*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Nhật ký] Chú Trần dẫn theo con của chú là Nhân Nhân đến thăm, Nhân Nhân mũm mĩm trông rất giống quả cầu tuyết, em ấy dễ xấu hổ, núp sau chân chú Trần, lộ ra nửa khuôn mặt nhìn trộm mình, khuôn mặt của em hồng hồng. —— Nhật ký của Sở Nam Trúc.
Kỷ Vãn cảm thấy không có trọng lượng, đầu óc choáng váng, sau khi cậu đứng vững thì nghe thấy âm thanh ồn ào lan ra như thủy triều.
"Phấn khích quá đi, phải nhanh chóng đi tới buổi hòa nhạc của Sở Nam Trúc!"
"Các cậu biết không, tôi đã chi mười ngàn nhân dân tệ để lấy được vé đó."
"Tốt xấu gì cậu cũng cướp được, nhiều người bỏ nhiều tiền hơn còn không có!"
Đây là sân vận động lớn nhất thành phố, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính trong suốt chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Vãn.
Cậu nhìn xung quanh, khắp nơi đều được dán những tấm áp phích của ngôi sao Sở Nam Trúc.
Thứ mà Kỷ Vãn đang cầm trên tay chính là tấm vé xem buổi hòa nhạc.
Trong làng giải trí bây giờ, Sở Nam Trúc chính là lưu lượng nổi tiếng nhất không ai sánh nổi, nghe nói bằng cấp của hắn cũng rất tốt, bước chân vào giới giải trí chỉ là ý tưởng bất chợt và vô tình.
Đây là nơi đầu tiên Kỷ Vãn thực hiện nhiệm vụ, cũng là thế giới hiện thực mà cậu đã sống 24 năm, để cậu nhanh chóng thích nghi với môi trường, hệ thống đã chọn cho cậu ở thế giới hiện thực để cậu thực hiện nhiệm vụ với nam chủ... Sinh em bé.
Đúng vậy, phải sinh em bé để hoàn thành nhiệm vụ.
Làm một người đàn ông mạnh mẽ, đây quả thực chính là thảm kịch ở nhân gian.
Kỹ Vãn thở dài thườn thượt.
Vì nhân vật nam chính của thế giới này là Sở Nam Trúc, quả thật rất khó khăn, hắn là một ngôi sao lớn, một diễn viên hàng đầu, lúc nào cũng có người hâm mộ và bảo vệ vây quanh, làm sao cậu có thể tiếp cận hắn được đây?
"Mời đến chỗ này lấy đồ tiếp ứng!" Một cô gái cột dải băng đỏ trên đầu cầm loa hô to, phát đồ tiếp ứng cho những người hâm mộ xung quanh.
Thấy Kỷ Vãn đứng một mình đang mặt ủ mày ê, cô hô to một tiếng: "Em trai đáng yêu này, không đến lấy sao?"
"Tôi?" Kỷ Vãn nghiêng đầu hỏi, vẻ ngoài của cậu rất thuần khiết, đôi mắt to tròn, làn da trắng như tuyết, là một túi da làm cho người ta rất thích.
"Ừ!" Cô gái lấy trong hộp ra hai thứ, đưa cho cậu: "Gậy cổ vũ với quạt cổ vũ, cậu cầm lấy cái này lát nữa nhớ làm theo quy trình đã định trước để phối hợp."
"Quy trình đã định trước? Là cái gì?"Kỷ Vãn đẩy mắt kính trên sống mũi lên một chút, thị lực của cậu không tốt lắm, mấy năm trước bị cận thị vì phải ôn thi để vào một trường đại học loại giỏi, cậu cận tới mười độ, nếu như không đeo kính, cậu gần như giống với người mù.
"Cậu không biết sao? Khi Nam Trúc hát, mỗi bài hát đều có một màu tương ứng, chúng ta phải đổi màu của đèn cổ vũ trong thời gian đó." Cô gái có chút tức giận.
Cô ấy đưa một bảng mục lục, trong đó có trình tự các bài hát mà Sở Nam Trúc sẽ hát sau khi mở màn, người hâm mộ nên bật đèn tiếp ứng màu gì. Cuối cùng, cô gái nói: "Đừng có làm lộn xộn."
Mí mắt của Kỷ Vãn giật giật, thật con mẹ nó rắc rối, hóa ra xem một buổi hòa nhạc lại phải chú ý đến vậy.
