Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 63: Chinh Phục U Xà Cốc



Dưới ánh sáng mờ ảo của bình minh, U Xà Cốc hiện lên như một cơn ác mộng sống động. Từng dải khí đen lơ lửng giữa không trung, hòa cùng hơi lạnh xé da, tạo nên một không gian đáng sợ và u ám. Hoàng Hôn dẫn đầu đội quân, ánh mắt lạnh lùng, không một chút dao động trước khung cảnh rùng rợn. Sáu thuộc hạ phía sau lưng hắn cũng không hề tỏ ra lo lắng, ánh mắt kiên định, sẵn sàng chờ đợi lệnh của chủ nhân.

Hoàng Hôn bước lên phía trước, gương mặt lạnh lùng đối diện với Cốc Chủ U Xà Cốc, Trương Ôn. Hơi thở từ miệng lão già kia tỏa ra những làn khí lạnh buốt, ánh mắt của lão như muốn thấu suốt tâm can người đối diện.

"Trương Ôn, ngươi định dựa vào mấy con xà tầm thường này mà cản bước ta sao?" Giọng nói của Hoàng Hôn vang lên, trầm thấp nhưng đầy uy lực, mang theo một sự khinh miệt khó giấu.

Trương Ôn, một lão giả với mái tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt sắc bén như rắn độc, cười nhạt. "Hoàng Hôn, ngươi quá kiêu ngạo rồi. U Xà Cốc này đã tồn tại ngàn năm, không phải ngươi muốn là có thể phá hủy. Ngươi nghĩ mình là ai? Một kẻ tự cho là bất khả chiến bại? Hãy nghĩ lại!"

Hoàng Hôn mỉm cười lạnh lùng, đôi mắt băng lãnh như muốn xuyên thủng cả linh hồn của Trương Ôn. "Ngươi đúng, ta không chỉ là một kẻ bất khả chiến bại. Ta là ngọn lửa sẽ thiêu rụi tất cả những kẻ cản đường ta. Vậy hãy xem ta làm thế nào để nhấn chìm U Xà Cốc của ngươi trong biến lửa."

Cùng lúc đó, hai bên lao vào nhau, tiếng gió rít cùng với tiếng xà rắn gầm thét hòa quyện thành một khúc nhạc chiến trường đầy chết chóc. Trận chiến giữa Hoàng Hôn và Trương Ôn như hai cơn lốc xoáy va chạm, tạo nên từng đợt sóng linh lực mạnh mẽ làm rung chuyển cả không gian.

Trương Ôn triệu hồi hàng loạt con Đại Xà khổng lồ, với thân hình dài ngoằng và ánh mắt đỏ rực, phóng về phía

Hoàng Hôn như những mũi tên chết chóc. Nhưng Hoàng Hôn chỉ cần nhẹ nhàng phất tay, một vòng lôi điện lập tức xuất hiện, nuốt chửng tất cả xà rắn trong nháy mắt. Trương Ôn không hề nao núng, lão đưa tay lên, triệu hồi một thanh đại đao từ không trung, từng vệt sáng đen lóe lên từ lưỡi đao khi lão bổ về phía Hoàng Hôn.

Hoàng Hôn lập tức rút ra Hắc Dạ Kích, một thanh kích đen tuyền như bóng đêm, đối đầu trực diện với đòn tấn công của Trương Ôn. Lưỡi kích và lưỡi đao va chạm, tạo nên một âm thanh vang dội, tựa như sấm nổ giữa trời quang. Pháp lực tỏa ra từ hai người làm nứt vỡ cả mặt đất xung quanh. Trương Ôn cắn răng, tung ra một chiêu thức đầy ác độc, "Xà Tâm Độc Ảnh," hàng trăm ngàn huyễn ảnh độc xà đen kịt phóng từ không trung, lao thẳng về phía Hoàng Hôn.

Hoàng Hôn cười lạnh, ánh mắt sắc bén, tung ra "Hắc Dạ Quân Vương," bóng kích đen tuyền hiện lên như vầng trăng khuyết, xé toạc mọi bóng xà. Lưỡi kích của Hoàng Hôn xuyên qua thân hình của Trương Ôn, máu đen bắn tung tóe, nhưng lão già không chịu lùi bước, gầm lên phẫn nộ.

Hoàng Hôn không hề chần chừ lôi chi pháp tắc bạo phát, kết thúc cuộc đấu bằng một đường kích chí mạng, đâm thẳng vào tim Trương Ôn. Lão già chết trong tư thế không cam lòng, ánh mắt tràn đầy hận thù trước khi tắt lịm.

