Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 84: Chinh Phục Đế Khí



Hoàng Thiên vừa dứt lời, một cơn sóng đế khí dữ dội tràn ngập không gian xung quanh hắn, kích thích bầu trời đêm trở nên rực rỡ như một biển ánh sáng vàng. Đế khí từ cơ thể hắn như một cột sáng huyền bí, bao phủ toàn bộ vùng trời, tạo nên một màn hào quang chói lọi. Cơn bão linh khí cuồng nộ nối lên, xoáy quanh và va đập vào nhau như những cơn sóng dữ, hòng xé toạc không gian.

Giữa cơn bão ấy, Hoàng Thiên đứng vững như một ngọn núi bất khuất. Ánh mắt hắn lạnh lùng và kiên định, tựa như một tấm chắn tinh thần không thể bị phá vỡ trong thế giới hỗn loạn. Tâm trí hắn tập trung cao độ, suy nghĩ thầm: "Chỉ khi đánh bại nó, đế khí mới hoàn toàn phục tùng." Tay hắn nắm chặt, pháp lực trong cơ thể bắt đầu tụ lại như dòng chảy mạnh mẽ, hội tụ về tâm đan điền. Mạch máu trong người hắn như bị thiêu đốt, dòng sức mạnh dâng trào lên từng tế bào, khuếch tán ra toàn bộ cơ thế. Hơi thở hắn trở nên dồn dập, và một làn sóng linh khí mãnh liệt bao quanh hắn như một lớp màng bảo vệ.

Đột nhiên, giữa luồng ánh sáng vàng rực rỡ, một hình bóng dần hiện ra. Đó là một vị Đế Hoàng mặc giáp bào lộng lẫy, ánh sáng phản chiếu trên giáp bào khiến nó lấp lánh như sao trên trời đêm. Gương mặt của vị Đế Hoàng mang vẻ nghiêm nghị và uy quyền, ánh mắt sắc lạnh như dao, đang chăm chú nhìn thẳng vào Hoàng Thiên. Đây chính là linh hồn của một trong những người đã từng nắm giữ đế khí này trong quá khứ, hiện tại chỉ còn lại một hình bóng vô hình nhưng đầy quyền lực.

"Ngươi có thực sự đủ tư cách để nắm giữ đế khí không?" Giọng nói của Đế Hoàng vang lên như sấm sét, mỗi từ ngữ đều mang theo lực lượng vô hình áp đảo, như những cơn sóng đập vào tâm trí Hoàng Thiên, khiến hắn cảm thấy như bị đè nén bởi một áp lực khổng lồ. Trong không khí, áp lực này như một lớp sương mù dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và căng thẳng.

Hoàng Thiên không trả lời ngay lập tức, ánh mắt hắn đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Đế Hoàng, lòng hắn vững như bàn thạch. "Tư cách ư?" Hắn nhếch môi, mỉm cười lạnh lùng. "Tư cách của ta là do ta tự quyết định. Nếu đế khí không chấp nhận ta, ta sẽ đánh đến khi nó phục tùng!"

Vừa dứt lời, hăn đột ngột lao tới, tay phải vung lên mạnh mẽ, phát ra một chưởng cực kỳ hùng mạnh mang tên

"Càn Nguyên Vấn Tông Chưởng", nhắm thẳng vào thần niệm của Đế Hoàng. Không khí xung quanh dường như bị xé toạc, một luồng sáng bạc cuồn cuộn bốc lên, hòa quyện với ánh sáng vàng rực rỡ của đế khí, tạo nên một cảnh tượng chói mắt và hỗn loạn. Thần niệm Đế Hoàng không hề lùi bước, ngay lập tức đáp trả bằng một chưởng mạnh mẽ của chính mình.

Hai luồng sức mạnh va chạm mạnh mẽ, tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, chấn động cả không gian. Sóng xung kích từ cuộc đối đầu khiến toàn bộ vùng trời đất xung quanh như muốn sụp đổ dưới sức mạnh khổng lồ. Cát bụi và mảnh vỡ bị văng ra xa, hòa vào trong luồng ánh sáng vàng và bạc, tạo nên một cảnh tượng huyền bí và hỗn loạn.



"Ô, có chút ý tứ, lại có thể phục chế chiêu thức của ta," Hoàng Thiên nhếch mép cười khẩy, ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo và tự tin. "Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu!"

Chiến đấu diễn ra trong chớp mắt, không khí quanh khu vực trở nên nặng nề và rung chuyển dưới áp lực của hai đối thủ. Hoàng Thiên tiếp tục tấn công không ngừng, sử dụng đủ loại chiêu thức với sự chính xác và quyết đoán.

Mỗi đòn tấn công đều mang theo sức mạnh vô hình như muốn xé nát không gian. Hắn lao vào từng đợt sóng linh khí, mỗi cú đấm và chưởng đều như những cơn sóng vũ bão, khiến thần niệm Đế Hoàng ngày càng yếu ớt.

Giữa trận chiến ác liệt, thần niệm Đế Hoàng dường như bắt đầu lung lay, ánh sáng quanh hình bóng của ông ta ngày càng mờ nhạt. "Ngươi quả thực rất mạnh..." Thần niệm khẽ thốt lên, giọng nói chứa đựng một chút hồi tưởng và thán phục, như thể nó đang sống lại những ký ức xưa cũ.

Hoàng Thiên không hề dừng lại. Hắn hiểu rằng chỉ khi hoàn toàn chinh phục được đế khí, hắn mới có thể thực sự nắm giữ nó và biến nó thành của mình. Hắn tiếp tục chiến đấu một cách kiên cường, từng chiêu thức đều mang theo sự quyết tâm không thể lay chuyển. Dần dần, thần niệm Đế Hoàng trở nên yếu ớt, như ngọn đèn trước gió, sự hiện diện của nó ngày càng trở nên mờ nhạt.

Cuối cùng, sau một kích mạnh mẽ mang tên "Luân Hồi Cửu Thế", linh hồn của Đế Hoàng dừng lại, ánh mắt trở nên có linh tính hơn, như đã thức tỉnh từ một giấc mơ dài. "Ngươi đã thắng. Đế khí này, từ nay sẽ thuộc về ngươi.

Ngay lập tức, linh hồn Đế Hoàng tan biến, hòa mình vào luồng sáng vàng chói lóa. Toàn bộ đế khí tụ lại, bao quanh cơ thể Hoàng Thiên, biến hắn thành một chùm ánh sáng rực rỡ và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sức mạnh mới tràn ngập trong đệ nhị nguyên thần, khiến hắn cảm thấy như được tái sinh một lần nữa. Đệ nhị nguyên thần lớn mạnh hơn bao giờ hết, bây giờ nhìn vào thức hải của hắn, có hai nguyên thần đang trôi nổi: một nguyên thần là chính hắn, còn một nguyên thần là hắn nhưng kim long bay xung quanh, hắn mặc long bào, đế khí bao trùm, như một bật đế vương.

Hoàng Thiên đứng giữa luồng sáng, ánh mắt hắn ánh lên sự kiên quyết và uy nghi, cảm nhận được sức mạnh mới đang tràn ngập trong cơ thể mình. "Với đế khí này, ta có thể bắt đầu câu thông Thiên Địa Chi Hồn!" Hắn thầm nhủ, rồi quay đầu, lao nhanh về phía chân trời.