Trước khi mở màn, cậu đi vào nhà vệ sinh xả nước, xốc áo lên để lộ ra cơ bụng bốn múi, ở vị trí rốn của cậu có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, Tống Tử số 1314 nói rằng vật này có thể giúp cậu sinh em bé.
Dù làm mặt trên cũng có thể sinh em bé.
Amazing gút chóp!
Nghe nói nó có thể kết nối cơ thể mẹ và con, mặc dù sẽ có bụng to như một phụ nữ mang thai bình thường, nhưng nó sẽ tự động rơi xuống khi sinh con và không hề đau đớn.
Kỷ Vãn thở dài khi nhìn nốt ruồi Sinh Con, cậu là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong viện phúc lợi, bởi vì Tống Tử số 1314 đã nói ngoài việc sống lại thì còn kể cho cậu nghe về bí mật thân thể của cậu, nên cậu mới đáp ứng việc sinh con.
Nếu không, xem như cậu đã chết.
Sau đó, có một thứ lông xù xù ở trên cổ tay cậu, đây là thứ "vũ khí" mà Kỷ Vãn muốn, tên là lông thối, đặc biệt trợ giúp cho Kỷ Vãn trốn chạy.
Rốt cuộc, nếu làm chuyện như vậy đối với nam chính, lỡ như hắn cầm cây đao lớn dài bốn mươi mét đuổi theo thì thật là xấu hổ.
Bên cạnh đó, lông thối này ngoài việc trợ giúp chạy trốn thì còn có thể dùng làm vũ khí, vào những thời điểm quan trọng nhất định có thể biến thành cây gậy, khi triệu hồi ra tới còn có thể hạ gục đối phương mà không hề đau đớn.
Còn... đánh gục để làm gì thì... khụ khụ, Kỷ Vãn khẽ ho.
Sau khi sửa sang lại quần áo xong, cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắp bắt đầu chương trình, cậu nhanh chóng chạy theo đám đông xếp hàng làm thủ tục vào chỗ, hệ thống sắp xếp cậu ngồi ở hàng thứ năm, không giống như mấy cô gái phải tranh cướp vé phải nhìn bằng ống nhòm.
Một cây đàn piano màu trắng được đặt ở trung tâm của sân khấu, cây đàn piano được chiếu sáng bởi ánh đèn sân khấu, vừa sáng vừa lấp lánh như một viên ngọc trai.
Có ít nhất mười ngàn người trong sân vận động, xung quanh đều là những người hâm mộ nôn nóng chờ đợi, đèn cổ vũ trên cổ tay bọn họ lúc này chuyển sang màu đỏ, giống như một đám hoa lộng lẫy, lại giống như những ngôi sao rực lửa.
Đèn sân khấu đột nhiên vụt tắt, những người hâm mộ xung quanh không kìm chế được hét to, một lúc sau, một luồng sáng mạnh mẽ chiếu vào chính giữa sân khấu, người hâm mộ đồng loạt nín thở, mọi người đều nhìn Sở Nam Trúc, cũng chính là nam chủ mà Kỷ Vãn phải công lược, đang được nâng từ phía dưới lên trên.
Hắn mặc một bộ âu phục màu trắng, dáng người cao thẳng, khuôn mặt góc cạnh lưu loát tự nhiên, trên màn hình lớn phía trên sân khấu có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt hắn có màu hổ phách sáng ngời.
Nghe nói tổ tiên của hắn có dòng dõi nước Pháp nên nhìn ngũ quan của hắn thâm thúy hơn những người da vàng bình thường.
Cũng chính bởi vì hốc mắt sâu nên khi hắn nhìn chằm chằm vào người xem luôn mang theo một chút ý vị thâm tình.
Máy quay đang quay chụp khuôn mặt của Sở Nam Trúc, Kỷ Vãn nhìn khuôn mặt phóng to của hắn từ màn hình lớn, từ đáy lòng có một chút quen thuộc lan tràn, không biết mình đã nhìn thấy ở đâu? Chắc là đã vô tình nhìn thấy quảng cáo của hắn.
"Trúc Trúc!!"
Các cô gái xung quanh cực kỳ nhiệt tình, họ mạnh bạo vung gậy tiếp ứng trên tay, hét lên một cách điên cuồng, Kỷ Vãn ngốc ngốc nhìn qua có vẻ không hợp đàn cho lắm, nên cũng giả bộ làm theo la hét.
