Trần Minh biết gã đàn ông đã rời đi, nhưng cũng không dám nhúc nhích nửa phần. Hắn sợ gã đàn ông chỉ là giả bộ rời đi, để chờ hắn đi ra.
Gã đàn ông có kiên nhẫn, Trần Minh càng có kiên nhẫn, hắn sẵn sàng chờ cả đêm ở đó chỉ để xác định gã đó đã rời đi thật chưa.
Buổi sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, Trần Minh liền rời đi, hắn không cảm thấy gã đó vẫn còn rình rập, chưa đi. Mà cho dù còn chưa đi, hắn cũng mặc kệ, đuổi kịp lại nói. Cũng may, gã đó có lẽ là đã sớm bỏ cuộc rồi.
Việc của Trần Minh hiện tại là tìm một nơi an toàn để kiểm nghiệm thu hoạch của mình. Đối với Trần Minh mà nói, bây giờ cũng không có nơi nào thực sự an toàn, cũng chỉ đành tìm kiếm một hang động trên núi ở tạm.
Chỉ là đang tìm kiếm, chợt một cơn gió mạnh thổi tới, cảm giác vô cùng quen thuộc, đây rõ ràng cùng trước đó con hổ yêu kia đánh lén hắn giống nhau như đúc.
Trần Minh cũng không chậm trễ né tránh.
Một cái chớp mắt, trước mặt Trần Minh đã xuất hiện một con hổ to lớn, này rõ ràng là con hổ c·hết tiệt trước đó chứ còn gì nữa.
Vì sợ lại đụng phải nó, Trần Minh đã cố đi về một phương hướng khác, tránh xa vị trí trước đó gặp được nó, ai ngờ vẫn đụng phải. Đây rõ ràng cũng không phải ngẫu nhiên, mà là con súc sinh này có biện pháp gì, cố tình tìm đến hắn.
Trần Minh tức giận nói: " Súc sinh, ngươi rõ ràng là đang tự tìm đường c·hết, lần trước đã cố tình tha cho ngươi, lần này tới cũng đừng nghĩ sống mà trở về... Hừ!!!!"
Vừa nói, Trần Minh vừa rút ra con dao mới trộm được, con dao này mặc dù nhỏ, nhưng rất là sắc bén. Túi tiền của những tu sĩ kia mặc dù không phải bảo vật như túi trữ vật, nhưng cũng không phải chất liệu bình thường, vậy mà Trần Minh dùng con dao này có thể nhẹ nhàng cắt đứt dây buộc của chúng, đủ để thấy độ sắc bén của nó.
Chỉ là hình như nó cũng không phải pháp khí, Trần Minh cũng đã nếm thử truyền linh khí đi vào, nhưng nó cũng không có phản ứng gì. Chẳng qua, cho dù không phải pháp khí, thì vật liệu làm con dao này cũng không phải tầm thường, mới có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Con hổ nghe thấy Trần Minh quát mắng, cũng giận dữ gầm lên một tiếng rồi lao thẳng tới Trần Minh, trên đường lao đi, cuồng phong phần phật, thổi lá khô bay tán loạn.
Trần Minh mới luyện khí tầng hai, trong khi đó con hổ yêu này ít nhất cũng phải ngang cấp với luyện khí tầng ba, có khi chính là yêu thú cấp một trung kỳ, Trần Minh không có kinh nghiệm cũng không phân biệt rõ ràng được.
Nhưng cho dù thế nào, trực diện với nó chính là không khôn ngoan. Vậy nên, Trần Minh vẫn như trước đó, dùng né tránh làm chủ, mục đích chính là để tiêu hao lực lượng của nó.
Con hổ cũng rút được kinh nghiệm của lần trước, không hùng hổ lao tới công kích linh tinh vào cây cối.
Thấy như thế, Trần Minh làm sao có thể để yên được, nếu chỉ đuổi bắt thông thường, Trần Minh chưa chắc đã trụ được lâu hơn con hổ.
Thế là Trần Minh tìm một cơ hội, chờ khi tới một gốc cây lớn, như bình thường Trần Minh dùng gốc cây này làm vật chắn, chặn bước chân con hổ.