Ở một góc khác, Hoàng Thần Hy và Hoàng Y Lâm tỷ muội song sinh đang đối đầu với ba vị trưởng lão của U Xà Cốc. Ba vị trưởng lão, đều đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, với kinh nghiệm và sức mạnh không thể xem thường, lập tức phối hợp tung ra tam xà trận, hòng vây khốn hai người.



Hoàng Thần Hy, với nét mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén, dẫn đầu, tay nàng lấp lánh ánh sáng bạc, thi triển "Thái Âm Phong Bạo," một cơn gió băng giá lạnh thấu xương ập tới, khiến không gian xung quanh như đóng băng.

Nhưng các trưởng lão U Xà Cốc không hề yếu thế, phản công lại bằng "Độc Vân Trận," tạo ra một biển mây độc khí bao phủ toàn bộ trận địa.

Hoàng Y Lâm, với sự nhanh nhẹn và dẻo dai, lướt qua như một tia chớp, phối hợp với tỷ tỷ của mình tạo nên "Âm Dương Kết Giới." Kết giới này tạo ra một vùng không gian hoàn toàn tách biệt, ngăn cản mọi độc khí và sát khí.

Hai tỷ muội, với sức mạnh liên kết tinh thần, tung ra những đòn tấn công liên tiếp, ép ba vị trưởng lão vào thế bị động. "Liên Hoa Tâm Kinh" của Hoàng Y Lâm, với những cánh hoa sen trắng tinh khiết, bay lượn trong không trung, xé toạc màn độc khí, tấn công trực tiếp vào tâm trận của đối phương. Ba vị trưởng lão đã dốc toàn lực, nhưng trước sức mạnh áp đảo của hai tỷ muội, họ dần mất đi thể trận và cuối cùng bị đánh bại trong một cơn bão linh lực.

Trong khi đó, bốn thuộc hạ còn lại của Hoàng Hôn cũng đang giao tranh ác liệt với các trưởng lão U Xà Cốc.

Phong Bằng, với thân pháp nhẹ nhàng như chim én, lướt đi trên chiến trường như một cơn gió. Hắn sử dụng kiếm pháp nhanh nhẹn và chính xác, đâm thủng hàng loạt các đòn tấn công của trưởng lão đối thủ. "Phong Vân Kiếm" của Phong Bằng như một cơn lốc, cuốn phăng mọi trở ngại, chấm dứt cuộc đời của vị trưởng lão kia trong một nhát kiếm chí mạng.

Hoa Điêu, một chiến binh cường tráng với sức mạnh cơ bắp phi thường, cầm trên tay một thanh đại đao, vung lên chém xuống không ngừng, mỗi nhát đao như một ngọn núi đổ ập xuống đối thủ. Hắn đối mặt với một vị trưởng lão có khả năng điều khiển hắc thủy, nước đen như mực phun ra từ không trung, nhưng Hoa Điêu không chút nao núng, đại đao của hắn xuyên qua mọi lớp phòng thủ, cuối cùng chém rụng đầu trưởng lão kia.

Tuyết Ung, với đôi mắt tinh anh và khả năng đọc trận thế, nhanh chóng phá giải mọi bầy trận mà đối thủ bày ra.

Hắn thi triển "Thất Tinh Càn Khôn," một chiêu thức phức tạp nhưng đầy uy lực, khiến vị trưởng lão đối thủ không thể chống đỡ, cuối cùng bị đánh bại trong sự ngỡ ngàng.

Nguyệt Nha, người cuối cùng trong sáu thuộc hạ, sử dụng chiêu thức "Kim Ô Hỏa Thần," một đòn tấn công mạnh mẽ với hỏa lực khủng khiếp, biến mọi thứ trước mặt thành tro bụi. Trưởng lão đối thủ dù đã sử dụng hết các loại pháp bảo để chống đỡ, nhưng không thể tránh khỏi kết cục thảm hại, toàn bộ thân thể bị thiêu cháy đến không còn gì.

Khi trận chiến kết thúc, Hoàng Hôn bước lên đỉnh U Xà Cốc, nhìn xuống cảnh tượng đổ nát dưới chân mình. Hắn biết rằng đây chỉ là một trong những trận chiến trong hành trình dài đằng đăng của mình. U Xà Cốc đã bị chinh phục, nhưng phía trước vẫn còn nhiều thử thách đang chờ đợi. Ánh mắt hắn dõi về phía xa, nơi bầu trời đỏ rực báo hiệu một ngày mới, và một cuộc hành trình mới đầy gian nan đang chờ đón.