Tiêu Chuẩn Dựng Vợ Gả Chồng

Chương 48



Nhấn mở weibo, top3 hotsearch chính là tên của Hạ Ngữ An và Cố Diễn đặt song song với nhau. Đầu ngón tay của Mạnh Tây Nguyệt nhấn một cái.

Giao diện mở ra.

Dưới một đoạn văn dài lại phối thêm vài tấm ảnh. Mạnh Tây Nguyệt cúi đầu, nhấn mở.

Hạ Ngữ An khoác áo, hơi ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ráo. Dưới ánh đèn, tấm ảnh vừa mông lung lại vừa mập mờ.

Lướt qua một tấm khác.

Hai người sánh bước bên nhau, một cao một thấp, dưới bầu trời đầy tuyết trắng xóa, tựa như một bộ phim thần tượng, lãng mạn lại ấm áp.

Tấm ảnh thứ ba, tấm ảnh thứ tư rồi đến tấm ảnh cuối cùng.

Mỗi một tấm ảnh, góc độ chụp, hai người không có chỗ nào là không xứng đôi. Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp.

Mạnh Tây Nguyệt nhấn mở phần bình luận.

"Cô gái này là ai vậy, lại dám dính chặt lấy Diễn Bảo, buồn nôn chết đi được."

"Lại là một người đến cọ nhiệt. Rác rưởi tuyến mười tám nào mà lại dám đến cọ nhiệt vậy, cút ra khỏi giới giải trí."

" Gương mặt cứng đờ đến vậy, chắc chắn đã từng phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Yêu quái phẫu thuật thẩm mỹ, đừng đến đây cọ nhiệt của Diễn Bảo nữa."

"..."

Đương nhiên cũng có người hâm mộ lí trí.

"Nhìn bối cảnh này, có lẽ là đang ở xx. Diễn Bảo mới nhận một bộ phim Dân Quốc, thật chờ mong nha."

"Bây giờ, tất cả tin tức giải trí đều không có cái nào là thật cả, đừng kéo anti cho Diễn Bảo nữa."

"..."

Người qua đường, fan nhan sắc:

"Cô gái này là ai vậy? Xinh đẹp quá đi."

"Nữ diễn viên xinh đẹp như vậy sao tôi lại chưa từng nhìn thấy nhỉ?"

"Cố Diễn thật ga lăng nha. Cố tình đi ở bên cạnh, bảo vệ cho Hạ Ngữ An, tránh cho cô ấy té ngã."

"Yêu rồi yêu rồi, hai người này là nhan sắc thần tiên gì đây. Follow thôi."

"..."

Bình luận của fan lí trí, người qua đường và fan nhan sắc, Mạnh Tây Nguyệt đều lướt qua. Ánh mắt liếc nhìn một vài bình luận mang giọng điệu độc địa của đám fan cuồng. Ánh mắt lạnh lẽo, đầu ngón tay gõ gõ.

Gọi điện thoại nội tuyến.

Thư kí: "Tổng giám đốc, có dặn dò gì ạ?"

Thư kí nghe thấy giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh của tổng giám đốc Mạnh: "Cô Hạ là người phát ngôn nhãn hàng của NS. Đại diện cho mặt mũi của NS. Liên hệ bộ phận pháp chế, gửi thư luật sư cho tờ báo giải trí tung ra tin đồn nhảm này."



"Trong vòng một tiếng đồng hồ, gỡ bỏ tất cả bài weibo sai sự thật."

Thư kí: "Vâng."

Thư kí tưởng rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, lại nghe thấy đối phương chêm thêm một câu: "Gửi luôn thư luật sư cho những người đăng bình luận công kích cuộc sống cá nhân của cô Hạ."

Thư kí: "Vâng."

Sau khi cúp máy, gương mặt của thư kí ngơ ngác. Chuyện cô Hạ là người phát ngôn nhãn hàng của NS là thật, nhưng mà một vài tin đồn nhảm sai sự thật căn bản không hề tạo ra ảnh hưởng lớn đối với NS. Có thể nói, NS đứng vững trên thị trường là nhờ dựa vào chất lượng sản phẩm và cải tiến kĩ thuật. Mời người đại diện bất quá chỉ là thêu hoa trên gấm.

Kết quả, tổng giám đốc làm ra hành động lớn như vậy, thư kí cảm thấy khó hiểu.

Dáng vẻ kì lạ này của thư kí đã thu hút sự tò mò của các thư kí khác.

