Hoàng Thiên từ từ tỉnh dậy, cảm nhận ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua không gian tối tăm, khẽ chiếu vào đôi mắt vẫn còn mơ hồ. "Mình đã chết rồi sao?" Hắn tự hỏi, nhưng sự sống động của mọi thứ xung quanh khiến hắn nghi hoặc. Cảm giác đau đớn, lạnh lẽo và giọng nói bí ẩn đã cứu hắn trước khi ngất đi vẫn còn văng vằng trong đầu.
"Đạo âm đó là ai? Vì sao lại cứu ta? Và đạo quan ấy... là đâu? Càn Nguyên Đảo còn chỗ nào mà ta chưa từng đến sao?"
Nhìn xuống thân thể mình, Hoàng Thiên giật mình. Nguyên thần của hắn nhỏ đi, mờ nhạt hơn trước, và rõ ràng hắn đã mất đi một phần lớn pháp lực. Điều khiến hẳn ngạc nhiên hơn cả là nguyên thần lại tỏa ra kim quang rực rỡ, những tia sáng vàng lan tỏa khắp không gian.
"Kim quang này... là dấu hiệu của gì?" Hoàng Thiên lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên vẻ bối rối. Không thể giải thích được hiện tượng kỳ lạ, hắn quyết định rời khỏi nơi này và tìm đến Mạnh Trường Sinh, mong tìm được manh mối gì đó.
Khi vừa bay lên không trung, Hoàng Thiên bắt gặp Mạnh Trường Sinh đang bay đến. Hôm nay, gương mặt của
Mạnh Trường Sinh trồng tiều tụy, thiếu đi vẻ cương nghị mạnh mẽ thường thấy.
Mạnh Trường Sinh thở dài, đôi mắt đầy lo âu. "Đại ca, tình hình ở Càn Nguyên Phủ không mấy khả quan. Hiện chúng ta có gần hai mươi người đạt tu vi Nguyên Anh trung kỳ, tứ đại thiên vương cũng đã ở ngưỡng trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn chờ đột phá lên hậu kỳ. Nhưng chúng ta vẫn chưa tìm ra cách để đột phá Hóa Thần kỳ. Lạc Long Thành cũng nói với ta rằng hình như chúng ta thiếu một thứ gì đó. trong chúng ta không ai sở hữu thiên linh căn, điều này khiến việc đột phá càng thêm khó khăn, nếu có thiên linh căn có thể thử câu thông thiên địa ý chí tìm cách đột phá Hóa Thần Kỳ."
Hoàng Thiên cười khẽ, ánh mắt đầy bí ẩn. "Ngươi nghĩ thiên linh căn là rau cải trắng sao? Càn Nguyên Đảo đã từng xuất hiện một thiên linh căn, và ngươi cũng đã gặp người đó. Còn thượng phẩm linh căn thì có hơn hai trăm vị. Càn Nguyên Đảo vẫn là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng thiên tuyển chi tử, chỉ có duy nhất một mà thôi."
"Hai chúng ta là ngoại lệ." Hoàng Thiên nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn toát lên sự tự tin tuyệt đối.
"Chúng ta có thể tìm ra cách khác. Vấn đề này để ta nghĩ."
Mạnh Trường Sinh gật đầu, nhưng lo âu vẫn không rời khỏi khuôn mặt hắn. "Đại ca, liệu chúng ta có thể thắng được không? Tình thế ngày càng khó khăn, lòng người ngày càng không thuận, chúng ta có thực sự đủ sức chống lại những thế lực lớn kia?"
Hoàng Thiên im lặng trong giây lát, rồi nói chậm rãi, giọng điểm tĩnh nhưng ẩn chứa uy lực vô biên: "Nhân định thẳng thiên. Mọi việc đều do con người làm mà thành. Con đường ta chọn không dễ dàng, nhưng chẳng có gì là không thể vượt qua. Trời xuân thì ta theo xuân, trời hạ thì ta thuận hạ. Đời người ngắn ngủi, có cơ hội thì cứ làm, dù phải đối diện với hiểm nguy hay thất bại."
"Ẩm ẩm!" Một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ, tu vi của Mạnh Trường Sinh đột nhiên tăng tiến. Từ khi đột phá
Nguyên Anh đỉnh phong đã mấy năm, tu vi của hắn vẫn không tăng tiến. Nhưng hôm nay, tu vi lại nhảy vọt, chỉ cần tìm ra con đường đúng đắn là có thể đột phá Hóa Thần kỳ. Khí tức trên người hắn thay đổi rõ rệt, lưng thẳng lên, khuôn mặt lộ vẻ tự tin chưa từng thấy.
"Đa tạ đại ca, tiểu đệ thụ giáo." Mạnh Trường Sinh cung kính ôm quyền cảm ơn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Đêm đó, Hoàng Thiên ngồi tĩnh tọa dưới đáy hồ trong Động Thiên, lôi điện ầm ầm trên trời, phủ kín Càn Nguyên Quan. Pháp lực trong người hắn cuộn trào như biển cả, chuấn bị cho một lần đột phá lớn. Hắn biết, lần này nếu thành công, hắn sẽ bước vào Hóa Thần kỳ, vượt qua một cánh cửa quan trọng trên con đường tu tiên.
Nhưng ngay khi Hoàng Thiên chuẩn bị tập trung toàn bộ sức lực, một suy nghĩ chợt lóe lên: "Có thể nào lợi dụng đường biển để chui vào không?" Nhưng rồi hắn lắc đầu, biết rằng kế hoạch này quá nguy hiểm, bởi Động Thiên này năm trong lĩnh vực của U Minh Độc Giao, một loài yêu thú hung ác, rất khó để thực hiện.
"Đùng đùng! Ẩm ầm!" Bỗng nhiên, hai luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ lên trời. Một luồng thổ thuộc tính cùng hoa thuộc tính tinh thuần hiện ra, thổ chi pháp tắc xuất hiện như ngọn núi vững chãi. Cùng lúc đó, một luồng phong kim thuộc tính khuếch tán ra, phong chi pháp tắc bao trùm hậu sơn Càn Nguyên, biến toàn bộ khu vực thành một chiến trường khốc liệt.
Một thổ một phong giao chiến đùng đùng, khiến cây cối phương viên một dặm gãy đố, đất đá bay tung tóe khắp nơi. Hoàng Thiên tức giận phóng lên trời, quát lớn: "Có thôi ngay không thì bảo!"
Ngay lập tức, lôi hải đầy trời, sấm chớp vang rền. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, "Um bò! Um bò!" Những âm thanh chói tai vang vọng khắp không gian, như tiếng chim kêu chí chí không ngừng.
Chỉ thấy hai thanh niên trẻ tuổi, một người trên đầu có hai cái sừng, một người trên mình vẫn còn bộ lông, từ lôi hải bước ra, thân hình cháy đen, khói bốc lên từ đầu trọc lóc của họ. Khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự bướng bỉnh.