Ngày hôm sau, khách khứa ra vào phủ Triệu gia nườm nượp.
Trời còn chưa sáng, Ninh Chiêu Nhi đã bị Trúc An gọi dậy. Đêm qua nàng ngủ muộn, lại còn khóc nên lúc tỉnh dậy đầu óc choáng váng, đi đường cứ lảo đảo như người mất hồn.
Thế nhưng, gương mặt xinh đẹp ấy vẫn đủ sức lay động lòng người, nhất là đôi mắt ửng đỏ sau khi khóc, khiến vẻ trong trẻo ngày thường thêm vài phần quyến rũ, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người ta say lòng.
Vì hôn lễ được tổ chức tại phủ Triệu gia nên đội ngũ đón dâu phải đi vòng quanh phủ ba vòng, sau khi trở lại cửa phủ mới làm lễ đón dâu theo đúng nghi thức.
Sau khi trang điểm xong, Ninh Chiêu Nhi ngồi bên giường chờ đợi. Khi tiếng nhạc lễ vang lên từ tiền viện, không khí trong phòng bỗng trở nên náo nhiệt, ai nấy đều phấn khởi lạ thường.
Chỉ có Ninh Chiêu Nhi, người bị khăn voan đỏ che khuất nét mặt, ánh mắt lại đặc biệt bình tĩnh. Nàng cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn trước mặt, trên đó là lớp sơn móng tay màu đỏ tươi mà Tuế Hỉ đã sơn cho nàng hôm trước.
Đang ngẩn người thì một bàn tay phụ nữ đặt lên tay nàng.
Chỉ cần nhìn mu bàn tay, Ninh Chiêu Nhi đã nhận ra đó là ai. Đôi môi đỏ tươi dưới khăn voan hé mở: "Biểu tỷ?"
Tay Triệu Thái Phồn run lên rõ rệt, sau đó nắm lấy tay nàng, không nhẹ cũng không mạnh: "Chiêu Nhi…"
Giọng nói ấy như ẩn chứa chút run rẩy.
Lòng Ninh Chiêu Nhi cũng bất giác run theo.
Triệu Thái Phồn như sợ ảnh hưởng đến nàng, dừng một lát rồi từ từ rút tay về.
Tiếng nhạc lễ càng lúc càng gần, tiếng bước chân ồn ào bên ngoài cũng ngày càng rõ ràng. Những ngón tay trong bộ hỷ phục bất giác siết chặt.
Vì lo lắng cho sức khỏe của Ninh Chiêu Nhi nên mọi việc đều được đơn giản hóa, không quá phức tạp. Triệu Mậu Hành được một đám nam nhân ồn ào đưa đến trước mặt Ninh Chiêu Nhi.
Mãi đến khi hai bàn tay nắm lấy nhau, Ninh Chiêu Nhi mới chợt nhận ra mình sắp lấy chồng, từ nay về sau, nàng không còn cô đơn nữa.
Trong cuộc đời nàng sẽ có thêm một nam nhân, và nam nhân này là phu quân của nàng, sẽ cùng nàng gánh vác cả bầu trời.
Nàng không còn cô đơn nữa.
Theo phong tục ở Hành Châu, trước khi vào cửa, chân cô dâu không được chạm đất.
Triệu Mậu Hành đỡ nàng dậy, cẩn thận cõng nàng trên lưng. Ninh Chiêu Nhi cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, không phải vì mệt mà vì căng thẳng, sợ rằng trên đường đi sẽ làm nàng bị thương.
Mỗi bước đi của hắn đều vô cùng cẩn thận, Thái Phồn và Thái Phi hai tỷ muội cũng lo lắng đi theo sau. Đến khi Ninh Chiêu Nhi ngồi vững vào kiệu hoa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiệu hoa phải đi vòng quanh phủ Triệu gia thêm ba vòng nữa.
Nhìn kiệu hoa dần khuất bóng, Triệu Thái Phồn đứng ở cửa lấy khăn tay lau khóe mắt. Triệu Thái Phi bên cạnh cười kéo nàng: "Tỷ, tỷ khóc gì chứ, lát nữa kiệu hoa đi ba vòng, tỷ tỷ Chiêu Nhi không phải sẽ quay lại sao!"
Triệu Thái Phồn hít sâu một hơi, mắt đỏ hoe nhìn cô em gái bên cạnh, một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng: "Muội không hiểu đâu, sau này khi muội lấy chồng…"
Nói đến đây, Triệu Thái Phồn bỗng nghẹn ngào, quay mặt đi lau nước mắt.
