Lúc này, Hoàng Thiên với sức lực còn sót lại bò dậy, tay nắm chặt họa kích, biến nó lớn gấp trăm lần, tung ra chiêu "Sát Na Phương Hoa". Vầng sáng từ chiêu thức như vạn mũi kích, bao trùm lão tổ. Lão tổ hoảng loạn, hét lên: "Tồi Sơn Thần Hỏa!" Chiêu thức này tiêu tốn toàn bộ pháp lực còn lại của lão, tạo ra một đòn chí mạng.
Kích đụng vào thần thông, kèm theo hỏa pháp tắc, khiến hư không vỡ nát, tạo thành vô số lôi bạo. Lôi hỏa vần vũ giữa trời, một vùng sơn nguyên bị oanh tạc thành một cái hố sâu, sau này người ta gọi là Hồ Lôi Hỏa.
Lão tố bị chấn bay, không còn sức chiến đấu. Hoàng Thiên, trong bộ áo giáp đỏ tả tơi, tóc tai bù xù, đã không còn sức lực. Hắn cảm thán: "Đạo bào này quả là một trò lừa bịp, chỉ khi gặp nguy hiểm mới tự động bảo vệ chủ nhân."
"Thật là hố người!" Hoàng Thiên lầm bầm, vội vã bỏ chạy. Không biết lão ngưu ở đâu, lão Ngưu đã thành tinh, khi gặp nguy hiếm thì bỏ chạy, chạy nhanh hơn cả hăn.
Khi Hoàng Thiên quay lưng bỏ chạy, năm tên Kim Đan hậu kỳ và mười tên Kim Đan trung kỳ từ Nam Cung thế gia đuối theo. Lực lượng này hùng hậu không hổ là thế gia.
giờ này Hoàng Thiên pháp lực cạn kiệt, từ trên không xuống, bất tỉnh. Phong Ma Thiên Sư, người đã quan sát trận chiến từ đầu, bay nhanh đến, ôm Hoàng Thiên bay lên, tránh khỏi sự truy sát của Nam Cung thế gia.
Hoàng Thiên tỉnh dậy và thấy có người cứu mình, liền nói: "Thiên Sư, cảm tạ ngài đã cứu ta. Xin hãy đưa ta về
Cùng Kỳ Sơn, nơi Thiên Quân Vạn Mã đang chờ. Chúng ta đang tấn công Nam Cung thế gia."
Phong Ma Thiên Sư thầm nghĩ: "Thế lực mới nổi này lại mạnh mẽ như vậy. Có Thiên Quân Vạn Mã lo gì đại sự không thành."
Lúc này, Cửu Thiên Bồng nhận được tin lão tổ bị trọng thương, và trong thành đã điều đi một nửa lực lượng Kim Đan. Hắn hạ lệnh tổng tấn công. Liệt Sơn Trấn, dù có mười vạn quân thủ thành, nhưng sự góp mặt của ba vạn Tu Sĩ khiến cổng thành bị phá vỡ nhanh chóng.
"Xông lên!" Thiên Bồng Nguyên Soái quát lớn, tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba, biển lớn gấp trăm lần, nện vào tường thành. Tường thành sụp đổ, tiếng la hét thảm thiết vang lên khi hàng ngàn người bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Ba đại tướng quân, với tu vi Kim Đan trung kỳ, vọt lên đầu tiên, chém giết không thương tiếc.
"Cửu Thiên Bồng, ngươi đã quá kiêu ngạo!" Địa Tạng gầm lên, một tay đỡ lấy cú đâm của Cửu Xỉ Đinh Ba, tay còn lại vung lên chưởng pháp như bão tố. Từng đợt sóng chấn động nổ ra, khi Cửu Thiên Bồng nện mạnh cây đinh ba xuống đất, tạo ra một cái hố lớn giữa chiến trường. Địa Tạng, với sự điên cuồng của một chiến tướng, không chịu thua kém, dùng toàn bộ pháp lực để chống lại.
Đại Tang bay ra tấn công Cửu Thiên Bồng, soái đối soái, tướng đối tướng. Địa Tạng với tu vi Kim Đan đỉnh phong, đang đè lên đánh Cửu Thiên Bồng. Ngay lúc ấy, từ xa, một con đại bàng khổng lồ cùng một lão ngưu đột ngột xuất hiện. Hai sinh vật khổng lồ này hợp lực với Cửu Thiên Bồng, tấn công Địa Tạng.
