Tiểu Công Tử Xinh Đẹp Như Hoa

Chương 21



Mục Lâm Vãn có chút sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Ngọc Vận dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cậu, cũng là lần đầu tiên thân phận của hai người được thể hiện ra rõ ràng như vậy.

Trong lòng có chút chua xót, cậu lại lần nữa ngồi xuống ghế bên cạnh bàn: "Không biết hoàng tử còn có gì phân phó"

Thanh âm không mặn không nhạt, nghe không ra bất kì cảm xúc gì.

"Hóa ra công tử lại là người không chịu trách nhiệm, đã đem ta ăn sạch rồi xoay lưng bỏ đi, thời gian dài không gặp mặt ngươi cũng không hỏi thăm câu nào, bây giờ còn muốn đem tính vật định tình trả lại đây." Một bàn tay Ngọc Vận đè lên con bồ câu, đưa mắt nhìn Mục Lâm Vãn, đôi mắt ươn ướt, lông mi dài bị nước bết dính, trông vừa nhu nhược vừa đáng thương.

Mục Lâm Vãn nghe xong, gật đầu nói: "Hoàng tử còn có chuyện gì nữa sao? Không có việc gì vậy thần liền rời đi."

Mục Lâm Vãn nói xong cũng xoay người đi tới cửa, không để cho Ngọc Vận có cơ hội níu giữ lại.

Gugu đập cánh vài cái cũng muốn cùng bay theo, nhưng Ngọc Vận đã chặn nó lại, căn bản là không thể động đậy gì hết.

Nhìn thân ảnh Mục Lâm Vãn dần dần biến mất, Ngọc Vận mới buông lỏng tay mình ra, nhàn nhạt nói: "Đi theo hắn."

Gugu phịch một cái liền bay đi.

- -

Khi nghe Ngọc Vận nói như thế, tim Mục Lâm Vãn không tránh khỏi lại đập nhanh hơn, nhưng mà những lời này càng ngày càng quá nên cậu cũng bình tĩnh hơn không ít.

Này phỏng chừng là Ngọc Vận lại tiếp tục lừa gạt cậu nữa đi, riết nghe nhiều cũng thành thói quen. Nhưng Ngọc Vận đây là đang nói tiếng người sao? Mình chỉ hôn hắn một cái thôi, cái gì mà ăn sạch sẽ chứ, loại chuyện này hắn sao có thể nói ra như vậy!

Còn nói chính mình không đi tìm hắn, đến tột cùng là ai hai ba ngày không thấy bóng dáng đâu?

Mục Lâm Vãn nghiến răng nghiến lợi, càng ngày càng cảm thấy Ngọc Vận quá xằng bậy.

Còn chưa đi bao lâu, cậu nghe được phía sau truyền đến tiếng đập cánh bành bạch, bất quá thanh âm này cậu rất quen thuộc a, chỉ là nghe được liền cảm thấy lòng mình có chút nhói nhói.

Thanh âm ngày càng gần, Mục Lâm Vãn không kịp xoay người, theo bản năng dùng tay bảo vệ đầu của mình, Gugu vững vàng ngừng trên tay cậu.

Mục Lâm Vãn trở tay xách cánh con bồ câu lên, đem nó đưa tới trước mặt.

"Hửm? Ngươi như thế nào lại đi theo ta?"

Trên chân Gugu có quấn một sợi dây đỏ dùng để phân biệt với những con chim khác.

Gugu chỉ là một con bồ câu xám béo ú thôi làm sao có thể nói chuyện được chứ, nó chỉ có thể lâu lâu giả chết trên tay Mục Lâm Vãn thôi.

"Được, tới thì cũng đã tới rồi đi." Mục Lâm Vãn thở dài một hơi, tay buông cánh Gugu ra.

Con bồ câu xám không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần này cũng không nhảy lên đầu cậu ngồi mà là đi lẽo đẽo theo phía sau.

- -

Từ sau khi Ngọc Vận trở thành hoàng tử, Mục Lâm Vãn rất hiếm khi gặp hắn, tuy là trước kia ở hoa lâu cậu cũng không gặp hắn nhiều lần cho lắm.

Vài ngày nay Gugu bỗng nhiên có chút kỳ quái, ngày nào cũng ăn uống giống nhau vậy mà nó lại gầy đi không ít, lúc bay lên đầu Mục Lâm Vãn cũng nhẹ hơn hẳn trước kia.

"Tính ra ngươi còn có chút lương tâm." Mục Lâm Vãn cười, vươn ngón tay gãi gãi đầu nó.

