trúc An thức thời đứng canh ở ngoài đình không xa.
Triệu Mậu Hành nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nóng bỏng khiến hơi thở của chàng trở nên gấp gáp.
Chàng nhớ rõ ngày đính hôn đầu năm nay, đại tỷ đã dậy từ rất sớm, còn cố ý gọi chàng ra ngoài hỏi chuyện.
"Ngươi nói thật cho tỷ tỷ biết, ngươi có thật lòng thích Chiêu Nhi không, không phải xem nàng ấy như muội muội mà yêu thương, cũng không phải vì ý của mẫu thân?"
Lúc đó hắn trả lời chắc nịch, hắn chính là muốn cưới nàng làm vợ, không phải vì bất kỳ lý do nào khác.
Kỳ thực có những khoảnh khắc, Triệu Mậu Hành từng hoài nghi đoạn tình cảm này của hắn dành cho nàng, cho đến khi hắn rời nhà xa cách lâu như vậy, hắn mới thật sự kiên định trong lòng, nỗi nhớ nhung Ninh Chiêu Nhi của hắn khác biệt với tất cả mọi người.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, bên cạnh gò má mềm mại, lông thỏ trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động, nhìn đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Triệu Mậu Hành do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay lên, giúp Ninh Chiêu Nhi kéo kéo mũ trên đầu.
Ninh Chiêu Nhi theo bản năng muốn né tránh, gót chân đã muốn lùi về sau, nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến hiện tại nàng và biểu ca đã đính ước, cuối cùng vẫn cố gắng giữ vững thân thể, thu hồi gót chân đang lùi về sau.
Ninh Chiêu Nhi nhớ tới trong thoại bản, nếu gặp phải tình huống này, đa số nữ tử đều sẽ e lệ cụp mắt xuống, hai má đỏ ửng.
Nàng cũng làm theo như trong sách viết, chỉ là ánh mắt nàng vẫn có thể khống chế, còn vẻ ửng hồng trên má thật sự khiến nàng khó xử.
“Chiêu.. Chiêu Nhi…” Triệu Mậu Hành lại đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: “Khoảng thời gian ta không có ở đây, thân thể muội… có khỏe không?”
Ninh Chiêu Nhi từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật nhiều, mẫu thân nàng khó sinh mà c.h.ế.t ngay ngày nàng chào đời, nàng mắc bệnh tim bẩm sinh, đại phu nói nàng sống không quá một tuổi, thầy bói lại nói nàng có mệnh cách chí dương, thân thể gầy yếu này căn bản không chịu đựng nổi, là mệnh khắc người không chết, chỉ có thể khắc c.h.ế.t chính mình.
Quả nhiên như lời hai người kia nói, từ sau khi sinh ra nàng đã bệnh lớn bệnh nhỏ liên miên không dứt, phụ thân thật sự không có tâm tư chăm sóc nàng, liền nảy ra ý định đưa nàng đến chùa, cuối cùng vẫn là cô ruột hay tin, để cô phụ vội vã chạy đến Phúc Hoa Tự ở Hành Châu, ôm nàng về nhà.
Từ đó về sau, nàng được gửi nuôi ở phủ Triệu gia.
Cô phụ cô mẫu coi nàng như con ruột, mấy vị biểu ca biểu tỷ cũng đối xử với nàng cực kỳ thân thiết, thậm chí còn đặc biệt sai người đi khắp nơi tìm kiếm danh y, để giúp nàng điều dưỡng thân thể.
Nếu nói việc nàng được sinh ra đã định sẵn bất hạnh, vậy thì khi nàng gặp được gia đình của cô mẫu, chính là điều may mắn nhất đời này của nàng.
Ninh Chiêu Nhi mang lòng cảm kích với cả Triệu gia, nhưng thân thể nàng yếu ớt, không thể ra sức báo đáp, cho nên lúc cô mẫu hỏi nàng có nguyện ý thành thân với Triệu Mậu Hành hay không, nàng liền không chút do dự gật đầu.
Ninh Chiêu Nhi đôi mắt trong veo như nước, ngẩng mắt nhìn Triệu Mậu Hành nói: “Biểu ca yên tâm, Chiêu Nhi mọi thứ đều tốt.”
