Tiêu Dao Lão Tổ

Chương 2: , Tiểu hắc.



Chương 2, Tiểu hắc.

Trần Minh cũng được cha hắn truyền thụ không ít kỹ thuật đặt bẫy. Bình thường đi săn, Trần Minh thường chế tạo một vài cái bẫy nhỏ. Nếu như may mắn, hôm sau đi lên núi sẽ có thể bắt được một, hai con thỏ bị mắc vào bẫy.

Ngày hôm nay, Trần Minh lại may mắn phát hiện có một con thỏ bị mắc vào bẫy mà hắn thiết lập.

Nhìn con thỏ trong tay, vẫn đang không ngừng giãy dụa, Trần Minh chợt suy nghĩ:

" Nếu như ta mang nó về nuôi, chờ nó sinh ra vô số thỏ con, vậy không phải là ta không cần đi săn cũng sẽ có thỏ ăn."

Thế là Trần Minh quyết định không g·iết con thỏ này, mà mang nó trở về nuôi.

Chờ đi săn trở về, Trần Minh liền chế tạo một cái lồng bằng gỗ, sau đó thả con thỏ vào. Đồng thời Trần Minh cũng bỏ vào lồng rất nhiều loại cỏ mà thỏ thường ăn.

Hôm sau, việc đầu tiên Trần Minh làm sau khi thức dậy đó là ra kiểm tra lồng thỏ.

Lồng thỏ vẫn còn nguyên, con thỏ cũng vẫn ở đó.

Ách....!!!!!

Chỉ là Trần Minh thấy con thỏ nó ỉu xìu, không có tinh thần, mà đống cỏ thì vẫn còn nguyên. Con thỏ cũng chưa động tới cọng cỏ nào.

Trần Minh lại gần lồng thỏ, ngồi xuống nhìn vào con thỏ.

" Có phải mày không thích bị nhốt trong lồng, mày thích tự do chạy nhảy, đúng không?...Tao còn tưởng không cần kiếm ăn, chỉ việc ngồi đó sẽ có người đưa thức ăn tới tận miệng, mày sẽ rất vui vẻ đâu!!!!!... Đã không thích bị nhốt trong lồng thì thôi vậy."

Con thỏ nghe thấy lời nói của Trần Minh thì ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn.

Thấy thế Trần Minh mỉm cười mở cửa lồng ra, thò một tay vào, túm lấy hai tai con thỏ.

Con thỏ thấy thế thì lập tức có tinh thần, hai chân sau vui vẻ đạp lung tung.

Trần Minh túm con thỏ đi ra, trong miệng cười vui vẻ.

" Đã không thích bị nhốt, thích tự do... Vậy thì ta cũng không miễn cưỡng, ta cũng rất yêu thích tự do, chúng ta là giống nhau, vậy nên hãy để ta giải thoát cho ngươi đi...

Vừa vặn hôm nay trời mưa, ta đang không muốn đi ra ngoài kiếm ăn đâu."

Con thỏ như là nghe hiểu ý tứ của Trần Minh, chân của nó giãy dụa càng mạnh, hai mắt long lanh như là muốn nói:" Không!!!! Ta không muốn tự do, ta thích ở trong lồng, ta thích được người cho ăn... Thả ta lại trong lồng đi!!!!"

Chỉ tiếc đã quá muộn rồi, Trần Minh đã quyết định đưa nó một đoạn đường. Trần Minh vuốt đầu con thỏ, an ủi:" Yên tâm, sẽ không đau, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn, đâu sẽ có đó, thịt chó sẽ có mắm tôm..."

Ách... Cha lúc còn sống rất thích món thịt chó, thường nấu cho Trần Minh ăn. Cha cũng thường hay nói câu này thành ra hắn cũng quen mồm.

" Ừm... Trời mưa mát mẻ thế này, kể ra ăn thịt chó rất hợp... Ây... Chỉ tiếc không có thịt chó!!!"

Trần Minh vừa vuốt đầu con thỏ trong tay, vừa suy nghĩ:" Ừm... Quán thịt của lão Vương mập mạp không phải có một con chó đen sao?.... Mỗi lần qua đó bán con mồi, con chó c·hết đó thường lăm le cặp giò của ta, hừ.... Hay là hôm nay làm thịt nó...."

Trần Minh lại vội lắc đầu.