"Sao vậy, tổng giám đốc dặn dò vấn đề gì khó giải quyết lắm à?"

"Hay là, lại muốn thông báo tối nay sẽ tăng ca nữa?"

"Cô nói mau đi, sốt ruột muốn chết."

Việc này cũng không cần phải giữ bí mật. Nữ thư kí kể lại không sót thứ gì.

Sau khi nói xong, bầu không khí yên tĩnh vài giây, sau đó bùng phát âm thanh thảo luận náo nhiệt: "Theo như tôi thấy á, là tổng giám đốc đang muốn lấy lại danh dự cho cô Hạ thôi."

"Đúng đó, cô quên rồi à, quan hệ giữa tổng giám đốc và cô Hạ khá tốt. Lần trước cô Hạ còn đến đưa canh bổ mà, cách phòng làm việc của tổng giám đốc mà tôi vẫn ngửi thấy mùi thơm nữa là."

"Mà, cô xoắn quýt cái gì. Nghe tôi nói nè, đây là tình bạn giữa thần tiên đó. Mau liên hệ với bộ phận pháp chế đi, đừng làm chậm trễ công việc."

Ấn tượng của mấy người thư kí này đối với Hạ Ngữ An vô cùng tốt. Lúc nãy còn đang thảo luận, lướt weibo, lập tức cảm thấy không đáng thay cho Hạ Ngữ An. Người ta đường đường là một đại tiểu thư nhà giàu, chỉ tiến vào ngành giải trí để trải nghiệm cuộc sống thôi, chậc chậc, vô duyên vô cớ lại bị mắng, còn có mùi chanh chua bên trong nữa, cách một màn hình vẫn ngửi được mùi chua.

Đoàn làm phim.

Bây giờ đang là gần ba giờ chiều.

Hạ Ngữ An có một cảnh phim rơi xuống nước. Trời lạnh như vậy, nàng lại không có cái tinh thần kính nghiệp kia, rơi xuống nước phải dựa vào thế thân rồi.

Dáng người của thế thân rất giống nàng, cũng mặc sườn xám, chỉ nhìn từ bóng lưng thì thật sự không phân biệt được.

Cảnh này là, em gái yếu ớt nghe thấy anh hai bị sứ giả nước Nhật mời làm khách. Bây giờ, thế cục trong nước rung chuyển, quân phiệt hỗn chiến, cộng thêm ngoại địch dòm ngó, nước nhà nguy cấp.

Nước Nhật mời gặp, mang ý nghĩa như thế nào, em gái hiểu rất rõ. Nàng lo lắng cho tình hình của anh trai mình, tâm thần có chút bất ổn, không tập trung, giữa mùa đông lại bước hụt chân rơi vào trong hồ nước. Thân thể vốn dĩ không tốt, cộng thêm rơi xuống hồ nên đã để lại mầm bệnh, sức khỏe lại càng không tốt, bệnh tật triền miên.

Hạ Ngữ An bị NG nhiều lần mới tìm được cảm giác u buồn, đi đến bên cạnh hồ nước, lúc đạp hụt té ngã thì đạo diễn kêu cut.

Hạ ngữ An lập tức ra khỏi trường quay, đổi thế thân vào.

Vừa mới đi ra ngoài, Chung Nhạc lập tức cầm điện thoại đi đến, giọng nói lo lắng: "Chị Hạ, chị lên hot search rồi."

Hạ Ngữ An mặc thêm áo khoác, nhấp một ngụm nước ấm, cơ thể mới sảng khoái hơn một chút, không thèm quan tâm nói: "Hot search gì vậy?". Nghĩ thầm, chẳng lẽ là do công ty mua cho nàng à?

Nhìn thấy cô ấy một lúc lâu không mở miệng, Hạ Ngữ An liếc mắt nhìn cô ấy, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy, chậc một tiếng.

Hiểu rồi.

Chắc chắn không phải là hot search công ty mua cho nàng, có thể là hot search gây bất lợi cho nàng.

Nàng cũng không cần đến Chung Nhạc, tự mình mở điện thoại, vào weibo, nhấn mở bảng hot search, kéo mấy lần liền vẫn không nhìn thấy tin tức liên quan đến nàng.

Không vui nhìn về phía Chung Nhạc: "Lá gan lớn quá nhỉ, dám trêu chọc tôi."

Chung Nhạc ngây người, cô ấy vội vàng xem điện thoại, rõ ràng lúc nãy còn nằm trong top3 hot search thế mà giờ lại biến mất rồi, đổi thành cái khác.