"Đến tốt lắm!" Địa Tạng hét lên, cảm nhận được sự áp đảo từ ba phía. Mặc dù đang ở thế thượng phong, nhưng đối mặt với ba kẻ thù đỉnh cao, hắn vẫn cảm thấy áp lực tột cùng.
Trận chiến giữa Hoàng Đình và Nam Cung kiên cũng không kém phần ác liệt. Hoàng Đình thi triển "Phong Bạo", từng đợt phong bạo như sóng vỗ vào các hàng phòng thủ của Nam Cung kiên, tạo ra những đợt tấn công liên tiếp, không cho đối phương có cơ hội thở.
Trong khi đó, Hồng Tây và Hoang Đông đang đối mặt với trưởng lão Thiên Thanh Thánh Địa, những cú đấm và đao chém liên tục như những tia chớp sáng lòa trong màn đêm.
Chiến sự dần dần đạt đến đỉnh điểm. Lục Đô Đốc dẫn quân thủy chiếm cứ Nam Hải, cuộc chiến này không chỉ là một trận đánh lớn mà còn là một cuộc chiến quyết định số phận của cả khu vực. Lục Đô Đốc chỉ huy thủy quân tiến lên Tử Ngọ Cốc, uy hiếp viện trợ của Nam Cung thế gia.
Khi Hoàng Thiên đến Cùng Kỳ Sơn, dù trọng thương nhưng vẫn có thể phi hành. Thiên Quân Vạn Mã đã đến tiếp ứng.
Phong Ma Thiên Sư thấy chỉ có hai người, tò mò hỏi: "Tướng quân, ngài nói có Thiên Quân Vạn Mã tiếp ứng, sao bây giờ chỉ thấy hai người? Đại quân đâu? Địch nhân đã đuổi đến rồi."
"Thiên Quân, Vạn Mã tham kiến Đạo Chủ!" Hai người bước lên cùng nói.
Phong Ma Tử ngẫn người, miệng lắp bắp không nói được câu nào.
Hoàng Thiên thấy vậy, hỏi: "Ngài không sao chứ? Sao mặt ngài lại co giật liên tục?"
Phong Ma Tử tức điên, lầm bầm: "Con bà nó, lên nhầm thuyền giặc rồi."
"Giết! Chúng ở kia, không để hắn thoát!" Phong Ma Tử và Thiên Quân, Vạn Mã nghe vậy vội vã tiến lên chia nhau tấn công. Phong Ma Thiên Sư, Kim Đan đỉnh phong, một mình đối mặt hai tên Kim Đan, một hậu kỳ, một trung kỳ.
Thiên Quân Vạn Mã sử dụng liên hợp kích, nhanh chóng đánh chết một tên, sau đó chia hai mà chiến đấu. Mười tên Kim Đan vây quanh Hoàng Thiên, chưa kịp tung chiêu đã bị mười tiểu kích như chiếc đũa xuyên qua yết hầu, chết không rõ nguyên nhân.
Tiếng "ầm ầm" vang lên, một thanh đại kích như cột đình nện xuống, tên luyện hư trung kỳ đang đánh nhau với
Phong Ma Tử bị oanh thành một vũng máu, thịt nát bươm. Ba tên còn lại cũng lần lượt bị chém giết. Càn Nguyên Quân hiện lên, chiếm cứ một phần ba Nam vực và Loạn Tinh Hải.
Khi chiến sự ở Liệt Sơn Trấn dần dần lắng xuống, các thế lực lớn trong thiên hạ bắt đầu xôn xao bàn tán về sự nổi lên của Cần Nguyên Quân và nhân vật huyền thoại Hoàng Thiên. Họ nghe đồn về sự oai phong, khí thế lừng lẩy của hắn, là Kim Đan đỉnh phong nhưng thực lực như Nguyên Anh kỳ, đã khiến cho những thế lực khác e ngại, kinh SỢ.
Hoàng Thiên đứng giữa chiến trường, ánh mắt rực lửa, tay cầm họa kích, ánh sáng tử kim lấp lánh từ áo giáp đỏ của hắn phản chiếu ánh sáng của chiến trường. Từ đây, cái tên Hoàng Thiên đã được ghi dấu trong lòng thiên hạ.