" Không được! Không được! Lão mà biết thì lão chắc chắn cũng sẽ làm thịt ta..."

"... Ừm... Cùng lắm thì làm thịt xong mời lão cùng ăn... Ha ha ha!!!! Ai bảo lão với con chó của lão thích khi dễ ta... Ừm... Cứ như vậy làm."



Suy tính xong, Trần Minh liền tiễn con thỏ lên đường.

" Ngươi đã nghe thấy hết âm mưu của ta, không thể giữ ngươi lại được, ai bảo tai ngươi to,... Nếu có kiếp sau, đừng có sinh ra đôi tai to như vậy, dễ nghe thấy những thứ không nên nghe..."

Con thỏ còn đang tưởng mình có thể thoát được một kiếp đâu.

...

Buổi chiều, Trần Minh mang theo đồ nghề lén lút đi tới quán thịt của lão Vương. Trần Minh biết bình thường giờ này lão thường không có ở đây mà là đi vào trong thành lớn bán thịt.

Dù biết như vậy, Trần Minh cũng không dám chủ quan, nếu để ai biết thì hắn chắc chắn xong đời.

Sau khi xác định an toàn, cũng thấy được con chó đen đang nằm ở cửa. Trần Minh lấy ra miếng thịt thỏ còn thừa từ trưa. Buộc vào miếng thịt một sợi dây rồi ném về phía con chó.

Con chó phát hiện miếng thịt thì liền đứng dậy, lại gần ngửi.

Thấy con chó đã mắc bẫy, Trần Minh liền kéo từ từ miếng thịt trở về. Con chó lập tức đuổi theo sau. Trần Minh dùng miếng thịt dụ con chó tới chỗ vắng vẻ liền dừng lại lấy ra cung tên.

Con chó thấy miếng thịt dừng lại thì lại gần ngoạm lấy. Chỉ là nó còn chưa kịp vui vẻ ăn thì "phốc" một tiếng, một mũi tên đã cắm thẳng vào cổ họng nó khiến nó ngã gục xuống. Nó chỉ có thể rên rỉ và giãy dụa.

Trần Minh đề phòng quan sát xung quanh, sợ bị người khác phát hiện.

Chờ con chó c·hết hẳn, Trần Minh lấy ra bao bố nhét con chó vào mang trở về.

Giúp cha làm không chỉ một lần, đương nhiên Trần Minh cũng biết cách sử lý thịt chó như thế nào.

Đến gần tối thì Trần Minh cũng nấu xong, thế là lập tức sửa soạn lại rồi đi mời lão Vương.

Đi đến quán thịt thì vừa vặn gặp được lão từ bên ngoài trở về.

Không đợi lão vào nhà, Trần Minh liền gọi.

" Vương thúc! Vương thúc!!!! .... Ha ha ha.. Vương thúc ngài đây là đi đâu về đây?"

Lão Vương thấy là Trần Minh, tưởng hắn đến bán con mồi liền giả ra một nụ cười vui vẻ.

" Ha ha ha... Là tiểu Minh đó à?... Hôm nay có con mồi gì tốt mang tới?"

Thấy thế Trần Minh cũng chỉ cười nhẹ.

" Đúng là có con mồi tốt, nhưng ta không phải đến để bán con mồi."

Nghe thấy Trần Minh trả lời, lão Vương mặt xạm lại, tưởng Trần Minh là trêu đùa lão.

Trần Minh thấy thế nói tiếp, cũng không thể để lão tức giận, dù sao thịt chó là của lão đâu.

" Ta đến là để mời ngài ăn cơm!"

Nghe thấy Trần Minh nói muốn mời lão ăn cơm, trên mặt mập mạp của lão Vương hiện lên chút khinh miệt. Trong lòng lão thì nghĩ:" Ngươi thì có cái rắm gì ngon mà cũng muốn mời ta ăn cơm!" Nhưng lão vẫn hỏi lại.

" Mời cơm?"



Trần Minh cũng không thèm để ý lão nghĩ gì liền đáp.