Cô ấy mở to mắt, rõ ràng lúc nãy vẫn còn, sốt ruột giải thích: "Chị Hạ, lúc nãy vẫn còn mà, là tin đồn nhảm giữa chị và Cố Diễn."

Hạ Ngữ An trợn tròn mắt, khó chịu nói: "Nói bậy nói bạ." Suy nghĩ, nàng nói: "Ở đó bao lâu rồi?"

"Hơn hai tiếng."

Ánh mắt của Hạ Ngữ An không vui: "Là tin đồn của báo lá cải nào vậy?"

Chung Nhạc dè dặt báo tên.

Hạ Ngữ An gật đầu, tỏ ý đã nhớ kĩ rồi, bắt đầu gọi điện thoại.

Chung Nhạc còn tưởng rằng Hạ Ngữ An gọi điện thoại là vì muốn trừng trị tờ báo lá cải đưa tin bậy bạ kia. Kết quả, điện thoại vừa thông thì cô ấy đã nghe thấy Hạ Ngữ An nói: "Mạnh Tây Nguyệt ơi, chị đừng để ý tin tức trên mạng nha, đều là tin đồn bậy bạ thôi. Em không có thích tên Cố Diễn kia đâu. Em chỉ thích một mình chị thôi."

Nghe thấy một chuỗi câu nói này, Chung Nhạc yên lặng rời đi, đi tìm Lâm Kỳ sưởi ấm thôi. Lâm Kỳ lúc này lại đang liên lạc với chị họ của mình, hỏi một chút nên xử lí chuyện này như thế nào thì thấy Chung Nhạc đi đến, hỏi: "Sao cô cũng đến đây vậy?" Điện thoại của Lâm Hân còn chưa thông, có lẽ đang bận.



Chung Nhạc nhìn thấy Lâm Kỳ, bây giờ mới cảm nhận được nhiệt độ: "Không cần gọi nữa, hot search bị gỡ xuống rồi."

Lâm Kỳ: "Ừm."

Chung Nhạc: "Tôi không hiểu."

Bên này, Hạ Ngữ An vừa thấy Mạnh Tây Nguyệt nhấc máy thì đã nói những lời kia. Trong lòng nàng thầm nghĩ, phải tranh thủ thời gian giải thích cho rõ ràng, tránh cho Mạnh Tây Nguyệt lại giấu trong lòng, khó chịu.

Vừa nhận điện thoại, Mạnh Tây Nguyệt đã nghe thấy Hạ Ngữ An thẳng thắn tỏ tình mình. Giọng nói của đối phương có chút lớn, giống như sợ cô không tin. Ánh mắt lạnh nhạt của Mạnh Tây Nguyệt nhìn về phía trợ lí Lý đang hóa đá vì quá bất ngờ. Trợ lí Lý rất hiểu chuyện, yên lặng lui ra ngoài.

Thầm nghĩ.

Cái này cũng quá dính người rồi.

Sau khi anh ta đi, đôi mắt không chút gợn sóng kia của Mạnh Tây Nguyệt chợt như có từng vụn sáng nhỏ, mang theo ý cười dịu dàng. Cô nói: "Chị biết rồi."

Hạ Ngữ An thở phào nhẹ nhõm. Nghe thấy giọng nói của Mạnh Tây Nguyệt, nỗi nhớ trong suốt ba ngày này lập tức lan tràn, lại vừa uất ức, vừa làm nũng nói: "Em nhớ chị lắm đó, Mạnh Tây Nguyệt."

Hơi thở của Mạnh Tây Nguyệt nhẹ bẫng, ngón tay thon dài cầm điện thoại, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng, lông mi dài che khuất một nửa con ngươi, sóng mắt xinh đẹp luân chuyển, trả lời: "Chị cũng vậy."Dừng lại một chút: "Nhớ em."

Giọng nói dịu dàng lại mê hoặc.

Hạ Ngữ An nghe thấy, đôi tai như được rót mật, trong lòng có chút tê dại: "Vậy tối nay em quay về nhé."

Mạnh Tây Nguyệt: "Vậy để chị đến đón em."

Hạ Ngữ An: "Không được, tự em đi được rồi." Nàng biết, mấy ngày nay Mạnh Tây Nguyệt bận rộn nhiều việc.

Lại nũng nịu thêm vào một câu: "Chờ em quay về thì chị hôn em nhé."

