Phủ Quốc công gửi đến một hộp ngọc trai, nói là phần thưởng mà Tống Thành Cảnh nhận được.
Nhưng Tống Thành Cảnh thì không đến.
Nghe nói mấy ngày nay hắn bận rộn gặp gỡ bạn bè ở kinh thành, cả ngày không thấy bóng dáng.
Bà nội vài lần hỏi dò ta về hôn sự của ta và Tống Thành Cảnh, nhưng ta đều tìm cách né tránh.
Phụ thân và mẫu thân cũng lo lắng, nhưng không hiểu vì sao lại không thúc giục ta.
Mấy ngày gần đây, mẫu thân đối với ta lại có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, như thể có điều gì khó mở lời.
Ta mơ hồ cũng đoán được phần nào. Có lẽ là liên quan đến nữ tướng đó.
Trong triều đình, nữ tướng vốn đã ít thấy.
Nghe nói nữ tướng trở về cùng Viên Đại tướng quân hôm đó chính là trưởng nữ của ông, Viên Thanh Nguyệt.
Nàng giỏi võ nghệ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh ông nội ở biên cương. Vì vậy, người ở kinh thành rất ít ai từng gặp nàng.
Lần này hồi kinh, Viên Thanh Nguyệt được Hoàng thượng hết lời khen ngợi, còn được phong làm huyện chủ, danh tiếng vang dội.
Mấy ngày nay, khắp kinh thành đều bàn tán về vị nữ tướng uy phong lẫm liệt này.
Tự nhiên, cũng có những lời đồn đại rằng Tống Thành Cảnh và Viên Thanh Nguyệt là thanh mai trúc mã, có tình cảm với nhau.
Hơn nữa, gần đây hai người thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong các buổi tụ hội ở kinh thành, nhìn cứ như hình với bóng.
Phụ thân và mẫu thân chắc cũng đã nghe thấy những lời đồn này, nên sợ ta đau lòng, buồn bã, nên không dám thúc ép nữa.
Ta không có đau lòng hay buồn bã, chỉ là có chút thất vọng.
Dù sao ta và Tống Thành Cảnh đã quen biết từ nhỏ, dù không có hôn ước, hắn về kinh lâu như vậy rồi, mà lại chẳng thèm gặp ta lấy một lần sao?
Hoặc là, hắn đang cố ý tránh mặt ta? Nhưng tránh mặt thì có ích gì?
Nếu hắn thực sự có tình cảm với Viên Thanh Nguyệt, thì cứ nói thẳng ra. Sớm từ hôn, để hắn sớm được ở bên Viên Thanh Nguyệt chẳng phải tốt hơn sao?
Ta thực sự không hiểu Tống Thành Cảnh đang nghĩ gì.
Dù sao kéo dài thế này cũng không phải là cách, chi bằng, nếu hắn không đến tìm ta, thì ta đi tìm hắn vậy.
15
Gần đây, Tống Thành Cảnh thường cùng các công tử con nhà quyền quý trong kinh thành đi dạo chơi ở vùng ngoại ô.
Khi ta đến, họ có vẻ khá bất ngờ.
Lưu Thiển nói rằng Tống Thành Cảnh và mấy người khác đã cưỡi ngựa đi xa, bảo ta chờ một lát.
Ánh mắt hắn nhìn ta có chút dè chừng, những người khác cũng mang theo đủ loại ánh nhìn, không ai dám tiến lên bắt chuyện với ta.
Qua những lời thì thầm của họ, ta biết được rằng họ có lẽ nghĩ ta đến đây để gây chuyện.
Họ cũng biết rằng gần đây bên ngoài đang đồn đại những gì.
Nếu người khác đều biết, thì Tống Thành Cảnh chắc chắn không thể không biết.
Ta không hiểu, từ khi nào Tống Thành Cảnh trở nên nhút nhát như vậy. Gặp chuyện mà chỉ biết trốn tránh, sao không dám nói thẳng ra?
“Yến Nhi muội muội, trời nắng rồi, chi bằng theo chúng ta vào đình ngồi đợi?”
Ta quay đầu lại, thấy người vừa nói là một cô gái có chút lạ mặt. Tuy nhiên, gương mặt nàng nhìn hiền hòa, dễ tạo cảm giác thân thiện.
An Nhi lại nhận ra nàng, ngọt ngào gọi một tiếng “Thục Uyển tỷ tỷ.”
Thì ra đó là Giang Thục Uyển, em gái của Giang Hạp.