Mỗi khi rảnh rỗi là cậu ngồi suy nghĩ lung tung về chuyện của cậu và Ngọc Vận thì mới nhận ra bây giờ quan hệ giữa giữa hai thật kỳ quái a.

Ngọc Vận mặc y phục đỏ mỏng manh vắt trên người, ánh mắt phong tình, khóe miệng mỉm cười ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ mềm dịu.

Bây giờ Ngọc Vận mặc y phục cũng màu đỏ nhưng khuôn mặt là một biểu cảm cương nghị, nghiêm túc, cặp mắt kia mang theo sự khinh thường mọi thứ khiến không ai dám tới gần.

Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, vẫn là Ngọc Vận đó nhưng tính cách thì hoàn toàn bất đồng.

Hai hình tượng đó dần dần cũng hòa vào nhau rồi hợp thành một, làm cho Mục Lâm Vãn cảm thấy vừa lạ vừa quen.

Nhưng mà.. người đó vẫn là Ngọc Vận.

Mục Lâm Vãn hít sâu một hơi, thiệt không thể phủ nhận cậu hiện tại rất muốn nhìn thấy Ngọc Vận, nhưng là Ngọc Vận vẫn luôn ở trong cung ít khi ra ngoài, mà Mục Lâm Vãn nếu tùy ý tiến vào hoàng cung sẽ bị xem như là thích khách trà trộn vào.

Khi vào hoàng cung, đầu tiên sẽ gặp đại sảnh tổ chức hội Trăm Hoa, chỉ cần có thư mời là có thể vào cung được.

Nhưng là hiện tại không có yến hội, cậu căn bản không thể vào được. Làm sao có thể quang minh chính đại đi vào cung gặp Ngọc Vận đây?

Nghĩ nghĩ một lát Mục Lâm Vãn tìm tới Liễu Vọng Thu.

"A, ngươi thì hay nhất rồi, nếu không nhờ tiểu tình nhân kia thì chắc ta là ai ngươi cũng không nhớ ra a. Giờ có việc cần đến mới tới tìm, tiểu công tử, ngươi xem ta là cái gì hả?" Liễu Vọng Thu giả vờ tứ giận nói.

"Tam hoàng tử bị cấm túc một tháng, giờ cũng nửa tháng trôi qua rồi, ta ngày nào cũng đợi ngươi hoặc Huyền Bảo đến kêu ta ra ngoài. Kết quả thì sao, Huyền Bảo quá bận rộn, còn ngươi mỗi ngày vội vã đứng ra cho chim đậu, rồi vội vã đi tìm nhân tình nhỏ. Tất cả đều ném ta ra sau đầu!"

Càng nghe Liễu Vọng Thu nói đầu Mục Lâm Vãn càng cúi thấp hơn, trong lòng càng áy náy hơn.

Lời hắn nói toàn là sự thật, nếu là cậu lúc trước khi có thời gian rảnh thì chắc chắn sẽ tới tìm hắn đi chơi, nhưng hiện tại liền không giống vậy, sự xuất hiện của Ngọc Vận khiến tầm quan trọng của Liễu Vọng Thu cũng giảm đi không ít.

Mục Lâm Vãn vội vàng hối lỗi: "Lần sau sẽ không như vậy, ta mời ngươi đi Túy Tiên Lâu!"

Mỗi khi muốn chuộc lỗi với Liễu Vọng Thu, Mục Lâm Vãn sẽ mời hắn tới Túy Tiên Lâu ăn.

Túy Tiên Lâu có nhiều món khác nhau, mỗi lần tới đều bất đồng đa dạng, như thế tự nhiên giá cả cũng cao hơn nhiều, không phải người nào cũng có thể chịu nổi.

"Hiện giờ tiểu công tử hay lắm rồi, một bữa cơm liền muốn đem ta đuổi đi? Có nhiêu đây thành ý mà còn muốn từ trong miệng ta moi tin gì hả?" Liễu Vọng Thu nói.

Mục Lâm Vãn khẽ cắn môi, vươn hai ngón tay: "Hai bữa, vậy thì hai bữa!"

Liễu vọng thu giơ ra ba ngón tay quơ quơ trước mặt cậu.

"Thành giao!" Mục Lâm Vãn có chút cảm giác đứt ruột, ba bữa cơm, chính là cả một số tiền khổng lồ a.

Bất quá hiện tại không cần chuẩn bị vạn lượng để chuộc thân cho Ngọc Vận nữa, như vậy cũng để dành được kha khá ngân lượng a.