Sở Nam Trúc cúi đầu chào khán giả rồi ngồi xuống trước cây đàn piano màu trắng, micro gắn ở trước mặt hắn: "Cám ơn mọi người đã ủng hộ, mời mọi người thưởng thức."
Âm thanh dễ chịu, nhưng không có cảm xúc thăng trầm.
Hừm... Kỷ Vãn đưa tay nâng cằm tự hỏi, Sở Nam Trúc là một người không thích nói chuyện, tính cách có phần chững chạc, điềm đạm.
Kỷ Vãn thích những người có tính cách này, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa không có kịch bản tốt khó có thể công lược Sở Nam Trúc.
Các fans trên khán đài đã chỉnh gậy cổ vũ sang màu xanh lá cây, Kỷ Vãn nhìn lướt qua lịch biểu diễn bài hát, vội vàng ấn chuyển sang màu xanh lá cây.
Những ngón tay mảnh khảnh của Sở Nam Trúc nhảy múa trên phím đàn, bài hát đầu tiên hắn chọn là một giai điệu trữ tình, chưa kể Sở Nam Trúc là một diễn viên, nhưng hắn có vẻ hát khá hay. Bản thân Kỷ Vãn là một người không đầy đủ ngũ âm, cho nên khi nghe Sở Nam Trúc hát thì cảm thấy... Khá là hay đó.
Hắn vừa đàn vừa hát rất nhiều bài, thay đổi nhiều phong cách khác nhau, từ nhạc jazz sôi động đến cổ điển thanh lịch, cả rock and roll hiện đại, bản thân Kỷ Vãn nghe đến mê mẩn.
Ngay sau đó đã đến bài hát cuối cùng.
Sở Nam Trúc: "Đây là bài hát cuối cùng tối nay." Hắn dừng lại một chút, đôi mi mỏng nhướng lên, mặt quay sang một bên, nhìn thẳng về một phía, chính là vị trí của Kỷ Vãn.
Không biết hắn đang nhìn cái gì?
......
Khi hắn chơi bản nhạc này, trong quá trình đó không cần bật đèn, hơn nữa còn nói rằng đây là bản nhạc do chính Sở Nam Trúc sáng tác, thật sự rất tuyệt vời.
Không có ca từ, không có hát, hoàn toàn là Sở Nam Trúc thuần túy đàn một bản nhạc, bài nhạc rất chậm rãi, có chút u sầu.
Thấy đám Măng xung quanh đã tắt đèn cổ vũ, Kỷ Vãn cũng ấn nút tắt, nhưng...
Hả? Sao không tắt được vậy! Hỏng rồi sao! Muốn chết xấu hổ quá đi!
Hơn nữa, một bài hát phải bật đèn đỏ, giữa hàng ngàn bụi cây đen có một đóm đỏ, Kỷ Vãn đưa mắt nhìn xung quanh, cậu bị rất nhiều cô gái lườm nguýt, cậu trở thành kẻ gây rối trong mắt các Măng xung quanh.
"Cậu đang làm gì vậy?! Mau tắt đèn đi!" Một Măng bên cạnh kích động: "Không được làm hỏng hiệu quả tổng thể!"
Người quay phim thỉnh thoảng sẽ chuyển ống kính quay fans, vậy nên nhúm đỏ Kỷ Vãn bất hạnh bị chiếu lên màn hình lớn.
Gương mặt hốt hoảng của Kỷ Vãn được truyền hình trực tiếp.
Đệt!
Sở Nam Trúc đang chơi đàn dường như cảm nhận được điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Kỷ Vãn đã thử cả chục lần nhưng vẫn không tắt được, cậu đen mặt, dứt khoát giấu gậy cổ vũ ra sau lưng, chống đỡ trước, cậu ngẩng đầu lên, có rất nhiều đầu người phía trước, lại không biết như thế nào.
Cảm thấy được cậu cùng Sở Nam Trúc nhìn nhau, hắn hình như đang nhìn mình?
Ảo giác hả ta?
Bàn tay đang đàn piano của Sở Nam Trúc dừng lại, hắn ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích.
Không đúng, Kỷ Vãn thật sự cảm thấy rằng Sở Nam Trúc đang nhìn về hướng này.