Lông mi của Mạnh Tây Nguyệt run rẩy, xúc cảm mềm mại trong trí nhớ như đang lan tỏa trên cánh môi: "Ừm."

Hạ Ngữ An vui vẻ, vui vẻ cúp máy.

Đợi tối nay sẽ quay về, hưởng thụ khoảng thời gian hai người.

Cuối cùng, nàng cũng có thể ôm Mạnh Tây Nguyệt ngủ rồi. Mấy ngày nay, nàng đều không được ngủ ngon. Làn da trở nên kém đi rồi. Quay về phải đắp mặt nạ với Mạnh Tây Nguyệt mới được.

Vừa mới quay đầu thì đã nhìn thấy Cố Diễn đứng cách đó không xa. Nhìn thấy nàng nói chuyện điện thoại xong, đối phương đi đến. Cố Diễn mặc bộ quân trang màu xanh thẫm, cơ thể có chút cứng cỏi và lạnh lùng, nhưng mà chỉ cần cười lên một cái là lại tràn ngập ánh nắng: "Cô Hạ."

Hạ Ngữ An hoàn toàn không muốn dính dáng đến Cố Diễn. Hôm nay chỉ nói với cậu ta vài câu thôi mà đã bị lên hot search rồi. Một người phiền phức như vậy, nàng không muốn có bất cứ liên quan gì.

Hoàn toàn cởi xuống dáng vẻ nhu nhược trong phim, hai tay khoanh lại trước ngực, nhíu mày, mang theo sự lạnh lùng xinh đẹp: "Có việc gì?"

Rõ ràng đối phương không muốn nói chuyện với cậu ta, Cố Diễn có chút xấu hổ, nhưng mà vẫn kiên trì nói: "Xin lỗi, cô Hạ, tôi không ngờ sẽ liên lụy đến cô."

Hạ Ngữ An cũng không rảnh quanh co với cậu ta, nói thẳng: "Biết liên lụy đến tôi thì lần sau tránh xa tôi ra một chút."

Cố Diễn càng thêm lúng túng. Cậu ta đi không được, không đi cũng không xong: "Ừm, tôi sẽ chú ý."

Hạ Ngữ An hừ một tiếng, đạp trên đôi giày cao gót bỏ đi. Cố Diễn nhìn theo bóng lưng của nàng, biểu cảm ảm đạm.

Lúc này, người đại diện đi đến, đưa cho Cố Diễn một li nước ấm: "Cố Diễn, bây giờ em đang ở giai đoạn đỉnh cao, công ty cũng không phép em yêu đương." Người đại diện nhìn thấy cậu ta nhiệt tình với một diễn viên nhỏ như vậy thì vội vàng dặn dò, trong mắt anh ta, nữ diễn viên nhỏ bé này chỉ có chút xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất xuề xòa, không có chỗ nào nổi bật.

Cố Diễn cười ngoan ngoãn: "Anh Trần, em biết rồi." Nói xong, uống một ngụm nước.

Người đại diện nhìn thấy cậu ta biết điều như vậy thì cũng yên tâm. Cố Diễn là nghệ sĩ khiến mà anh ta ít lo lắng nhất.

Cố Diễn uống xong chai nước người đại diện đưa đến: "Anh Trần, em muốn đọc thoại."

Người đại diện ừ một tiếng, không quấy rầy cậu ta nữa.

Chờ người đại diện vừa đi, Cố Diễn ngồi xuống ghế, cầm kịch bản, ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngữ An ở cách đó không xa.

Có lẽ người khác không biết rõ thân phận của Hạ Ngữ An. Truyện Nữ Cường

Nhưng Cố Diễn biết, nàng là tiểu thư của Hạ thị. Cậu ta từng nhìn thấy nàng trong yến tiệc, như mặt trăng được các ánh sao vây quanh.

Hạ Ngữ An quay phim xong, lập tức đi đến Hạ thị tìm anh hai.

Hạ Kha thấy Hạ Ngữ An thì rất ngạc nhiên: "Quay phim xong rồi à?"

Hạ Ngữ An tùy tiện ngồi xuống ghế sô pha, uống một ngụm cà phê thư kí đưa đến, thấm giọng một cái: "Anh hai, tối nay em không về nhà."

Câu nói này có ý nghĩa như thế nào, Hạ Kha rất rõ ràng, không quay về nhà, chỉ có thể là đi đến chỗ của Mạnh Tây Nguyệt.

Hạ Kha lại bắt đầu dùng sự dịu dàng tấn công: "Ngữ An, em không thể ở bên cạnh anh hai nhiều một chút sao?"