" Đúng vậy, là tiểu tử muốn mời ngài một bữa cơm.... Không phải vừa rồi tiểu tử đã nói hôm nay ta có con mồi tốt.... Ha ha ha... Không giấu giếm ngài, hôm nay ta may mắn, lên núi kiểm tra bẫy thì phát hiện có một con cầy bị mắc vào bẫy. Ngài có biết con cầy không?.... Chắc ngài chưa hẳn đã biết đâu, mà có biết chắc chắn ngài cũng chưa được hưởng dụng qua. Loại này chính là đặc sản, chỉ có thợ săn mới có. Cha ta nói, bình thường thợ săn may mắn bắt được cầy là không bán, chỉ tự mình hưởng dụng. Ngài không biết chứ thịt cầy rất là ngon, mà lại còn rất bổ dưỡng nữa. Chỉ tiếc rất hiếm gặp, chúng hoạt động vào ban đêm nên thợ săn bình thường không gặp được nó. Chúng nó cũng rất giảo hoạt, may mắn lắm mới bẫy được một con."

Lão Vương ban đầu còn có vẻ khinh thường, thấy Trần Minh nói đến thịt cầy lão bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Cầy thì đúng là lão có nghe nói qua, nhưng chưa thấy qua bao giờ, không ai mang bán cho lão cả. Lão vẫn rất thắc mắc về điều này. Bây giờ mới biết nguyên do, thì ra là như vậy.

Lão lại suy nghĩ:" Tiểu tử này bị ta bắt chẹt tiền bán con mồi, còn có tâm mời ta ăn cơm, chắc chắn là có chuyện nhờ vả, chắc chắn chỉ có thể là việc tiền bán con mồi chứ không còn chuyện gì khác. Hừm.... Thôi cũng được, vài đồng bạc lẻ không có gì to tát. Chỉ cần thực sự là thịt cầy, thu mua con mồi của nó với giá bình thường cũng không sao, dù sao thợ săn ngày càng ít, lỡ như nó tức giận không bán nữa thì cũng không ổn."

Thế là lão liền hỏi lại Trần Minh.

" Thực sự là thịt cầy?"

Trần Minh liền cười nịnh nọt.

" Đương nhiên, nếu không ta làm sao dám mời ngài, Vương thúc ngài ngoại trừ thịt cầy, thịt gì mà chưa được ăn!!!!"

Thấy Trần Minh khẳng định như thế, lão Vương liền cười phớ lớ.

" Tốt!!! Tiểu Minh ngươi có lòng, Vương thúc cũng không thể từ chối, đi... Chúng ta liền trở về nhà ngươi, để Vương thúc nếm thử xem món thịt cầy này là cỡ nào mỹ vị... Ha ha ha"

Lão cười vui vẻ chủ động dắt tay Trần Minh muốn nhanh chóng trở về nhà Trần Minh.

Thấy thế Trần Minh liền hỏi:" Vương thúc, ngươi không cần trước trở lại trong quán sao?"

Lão Vương lập tức khoát tay.

" Không cần, có gì đâu mà phải về."

Trần Minh khẽ mỉm cười, dẫn lão về nhà mình. Mâm cơm đã được bày sẵn, chỉ việc ăn. Trần Minh để lão ngồi xuống trước.

" Vương thúc ngươi ngồi xuống trước, để ta đi lấy bình rượu."

Đi ra thì thấy lão vẫn ngồi chờ, cũng không phải lão giữ lễ nghi gì, mà có lẽ là còn chưa biết món gì với món gì nên chưa dám ăn.

Thấy thế Trần Minh liền ngồi xuống đối diện lão giới thiệu.

" Vương thúc, đây chính là cầy tơ bảy món, gia truyền của nhà ta, người khác cho dù có thịt cầy cũng không biết làm đâu."

Sau đó thì Trần Minh giới thiệu từng món một cho lão.

Thấy lão cười rất vui vẻ, như chiếm được món hời lớn, Trần Minh tiếp tục đưa cho lão Vương bình rượu.

" Đây là rượu cha ta để lại, cha ta nói, ăn thịt cầy phải có rượu nữa mới chuẩn vị, chỉ tiếc ta còn nhỏ, không thể uống rượu!!!!"

Nghe vậy, lão Vương vội giật lấy bình rượu và nói.

" Đúng đấy, trẻ con là không được uống rượu, không tốt đâu, bình rượu này cứ để ta lo."

Trần Minh vẫn là gương mặt tươi cười.

" Đúng vậy, đúng vậy, ngài nói chí phải... Nào mời Vương thúc ngài trước dùng!!!"