Dưới sân khấu vang lên tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, tại sao Sở Nam Trúc lại đột nhiên dừng động tác.
"Nhân Nhân?" Sở Nam Trúc đột nhiên nói vào micro, sau đó nhanh chóng nhảy xuống sân khấu, các fans yên lặng một giây, sau đó bùng nổ như núi lửa.
"A!!! Có chuyện gì vậy?!! Trúc Trúc!!!"
"A!!! Trúc Trúc, tôi muốn đi tìm Trúc Trúc!"
Sở Nam Trúc đã đi về phía Kỷ Vãn, những người hâm mộ xung quanh hướng về phía trên người hắn, Kỷ Vãn sắp bị nhóm Măng chạy tới đè dẹp lép, tôi đệt! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sắp tắt thở tới nơi rồi!
Mắt kính của cậu rớt xuống, bị một bàn chân giẫm gãy, không có mắt kính, cậu trở thành mù một nửa, mạng nhỏ quan trọng, cậu chạm vào lông thối trên cổ tay cầu cứu: "Mau đưa cháu chạy đi."
Giọng nói của lông thối có âm sắc giống với một đại thúc trưởng thành, có thể so sánh với giọng của Triệu Trung Tường, lười biếng nói: "Đang ngủ không làm việc."
Kỷ Vãn: "Ngủ cái đầu chú chứ ngủ! Nhiệm vụ của chú tới rồi! Mau đưa cháu tới chỗ không người!"
Lông thối không kiên nhẫn: "Chậc."
Nhưng nó vẫn làm theo, Kỷ Vãn vèo một cái, được lông thối đưa tới một nơi rất yên tĩnh, vừa mò mẫm vừa sờ soạng, cậu nhận ra đây là nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt, nhịp tim của cậu vẫn đập rất nhanh, vừa nãy sau khi đối diện nhìn nhau với Sở Nam Trúc mấy giây đồng hồ, làm cho cậu có một cảm giác rất thần bí, không thể diễn tả thành lời, dù sao cũng rất...
Hoài niệm?
Thuật ngữ này khiến cho Kỷ Vãn bị sốc, vì sao lại hoài niệm Sở Nam Trúc, cậu cũng không theo đuổi thần tượng.
Cậu ở trong nhà vệ sinh đợi một lúc, cảm thấy động tĩnh bên ngoài dường như đã bình thường trở lại, chắc là xử lý xong rồi, cậu chậm rãi đi ra bằng cách sờ sờ bức tường, nheo mắt nhìn đường, Kỷ Vãn chuẩn bị đi đến cửa hàng mắt kính để thay một cặp kính mới.
Ở chỗ ngoặt, người mù Kỷ Vãn đột nhiên đụng phải người nào đó, người nọ thân thể cứng ngắc, thân hình chắc chắn không thấp, bị đụng khiến cho mũi cậu đau xót.
"Xin lỗi." Kỷ Vãn xin lỗi, nheo mắt lại muốn nhìn xem người kia là ai, nhưng chỉ thấy một bóng người cao lớn.
"Tôi cúp máy trước." Giọng nói người nọ có vẻ run rẩy.
Không đúng, đây không phải là trọng điểm! Giọng nói này rất quen thuộc... Vừa mới nghe hắn hát xong... Là Sở Nam Trúc!
Đột nhiên cậu cảm thấy mình bị mất thăng bằng, bị kéo vào một cái ôm, sau đó bị đè lên tường, Sở Nam Trúc siết chặt eo Kỷ Vãn bằng một tay trong khi tay còn lại chạm vào mặt cậu.
"Nhân Nhân! Anh đang nằm mơ sao?!" Sở Nam Trúc thở gấp, cảm xúc kích động.
"Người anh em! Anh nhận nhầm người rồi... A, tôi không thở được, tôi không phải Nhân Nhân!"Kỷ Vãn muốn đẩy hắn ra, nhưng Sở Nam Trúc ôm cậu quá chặt, thở cũng khó khăn.
"Anh sẽ không buông tay, sẽ không bao giờ buông tay ra nữa." Hắn đột nhiên nói: "Cởϊ qυầи áo của em ra!"
Sau đó Sở Nam Trúc thực sự bắt đầu cởi cúc áo cùng kéo khóa quần của Kỷ Vãn!