"Ngươi nói, làm thế nào để có thể tiến vào cung đây!"

Liễu Vọng Thu liếc mắt nhìn cậu, nói: "Tiểu công tử gấp cái gì, cứ chậm rãi mà nói nha."

"Dạo gần đây ở chỗ Huyền Bảo có một kỳ án khó nhằng, ngay cả Hoàng Thượng cũng quan tâm đến án này a, nếu ngươi có thể phá án này nói không chừng Hoàng Thượng sẽ cho ngươi cơ hội đó."

"Kỳ án? Huyền Bảo như thế nào lại không gọi ta?"

Liễu Vọng Thu hì hì cười: "Tiểu công tử không phải từ trước đến nay kị nhất là việc liên quan đến quỷ thần sao? Cái này kỳ án cũng liên quan đến những thứ đó a, như vậy sao Huyền Bảo sao có thể kêu ngươi được chứ?"

Mục Lâm Vãn nghe xong, trong lòng cả kinh, tức khắc liền có không nghĩ muốn đi nữa.

"Bất quá Huyền Bảo cũng bị bức tới nóng nảy, sợ là sẽ muốn phái người lại đây tìm ngươi."

"Sao có thể để hắn phái người tới tìm ta chứ! Ta, ta sẽ đi tìm hắn trước." Mục Lâm Vãn nhịn không được run hai cái, cậu không sợ trời không sợ đất, nhưng với ma quỷ thì lại khác.. Lúc còn nhỏ được nghe kể rất nhiều chuyện về ma quỷ nên đối với nó cậu tuyệt đối tin tưởng không nửa điểm nghi ngờ. Giờ lại nghe được Huyền Bảo gặp được những thứ đó, thì trong lòng liền căng thẳng hơn.

Nhưng so với việc gặp Ngọc Vận, thì.. Không tính là gì cả!

Liễu Vọng Thu nhìn Mục Lâm Vãn rõ ràng là một bộ dạng sợ hãi rồi lại giả bộ trấn tĩnh, liền giận sôi máu.

"Tiểu công tử! Ngọc Vận kia chính là lừa ngươi, hắn là lợi dụng ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là bàn đạp để hắn tiến hoàng cung thôi, dùng xong liền vứt, ngươi như thế nào còn một hai dính lấy chứ? Hắn tâm tư khó đoán, ngươi bất quá chỉ bị đùa cợt thôi!"

"Hắn muốn lợi dụng liền lợi dụng thôi, có việc gì to tác đâu chứ, hắn thấy được liền được." Mục Lâm Vãn nhún nhún vai.

"Ngươi! Ngươi thật là một tên đầu gỗ ngu ngốc, nếu xảy ra chuyện ta cũng mặc kệ ngươi, chính ngươi tự cẩn thận một chút. Thân phận hiện tại của hắn khá nhạy cảm, trước mặt người ngoài không được gọi là Ngọc Vận, cũng không cần kêu hắn hoàng tử, gọi là Ôn Ngọc."

"Vì sao không thể kêu là hoàng tử? Chẳng lẽ Ngọc Vận không phải hoàng tử sao?" Mục Lâm Vãn hỏi.

"Hắn tuy là hoàng tử, nhưng trong cung chỉ có vài người biết thôi. Ngươi cũng biết hắn làm thế thế nào để tiến vào hoàng cung mà? Bên ngoài hắn là hoàng tử, trên thực tế hắn chẳng qua một dược nô thôi."

Liễu Vọng Thu hạ giọng rất nhiều, dùng âm thanh mà chỉ hai người có thể nghe được, nói: "Hoàng Thượng theo đuổi việc trường sinh bất lão, quốc sư đã tìm được một phương thuốc. Trong đó có một vị thuốc dẫn chính là máu nhưng không thể sử dụng máu ngươi thường, mà phải là máu đồng dạng với Hoàng Thượng ví như người thân mới được. Trong cung người có máu giống với Hoàng Thượng thì chỉ có kia vài vị, những người đó toàn là người nhìn Hoàng Thượng lớn lên, hoặc ít nhiều gì cũng có tình cảm, nhưng tự nhiên lúc này Ngọc Vận lại xuất hiện.."

Liễu Vọng Thu không không nói tiếp. Nhưng Mục Lâm Vãn cũng biết tiếp theo là gì.

Rất có thể Hoàng Thượng cần máu Ngọc Vận làm thuốc dẫn cho nên thường xuyên gọi hắn tiến vào hoàng cung.

