Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 82: Đột Phá Hóa Thần Trung Kỳ



Trên Vô Danh đảo, tại một vùng đất u tịch, sâu thằm và huyền bí, nơi linh khí thiên địa ngưng tụ thành linh thạch quý hiếm, Hoàng Thiên ngồi xếp bằng trong trung tâm của một mỏ linh thạch. Quanh người hắn là những tinh thể lấp lánh, toát ra linh quang thuần khiết, tràn ngập một thứ năng lượng tinh khôi, hùng vĩ.

Hắn nhắm mắt, hít thở đều đặn, từng hơi thở dẫn dắt linh khí từ bốn phương tám hướng tụ về, chảy vào cơ thể như một dòng suối ngầm. Mỗi nhịp đập của tim hắn vang lên đều đặn, như thể hòa quyện với nhịp điệu của thiên địa, khiến không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ.

Không gian trong mỏ linh thạch tràn ngập linh khí, nhưng đối với Hoàng Thiên, thứ năng lượng tinh khiết này không chỉ là một nguồn sức mạnh. Nó chính là sự sống, là sinh cơ từ thiên địa ban tặng, giúp hắn hồi phục và mạnh mẽ hơn từng chút một. Hoàng Thiên chậm rãi vận chuyển công pháp, từng tia linh tủy, tinh hoa của linh thạch, chảy vào cơ thể hắn, thấm vào từng thớ thịt, từng mạch máu, từng tế bào. Mỗi tia linh tủy không chỉ chữa trị những vết thương còn sót lại từ trận chiến khốc liệt trước đó, mà còn kích hoạt những tiềm năng sâu kín bên trong hăn.

Thời gian trôi qua, thương thế của Hoàng Thiên dần hồi phục. Những vết nứt trên da thịt biến mất, làn da trở nên sáng mịn như ngọc thạch, tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Tu vi của hắn cũng không ngừng tăng tiến, từ việc thu nạp linh khí, dung hợp với nội lực của mình. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng mình đang tiến gần hơn đến ranh giới của một đột phá. Cảm giác này như một dòng thác lũ, mạnh mẽ và không thể cản phá, cuốn trôi mọi trở ngại.

Sau mấy tháng miệt mài hấp thu linh tủy, khí tức của Hoàng Thiên bỗng chốc bùng nổ, mạnh mẽ và sâu sắc hơn bao giờ hết. Hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh mới trỗi dậy từ sâu thằm trong nội tâm, không thể kiềm chế, như một con mãnh thú bị giam cầm lâu ngày cuối cùng cũng được giải thoát.

Toàn thân Hoàng Thiên bừng sáng, làn da của hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, như kim cương tinh khiết, dấu hiệu của việc đột phá. Cả không gian như bị một sức mạnh vô hình đẩy lùi, vạn vật quanh hắn run rẩy, đất trời như đang quỳ phục trước một sinh linh cường đại. Đan điền Hoàng Thiên nổ vang, tạo ra những tiếng động trầm hùng, sâu lắng, vang vọng khắp mỏ linh thạch.

Một luồng khí tức mạnh mẽ như sóng biển ào ạt lan tỏa từ cơ thể hắn, mang theo uy áp khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hắn đã đột phá một tiểu cảnh giới, vượt qua giới hạn mà trước đây hắn chưa từng nghĩ tới. Khi Hoàng Thiên mở mắt, đôi mắt hắn sắc bén và lạnh lẽo như lưỡi kiếm vừa được mài dũa.

Ánh sáng từ đôi mắt ấy dường như có thể xuyên thấu vạn vật, nhìn thấu cả thiên địa. Hắn đã bước vào Hóa Thần trung kỳ, một cột mốc mới trong con đường tu đạo đầy gian truân.

Ngay khi Hoàng Thiên vừa đạt được đột phá, không lâu sau đó, bóng dáng của Mạnh Trường Sinh xuất hiện trong mỏ linh thạch. Trong ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng. "Chúc mừng đại ca, không ngờ đại ca lại đột phá nhanh đến vậy,".