Gò má Triệu Mậu Hành lại đỏ thêm mấy phần, “Vậy thì tốt, Vĩnh Châu vẫn luôn bận rộn tu sửa, thật sự cũng không có vật gì mang về tặng muội, ta liền…”
Triệu Mậu Hành vừa nói vừa lấy ra một miếng ngọc bài từ trên người, đưa đến trước mặt nàng.
Đôi khi Ninh Chiêu Nhi cũng nghĩ, nàng và Triệu Mậu Hành thật sự là có duyên phận, sáng nay nàng vừa gặp ác mộng, cả ngày đều bị dọa đến hoảng hốt, ai ngờ biểu ca lại đến đưa ngọc bài cho nàng, kinh Phật trên đây đúng là câu kinh tiêu tai bảo an, bây giờ đưa cho nàng thật sự là thích hợp nhất.
Ninh Chiêu Nhi đưa hai tay ra, đang định nhận lấy ngọc bài thì Triệu Mậu Hành lại nắm chặt ngọc bài trong lòng bàn tay.
Ninh Chiêu Nhi khó hiểu ngẩng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, yết hầu Triệu Mậu Hành khẽ động.
Triệu Mậu Hành thích đọc sách thánh hiền, hai người tuy là thanh mai trúc mã, nhưng luôn giữ lễ với nhau, nhưng hiện tại hai người đã đính ước, sang năm đến mùa xuân đợi Ninh Chiêu Nhi vừa qua tuổi cập kê là sẽ thành thân.
Hắn đeo ngọc bài cho vị hôn thê tương lai của mình, hẳn là không tính là thất lễ…
Triệu Mậu Hành nghĩ vậy, liền làm vậy.
Hắn đi đến phía sau nàng, đeo ngọc bài lên vị trí trước n.g.ự.c nàng, nhẹ nhàng vén lọn tóc đen mượt mà sau gáy, cẩn thận từng li từng tí buộc dây đỏ.
Làn da trắng nõn mềm mại của thiếu nữ ngay trước mắt, còn tỏa ra mùi hương thoang thoảng của thuốc thảo và hoa lộ hòa quyện, rất dễ ngửi.
Ninh Chiêu Nhi hơi nhíu mày, dường như cực kỳ không thích ứng với khoảng cách giữa hai người, hơn nữa lại mơ hồ cảm thấy bầu không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo, đến mức nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Biểu ca, xong chưa?” Ninh Chiêu Nhi cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, không nhịn được mà nhẹ giọng hỏi.
Triệu Mậu Hành vô cùng xấu hổ thu hồi ánh mắt, lần này hắn chuyên tâm buộc dây đỏ, sau khi buộc xong, mặt hắn lại đỏ bừng.
Ninh Chiêu Nhi xoay người lại, lui về sau hai bước, vẻ mất kiên nhẫn vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự e thẹn vừa đủ.
Triệu Mậu Hành biết Ninh Chiêu Nhi thân thể yếu đuối sợ lạnh, không nên ở bên ngoài lâu, hôm nay hắn còn có việc quan trọng, cũng không thể trì hoãn thêm nữa, liền đưa Ninh Chiêu Nhi ra khỏi đình, vội vàng rời đi.
Mưa phùn tạnh hẳn, sương mù mỏng manh trong vườn cũng dần dần tan đi lúc nào không hay, Trúc An thu ô lại, Ninh Chiêu Nhi lại không hiểu sao lần nữa dừng bước.
Nàng nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng lại ập đến.
Nhưng ngay lúc nàng đang nghi ngờ, không biết thứ gì đó bay vụt qua trước mắt, Ninh Chiêu Nhi căn bản không kịp nhìn rõ thứ đó, thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, ngay sau đó, mũ trên đầu nàng đột nhiên rơi xuống.
Ninh Chiêu Nhi kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn đụng phải ánh mắt lạnh lùng trong lầu các đối diện.
Khi nhìn rõ dung mạo dưới ánh mắt này, Ninh Chiêu Nhi lập tức ngừng thở, tim đập mạnh, ngay sau đó trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống.
Miếng ngọc bài trên cổ, vỡ thành hai nửa ngay khoảnh khắc nàng ngã xuống đất.