Lão Vương cũng cười tươi mời.

" Tiểu Minh, ngươi cũng ăn, ngươi cũng ăn!!!!"

Nhưng cũng không chờ Trần Minh ăn trước, lão liền trước tiên gắp.

Vừa nếm thử, lão cũng không ngừng gật đầu.

" Ừm... Ngon... Không...hổ...danh là thịt cầy. Bảo sao dám thợ săn các ngươi cứ giấu giếm."

Thấy lão cũng không thèm để ý mình, Trần Minh liền cười mỉa.

" Ngài thấy ngon liền tốt, ta còn sợ không hợp khẩu vị của Vương thúc ngài đâu!!!!"

Vừa ăn, lão Vương cũng không quên làm một chén rượu, sau đó lại gật gù khen.

Chờ đến khi lão đã ngà ngà say, Trần Minh nói với lão.

" Vương thúc, ta có thể hay không nhờ vả ngài chút chuyện... Ngài thu mua con mồi của ta giá... có ...hơi thấp... Ngài có thể hay không nâng lên một chút...."

Mắt lão Vương liền nổi lên một chút tinh quang, thầm nghĩ:" Tới, ta đoán quả nhiên không sai!"

Lão liền tỏ vẻ rất là thân thiết.

" Tưởng là chuyện gì chứ?... Tiểu Minh này, ... không phải là Vương thúc cố ý làm khó dễ ngươi... Ta với nhà ngươi là quan hệ gì... Có lẽ ngươi không biết đó thôi... Chứ Vương thúc mua của ngươi giá thấp là vì tốt cho ngươi."

Nghe thế Trần Minh còn rất tò mò, không biết là lão mập này định lấy lý do gì. Thế là liền hỏi.

" Ồ.... Cái này tiểu tử thật sự không hiểu, mong rằng Vương thúc giúp ta được giải hoặc."

Lão Vương liền cười ha hả.

" Ngươi đừng có nghĩ Vương thúc làm khó dễ ngươi... Này là vì ta thấy ngươi nhỏ tuổi... Là sợ ngươi nhỏ tuổi... Sợ ngươi lên núi gặp nguy hiểm, nên cố tình ép thấp giá của ngươi, để ngươi biết khó mà lui.

Ây... Nhưng không nghĩ ngươi lại cố chấp như vậy... Nhưng thôi được rồi, hôm nay ta đã thấy tiểu Minh ngươi cũng thật có tài, không giống đứa trẻ khác... Ngươi đã nhất quyết trở thành thợ săn, vậy Vương thúc cũng không tiếp tục ép giá của ngươi nữa. Từ giờ trở đi, ta sẽ thu mua con mồi của ngươi với giá như bình thường.

Ừm... Vương thúc tốt với ngươi như vậy, nhất định không được quên đâu đấy, lần sau nếu mà lại có thịt cầy nhất định phải gọi ta một tiếng."

Trần Minh trong lòng chửi má nó, còn tưởng thế nào... Hừ... Yên tâm, lần sau còn mời ngươi, tên mập mạp c·hết bầm. Ngoài mặt thì Trần Minh cười tươi.

" Ha ha ha... Cái này đương nhiên, nhất định mời, nhất định mời... À đúng rồi, còn lại ngài cũng gói mang về từ từ ăn."

Nghe thế lão rất vui vẻ, lập tức gói lại hết, không chỉ thế lão còn nói với Trần Minh.

" Ha ha... Tiểu Minh, tiểu hắc nhà ta cũng còn chưa biết thịt cầy là mùi vị gì đâu, hay cái này cũng để ta mang về cho nó."

Trần Minh thấy lão chỉ tay vào đống xương lão mới gặm xong, trong lòng hắn không còn từ gì để chửi mắng nữa. Ngoài mặt cũng chỉ cố nặn ra nụ cười.

" Ha ha... Tự nhiên, ngài muốn thì cứ lấy đi."

Chờ lão đi rồi, Trần Minh trở về trong bếp, mở ra nồi thịt chó gần như còn nguyên.

" Hừ, tiểu hắc của ngươi sợ rằng ăn không nổi, cơ mà ngươi yêu quý nó thế bảo sao nuôi còn thật khéo, thịt cũng thật nhiều!!!!"

...

Cách chương.