Hạ Ngữ An tiến đến, làm nũng: "Anh hai, đã ba ngày rồi em không được gặp mặt Mạnh Tây Nguyệt rồi đó."

Hạ Kha chống cự lại sự làm nũng của Hạ Ngữ An: "Ngữ An, hai người mới vừa hẹn hò, mà đã ở chung như vậy rồi thì không tốt lắm đâu."

Hạ Ngữ An mặc kệ những thứ này: "Dù sao thì em cũng mặc kệ. Anh không đồng ý thì em sẽ bỏ nhà đi bụi."

Hạ Kha: "Em thích cô ấy đến như vậy à?"

Hạ Ngữ An cười ngọt ngào: "Ừm, rất thích, rất thích."

Hạ Kha nhìn thấy dáng vẻ cuồng nhiệt khi rơi vào biển tình của nàng thì có chút đau đầu, hỏi: "Vậy Mạnh Tây Nguyệt thì sao, cô ấy mãi mãi sẽ thích em như vậy sao? Lỡ như..."

Nửa câu còn lại anh ấy chưa kịp nói hết. Chuyện tình cảm này, không ai nói trước được điều gì. Anh ấy chỉ lo lắng đến lúc đó, Hạ Ngữ An lại chịu tổn thương. Hơn nữa, họ lại còn là yêu đương cùng giới. Anh ấy rất tán thưởng Mạnh Tây Nguyệt, nhưng Hạ Kha cũng không dám đặt hết tương lai của Hạ Ngữ An lên người Mạnh Tây Nguyệt được.

Lỡ như nửa đường, Mạnh Tây Nguyệt đổi ý thì em gái anh ấy phải làm sao đây?

Hạ Ngữ An không rõ Hạ Kha đang lo ngại việc gì. Nàng trề môi: "Anh hai, Mạnh Tây Nguyệt thật sự vô cùng thích em, không có lỡ như đâu."

Sao Mạnh Tây Nguyệt có thể không thích nàng cơ chứ? Chuyện này, Hạ Ngữ An cực kỳ tự tin.

Nhìn dáng vẻ tự tin, kiêu ngạo của Hạ Ngữ An, Hạ Kha cảm thấy buồn cười: "Sao em biết?"

Hạ Ngữ An đắc ý: "Anh hai, lúc trước, khi em vẫn còn đang thích người khác thì Mạnh Tây Nguyệt đã yêu thầm em rồi. Vất vả lắm mới có thể ở bên em, sao chị ấy có thể không thích em được."

Hạ Kha giật mình: "Yêu thầm?"

Hạ Ngữ An có chút khó chịu, hơi đỏ mặt: "Ừm, lúc trước, chị ấy nhân lúc em đang ngủ, đã hôn lén em."

Hạ Kha lại bất ngờ một lần nữa. Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng, vô cảm kia, không thể nào tưởng tượng ra được sẽ làm mấy chuyện như hôn trộm kia. Nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng kia của Hạ Ngữ An, xem ra không có nói sai. Anh ấy ho một tiếng: "Ngữ An, con gái vẫn nên cẩn thận một chút."

Hạ Ngữ An biết anh hai đã đồng ý, cầm túi xách lên: "Em muốn ở chung với Mạnh Tây Nguyệt, không muốn cẩn thận."

"Anh hai, em đi trước đây. Anh cũng nên tan làm sớm đi, đừng cứ tăng ca mãi như vậy, mau mau tìm chị dâu cho em đi."

Hạ Kha nhìn bóng lưng vui vẻ khi rời đi của Hạ Ngữ An, nhất thời có chút phiền muộn.

Đứa em gái nuôi nấng lâu như vậy, bay mất rồi.

*

Mạnh Tây Nguyệt vừa mới mở cửa, một thân thể mềm mại, mảnh mai lập tức nhào đến, ôm chặt lấy cô.

"Mạnh Tây Nguyệt, cuối cùng chị cũng về rồi."

Ngửi được mùi hương quen thuộc, Mạnh Tây Nguyệt giơ tay ôm lại nàng: "Ừm, chị về rồi."

Hạ Ngữ An ngẩng đầu, chu môi: "Nói rồi, phải hôn em."

Mạnh Tây Nguyệt lập tức mất đi sự cẩn thận hằng ngày, cúi đầu, kéo dài lại dịu dàng. Niềm vương vấn của cả hai dường như đều được hòa tan trong nụ hôn này.