Nhìn vẻ thân thiết của nàng với An Nhi, ta đoán tính cách nàng hẳn là tốt.
Ta tự hỏi liệu có nên hỏi nàng về chuyện của Giang Hạp không?
Vì sao hôn sự giữa hắn và An Nhi lại muốn từ bỏ.
Khi ta còn đang mải mê suy nghĩ, từ xa vang lên tiếng vó ngựa.
Mọi người ngước nhìn, thấy một nhóm thiếu niên cưỡi ngựa trở về, cười nói rôm rả, vô cùng tự do phóng khoáng.
Giang Thục Uyển vốn không biết cưỡi ngựa, nhưng hôn phu của nàng là con trai một vị tướng. Hôm nay hắn cũng ở trong nhóm đó, nên nàng mới có mặt ở đây.
“Yến Nhi muội muội, cô gái Viên Thanh Nguyệt kia không phải hạng đơn giản đâu. Muội đối đầu với nàng ta phải cẩn thận, đừng để mình thiệt thòi.”
Giang Thục Uyển nhìn nhóm thiếu niên cười đùa, hạ thấp giọng nói bên tai ta.
“Bất kể bên ngoài có đồn thổi gì, hôn sự giữa muội và Tống tiểu công tử đã được Hoàng thượng chấp thuận. Viên Thanh Nguyệt dù có muốn cướp cũng không dễ dàng gì, muội đừng để nàng ta đánh lừa.”
Nói rồi, nàng lại tiếp: “Ta vừa gửi thư cho đại ca, lát nữa huynh ấy sẽ tới. Có huynh ấy ở đây, họ không dám ức hiếp muội đâu.”
Giang Hạp đã trở về kinh?
Ta đang định hỏi thêm về chuyện của hắn, nhưng Giang Thục Uyển đã nghiêm mặt đứng dậy rời đi.
Lúc này, nhóm thiếu niên đã xuống ngựa và đang tiến về phía đình, Tống Thành Cảnh và Viên Thanh Nguyệt được vây quanh ở giữa, rõ ràng là tâm điểm của sự chú ý.
Viên Thanh Nguyệt mặc bộ y phục gọn gàng, vui vẻ đùa giỡn với các thiếu niên bên cạnh, tiếng cười sảng khoái.
Nàng khác hẳn với những tiểu thư thế gia thông thường, khác đến mức ánh mắt của tất cả những thiếu niên ở đó đều dõi theo nàng.
Ánh mắt của Giang Thục Uyển thoáng qua một tia ghen tỵ.
Không lạ gì khi nàng nói với ta những lời đó, chắc hẳn đã từng chịu thiệt thòi từ Viên Thanh Nguyệt.
” Tống ca ca!”
Tiếng gọi của An Nhi cắt ngang tiếng ồn ào của đám thiếu niên.
Tống Thành Cảnh nhìn thấy chúng ta, trong mắt thoáng chốc hiện lên chút bối rối.
Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp trong chốc lát, rồi nhanh chóng bước đến chỗ ta.
Ánh mắt hắn không dám chạm vào ta.
“Yến Nhi muội muội, sao muội lại đến đây?”
Ta thầm cảm thấy buồn cười.
Tiểu ma vương trời không sợ, đất không sợ, từ khi nào lại trở nên nhút nhát như vậy?
“Ta có việc muốn nói với A Cảnh ca ca, không biết A Cảnh ca ca có thể dành chút thời gian không?”
“Ta…” Hắn gãi đầu, vài lần định nói rồi lại thôi. Cuối cùng vẫn chọn cách trốn tránh. “Hôm nay ta không rảnh, hay là để hôm khác nhé.”
“Một khắc cũng không có sao?” Ta nhìn thẳng vào hắn.
Khuôn mặt hắn đã tái xanh, không biết phải trả lời ta thế nào.
“A Cảnh, mau lên! Chúng ta đi chạy thêm vài vòng nữa!” Viên Thanh Nguyệt lớn tiếng gọi hắn.
Tống Thành Cảnh thở phào nhẹ nhõm, nói với ta: “Yến Nhi muội muội, muội thấy đấy, hôm nay ta thật sự bận. Để hôm khác, hôm khác ta sẽ đến Chu phủ tìm muội.”
Nói xong, hắn như sợ ta sẽ níu kéo, vội vàng chạy ra ngoài.
Từ xa vang lên tiếng cười đùa của Viên Thanh Nguyệt và những người khác.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng giữa đám đông, ta dường như thấy nàng ta liếc nhìn ta, nở một nụ cười đầy vẻ thách thức.