Triệu Thái Phi không để ý đến nàng nữa, nhưng nghĩ đến câu "sau này khi muội lấy chồng", gương mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ bừng, quay đầu nhìn những vị khách đang qua lại trong sân, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người chàng trai có đôi lông mày rậm trong nhà họ Lưu, khóe môi nàng nở nụ cười xinh đẹp.
Triệu Thái Phồn lau nước mắt xong, thấy Triệu Thái Phi vừa ngẩn người vừa cười ngây ngô, liền nhìn theo ánh mắt nàng, thấy chàng trai tuấn tú kia, vành mắt nàng lại đỏ hoe.
Thị nữ bên cạnh thấy vậy không khỏi trêu chọc: "Nhị tiểu thư còn chưa được hứa gả mà đại tiểu thư đã không nỡ rồi?"
Triệu Thái Phồn cố gắng hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười.
Kiệu hoa đi hết ba vòng, dừng lại trước cửa phủ Triệu gia, xung quanh lại vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, khiến Ninh Chiêu Nhi vốn đã choáng váng vì bị xóc nảy càng thêm đau đầu.
Lúc lên bậc thang, nàng suýt nữa thì ngã, may mà Triệu Mậu Hành phản ứng nhanh, vội vàng đỡ được nàng lại.
Cảnh tượng này lọt vào mắt các vị khách, không khỏi lại vang lên tiếng cười ồ.
Cả ngày hôm nay, Ninh Chiêu Nhi cứ như người mất hồn, bà mối bên cạnh nói gì, nàng làm nấy. Vì sức khỏe của nàng nên các nghi lễ đã được giản lược hết mức có thể, nhưng dù vậy, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi rã rời, đến nói chuyện cũng không còn sức.
Cuối cùng cũng đến lúc lễ xong, Ninh Chiêu Nhi được Tuế Hỉ dìu vào phòng tân hôn, ngồi xuống bên giường hỷ, nàng cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Nhưng vừa ngồi xuống một lúc, nàng đã nhíu mày, hỏi: "Trong phòng này xông hương gì vậy?"
Sao nghe quen quen.
Trúc An hít hà một hơi, đáp: "Đồ của thiếu gia, nô tỳ cũng không biết, tiểu thư không quen mùi này sao?"
“Không sao." Ninh Chiêu Nhi hơi ngẩn người.
Trong phòng yên tĩnh, tiếng ồn ào bên ngoài vẫn không hề giảm bớt. Ninh Chiêu Nhi từ sáng đến giờ chỉ ăn vội vài miếng bánh ngọt, lúc này không chỉ người mệt mỏi mà bụng cũng như bị ai đó cầm gậy chọc ngoáy.
Vì lễ nghi nên lúc này Ninh Chiêu Nhi không thể giục, nhưng lát nữa Triệu Mậu Hành quay lại, phải vén khăn voan, rồi uống rượu giao bôi, lằng nhằng thêm một hồi nữa.
Nàng thật sự không chịu nổi nữa, bèn bảo Trúc An ra ngoài xem sao, mong rằng Triệu Mậu Hành nhìn thấy Trúc An sẽ hiểu ý nàng.
Tuế Hỉ biết Ninh Chiêu Nhi đang không khỏe, vội vàng rót một chén nước ấm đưa cho nàng, an ủi: "Tiểu thư cố gắng thêm chút nữa, thiếu gia chắc chắn sẽ về ngay thôi."
Vài ngụm nước ấm chẳng có tác dụng gì, ngược lại nàng càng thấy choáng váng, chiếc mũ phượng trên đầu như nặng ngàn cân, ép đến nỗi nàng không thể thẳng lưng được nữa.
Tiếng ồn ào bên ngoài lúc gần lúc xa.
Ninh Chiêu Nhi cảm thấy mình không ổn, nàng nắm lấy tấm màn đỏ bên cạnh, định gọi Tuế Hỉ nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không phát ra tiếng.
Tấm màn bị kéo xiêu vẹo, cuối cùng bỗng nhiên đổ sụp xuống giường cùng với Ninh Chiêu Nhi.
Khăn voan trượt xuống, ánh sáng trong phòng chiếu vào khiến nàng chói mắt, theo bản năng nhắm chặt lại. Khi nàng mở mắt ra lần nữa, trước mắt như phủ một màn sương mù dày đặc, chỉ có thể mơ hồ nhận ra bóng người nằm dưới đất là Tuế Hỉ.
Nàng cố gắng ngồi dậy nhưng toàn thân không còn chút sức lực, ngược lại đầu đau như búa bổ, trong nháy mắt trước mắt tối sầm, không nhìn thấy gì nữa.