Hoàng Thiên nhẹ gật đầu, một nụ cười nhạt hiện lên. "Nhờ vào linh tủy ở nơi này số lượng vô cùng dồi dào, nên ta mới dễ dàng chữa khỏi thương thế và đột phá thuận lợi như vậy."



Hoàng Thiên chợt nhớ đến điều gì quan trọng, ánh mắt hắn trở nên nghiêm trọng hơn. Hắn nhìn Mạnh Trường Sinh, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một chút lo lắng, "Trường Sinh, ta muốn hỏi ngươi về một thứ. Ngươi có từng nghe về 'Thiên Địa Chi Hồn' chưa?"

Mạnh Trường Sinh nghe vậy, mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt hắn lướt qua những tinh thể linh thạch lấp lánh xung

quanh, như thể đang cân nhắc cách diễn đạt. "Thiên Địa Chi Hồn, đó là một thứ sức mạnh vô cùng huyền diệu,

được sinh ra từ chính thiên địa. Nó là tinh hoa, là khí vận mà trời đất nuôi dưỡng, không thể dễ dàng nắm bắt hay

điều khiển. Ta từng cảm nhận được nó khi đứng trên đỉnh Trường Sinh Tiểu Thế Giới, nơi mà thiên địa khí vận hội

tụ. Nó giống như đế khí của các vương triều trong nhân gian, được dưỡng dục từ thiên địa. Đế khí là sức mạnh do

nhân loại hình thành, nó mang theo sự huyền bí và uy lực, nhưng Thiên Địa Chi Hồn thì hoàn toàn khác biệt. Nó là đại diện cho sức mạnh tối cao, vĩnh hằng và không dễ bị chi phối bởi nhân loại."

"Đế khí?" Hoàng Thiên lẩm bẩm, ánh mắt sâu thẳm, ngẫm nghĩ về những lời của Mạnh Trường Sinh. Hắn từng

nghe đến khái niệm này khi học đạo, nhưng giờ đây, dưới góc nhìn mới mẻ, hắn dường như hiểu rõ hơn về sự liên

kết giữa đế khí và Thiên Địa Chi Hồn.

Mạnh Trường Sinh tiếp tục, giọng nói của hắn trở nên sâu lắng, mang theo một cảm giác bí ẩn khó lường. "Đúng



vậy, đế khí của vương triều cũng tương tự như Thiên Địa Chi Hồn, nhưng nó được nhân loại tạo ra, và vì thế, nó mang theo sức mạnh của vạn dân. Mỗi khi một triều đại hưng thịnh, đế khí sẽ càng mạnh mẽ, bảo vệ cho vương triều đó khỏi sự suy vong. Nhưng Thiên Địa Chi Hồn thì khác, nó là tinh hoa của trời đất, không dễ dàng bị chi phối bởi con người. Nó như là hình thức ban đầu của thiên đạo, là sự kết tinh của tất cả sinh linh trong trời đất."

Hoàng Thiên cảm thấy mọi thứ như sáng tỏ hơn, tâm trí hắn thoáng qua những suy nghĩ phức tạp nhưng đầy

hứng khởi. "Vậy, nếu muốn sở hữu Thiên Địa Chi Hồn, có lẽ cần phải có sự phù trợ của thiên địa, phải không?"

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Mạnh Trường Sinh, cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt ấy.

Mạnh Trường Sinh gật đầu, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy uy nghiêm, mang theo sự khẳng định không thể nghi

ngờ, "Đúng vậy, đại ca phải được thiên địa chấp nhận, phải chứng minh được bản thân xứng đáng với sức mạnh

vô song ấy. Đó là đại ca phải thống nhất được thể giới ấy, việc đấy cũng không khó, nhưng nếu thành công, đại ca

có thể điều động thiên địa chi lực đối địch, thiên đạo tức là đại ca, đại ca tức là thiên đạo."

Lời nói của Mạnh Trường Sinh như hồng chung vang dội, làm Hoàng Thiên giật mình. Trong không gian u tịch của

mỏ linh thạch, ánh mắt của Hoàng Thiên sáng lên, lấp lánh như ánh sao giữa màn đêm tối.