Trong mắt người khác thì thân phận thực tế của Ngọc Vận thật thấp, liền nghĩ không thể nào là hoàng tử, thế thì chắc chắn là dược nô.

Ngọc Vận ở trong cung sống cũng không tốt như cậu tưởng, còn không bằng ở trong hoa lâu tự do tự tại.

Mục Lâm Vãn nhịn không được nghĩ thầm, trái tim cứ như bị bóp nghẹn, trong đầu óc đều là Ngọc Vận với sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen..

Mục Lâm Vãn chỉ mới nghĩ như vậy liền không ngồi yên được. Cậu đứng lên đi nhanh ra ngoài.

"Ngươi đây là đi đâu hả?" Liễu vọng thu vội vàng chạy theo phía sau.

"Đi tìm Huyền Bảo phá án! Sau đó đi tới hoàng cung, ta muốn cứu Ngọc Vận ra ngoài!" Mục Lâm Vãn nói.

"Ngu ngốc!" Liễu Vọng Thu thở dài một hơi, nhưng cũng đi theo.

Hắn không sợ hãi quỷ thần, nên đối với mấy án tử kì lạ kia vẫn luôn cảm thấy tò mò. Nhưng Huyền Bảo quá bận rộn đến mức không đếm xỉa tới mình, nếu tiểu công tử đi xử lý án đó có lẽ chính mình cũng có thể đi theo xem náo nhiệt.

Liễu Vọng Thu nghĩ nghĩ rồi đi theo Mục Lâm Vãn.

Gugu vẫn luôn ở trên người Mục Lâm Vãn, trên chân có sợi tơ hồng cực kỳ bắt mắt, nhưng Mục Lâm Vãn lại cảm thấy sợi tơ hồng đó cứ như đâm vào mắt cậu.

Gugu sợ là do Ngọc Vận thả ra mà không phải lén bay tới đây, chỉ có bên cạnh mình thì nó mới được an toàn nên Ngọc Vận muốn mình bảo hộ nó.

Mà bây giờ ngay cả một con bồ câu mà Ngọc Vận cũng không thể bảo vệ được sao?

- -

"Đại nhân, chúng ta oan uổng a! Đây là nhi tử của ta, ngài không thể bắt hắn đi được, hắn không phải quỷ, là ta nhi tử của ta!"

Còn chưa đi vào nơi phá án của Huyền Bảo mà hai người đã nghe được tiếng rên la phát ra từ bên trong.

Đây là giọng nói của một một người phụ nữ, Mục Lâm Vãn thả chậm bước lại, rồi phát hiện chính mình quên mất một điều quan trọng nhất.

"Mà án là trường hợp như thế nào?" Cậu quay sang hỏi Liễu Vọng Thu.

"Không rõ lắm, hình như là có nhi tử của một gia đình kia bị chết đuối, thê tử của người đócx đã đem thi thể đó trở về mai táng, nhưng ngày hôm sau lại xuất hiện một người có hình dạng y như thi thể chết đuối nọ đang đi lãng vãng ở đầu đường, bởi vậy liền có người truyền tin rằng có người chết sống lại."

Mục Lâm Vãn nghe xong, liền rùng mình một cái, trong lòng có chút sợ hãi mở cửa ra.

Chết đi sống lại.. Sao có thể chứ! Đây là so việc Hoàng Thượng muốn trường sinh bất lão thì càng đáng sợ a!

"Đại nhân, này thật là nhi tử của ta a, những cái đó biện pháp ngài có thể dùng cũng đều đã dùng rồi đây khẳng định là nhi tử của ta mà!" Giọng nói của người phụ nữ rất lớn, xuyên qua đại môn truyền thẳng tới tai bọn họ.

Bên trong cũng truyền đến âm thanh của Huyền Bảo, do bị cách một cánh môn mà thanh âm cũng không quá rõ ràng, nên hai người vẫn chưa nghe rõ được tình hình.

"Đã xảy ra chuyện như vậy, hàng xóm láng giềng đều thập phần sợ hãi, nói rằng muốn đem nhi tử gia đình kia thiêu chết." Liễu Vọng Thu lại nói.

Mục Lâm Vãn nhấp nhấp môi, nhớ tới lần trước mình tới tìm Huyền Bảo cũng nhìn thấy một cổ thi thể cũng bị chết đuối bỏ mình, cả thi thể đều bị ngâm nước đến trắng bệch, đều không thể nhìn ra được dung mạo.

Chẳng lẽ này hai việc này có quan hệ gì sao?