Nàng c.h.ế.t rồi sao? Sao lại thấy cơ thể mình bay lên, như thể hồn lìa khỏi xác vậy.
Tiếng nhạc trong phủ cũng đột ngột im bặt, tiếp theo là tiếng khóc lóc và la hét, mỗi tiếng đều khiến tim nàng đập thình thịch, như có bàn tay vô hình nào đó đang bóp nghẹt trái tim nàng.
Cuối cùng, tiếng ồn ào bên tai cũng biến mất hoàn toàn.
Chỉ còn lại mùi hương quen thuộc kia.
Tí tách—
Giọt nước từ trên cao rơi xuống, hàng mi dài của thiếu nữ khẽ run, một lát sau, mí mắt bỗng nhiên mở ra.
Trước mắt là bức tường âm u, trên tường có một ngọn đèn, ánh đèn lay động theo luồng khí trong phòng, như thể sắp tắt đến nơi.
Đây là đâu?
Đầu óc Ninh Chiêu Nhi vẫn còn choáng váng, nàng nhíu mày, từ từ chống tay ngồi dậy, dựa vào ánh sáng lờ mờ quan sát xung quanh.
Căn phòng này bốn bề là vách đá, chỉ có chỗ rẽ ở phía trước là một bậc thang dài hun hút, còn phía bên kia bậc thang là gì thì nàng không nhìn thấy.
Trong mật thất chỉ có một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế và một chiếc giường đơn giản. Giờ phút này, nàng đang ngồi trên chiếc giường đó.
“Hú hú—”
Phía sau vách đá bên cạnh vang lên tiếng sói tru, tiếp theo là tiếng rắn thè lưỡi, còn có tiếng gì đó va vào lồng sắt mà nàng không rõ là gì.
Ninh Chiêu Nhi sợ hãi co rúm người lại, lùi về phía sau cho đến khi lưng áp sát vào vách đá lạnh lẽo, không còn đường lui nữa, nàng mới dừng lại.
Cũng chính tiếng sói tru này đã kéo những ký ức bị nàng chôn giấu từ lâu ra ngoài.
Ninh Chiêu Nhi nhớ ra rồi, cảnh tượng này nàng từng trải qua trong cơn ác mộng.
Chẳng lẽ nàng lại gặp ác mộng nữa sao?
Ninh Chiêu Nhi đưa tay lên véo má mình, đau đến nhíu mày, nhưng ngay sau đó, nàng cảm thấy tim mình như bị vật gì đó đập mạnh, cả người hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Két—
Cánh cửa sắt nặng nề ở đầu bậc thang từ từ mở ra.
Ninh Chiêu Nhi vùi đầu vào đầu gối, hai tay ôm chặt lấy người, mái tóc đen dài chỉ để lộ ra một con mắt, cẩn thận nhìn về phía bậc thang.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, bóng dáng quen thuộc mặc huyền y kia lọt vào tầm mắt nàng.
Ngụy Vương, đúng là Ngụy Vương!
Ninh Chiêu Nhi nín thở, toàn thân run lên bần bật.
Thẩm Hạo Hành chậm rãi bước tới, vẻ mặt khuất lấp trong bóng tối.
Khi hắn đến gần, Ninh Chiêu Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bật khóc: "Đừng,… đừng lại gần…"
Bước chân Thẩm Hạo Hành không hề dừng lại, mãi đến khi đứng trước mặt nàng mới thôi.
Hắn cúi đầu nhìn thân hình nhỏ bé đang run rẩy dưới chân, khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch lên.
Hừ, tiểu bệnh yêu này đúng là chẳng thay đổi gì cả, giọng nói vẫn mềm mại như xưa, giờ lại thêm vài phần nức nở, khiến tim hắn ngứa ngáy, như bị mèo cào.
Thẩm Hạo Hành đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh của nàng, cảm giác vẫn giống như nửa năm trước, mềm mại và mát lạnh.
Ninh Chiêu Nhi rụt người lại một cách rõ ràng, nhưng rất nhanh, tay Thẩm Hạo Hành đã luồn vào tóc nàng, dùng đầu ngón tay nâng cằm nàng lên.
Lực tay hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi động tác đều toát lên vẻ không thể kháng cự, Ninh Chiêu Nhi chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu lên theo hắn.
Thẩm Hạo Hành bình tĩnh nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt ngấn lệ của nàng giống hệt như trong giấc mơ ngày trước, vừa đáng thương vừa tủi thân.
“Vương… Vương gia…" Ninh Chiêu Nhi khóc đến lạc cả giọng, nàng nhìn hắn, trong mắt là vẻ cầu xin bất lực: "Vương gia… Vương gia… đừng… đừng làm hại ta…"