Con hổ thấy thế liền giảm tốc, muốn vòng qua gốc cây.
Trần Minh lập tức đảo người, lượn một vòng qua gốc cây ra sau con hổ, sau đó chính là một con dao, chọc thẳng vào mông của nó, rồi trực tiếp hết tốc lực bỏ chạy.
Một con dao đó cũng không gây cho con hổ trọng thương, nhưng lại làm nó vô đau đớn.
Mắt con hổ trợn lên, từng mạch máu trong mắt như là sắp vỡ ra, nó gào lên to lớn, sau đó nhanh chóng phóng ra.
Chút lý trí của nó đã bị một con dao của Trần Minh cho biến mất sạch sẽ. Trong đầu nó bây giờ chỉ có một ý nghĩ, xé nát Trần Minh, xé tên nhân loại kia ra thành từng mảnh rồi nuốt vào bụng.
Thấy Trần Minh bỏ chạy, con hổ cũng hết tốc lực đuổi theo.
Mặc dù Trần Minh tốc độ vẫn là nhanh hơn con hổ một chút, nhưng mục đích của hắn cũng không phải bỏ chạy khỏi con hổ, thế là Trần Minh cố tình để con hổ đuổi kịp.
Chờ con hổ cảm thấy đã có thể tóm lấy Trần Minh, nó dùng ra toàn lực nhào lên vồ lấy hắn.
Trần Minh vừa vặn ngoặt sang một bên, dùng gốc cây yểm hộ sau đó chuyển sang một hướng khác chạy.
Con hổ vồ trượt Trần Minh cực kỳ tức giận, trực tiếp chút giận lên cái cây Trần Minh dùng để né tránh, một móng vuốt quét qua, trực tiếp thì quét bay cái cây to bằng một người ôm.
Trần Minh thấy thế thì vui vẻ: " Tốt! Cứ phá đi, rừng cây chính là mẹ ngươi, ngươi chịu khó p·há h·oại, sau đó cũng sẽ chẳng có gì có thể cứu được mệnh ngươi."
Trần Minh cứ như thế, một đường chạy, một đường dụ dỗ con hổ chút giận lên các cái cây.
Không chỉ thế, Trần Minh thi thoảng sẽ tìm cơ hội đâm cho nó một dao, vừa là để chọc giận con hổ, vừa là để nó chảy càng nhiều máu, càng mau chóng tiêu hao lực lượng của con hổ.
Một đuổi một chạy, trên đường để lại khắp nơi đều là cây cỏ đổ nát.
Con hổ càng đuổi càng tức giận, bởi vì không thể chạm vào tên nhân loại nhỏ yếu trước mặt, trong khi bản thân nó đã chịu không ít v·ết t·hương trên người, nó trở nên ngày càng điên cuồng.
Chờ đến khi nó cảm thấy không đúng thì đã quá muộn, sức lực của nó đã trở nên suy yếu lạ thường.
Thế là con hổ đột nhiên quay đầu bỏ chạy, nó cũng không ngu xuẩn tiếp tục như lần trước, giả bộ kiệt sức chờ Trần Minh lại gần nữa.
Trần Minh phát hiện con hổ quay người bỏ chạy thì vui vẻ.
" Ha ha, bây giờ mới bỏ chạy có phải hay không đã quá muộn!!!!"
Trần Minh vốn dĩ tốc độ đã nhanh hơn con hổ, bây giờ nó lại đã suy yếu, vậy thì càng không phải nói.
Nhưng Trần Minh cũng không định cùng nó chiến đấu trực diện, Trần Minh học theo chiến thuật của bầy sói, chỉ bám theo sau, thỉnh thoảng thì lao lên cắn một cái.
Ách... Không phải cắn, là chọc nó một dao, sau đó không đợi con hổ đáp trả liền lẩn trốn ra xa xa.
Con hổ cũng không có cách nào, chỉ có thể một đường bỏ chạy. Nhưng lực lượng của nó thì ngày càng suy yếu, cho tới khi nó đổ gục xuống.
Thấy con hổ yêu đã kiệt sức đổ gục, Trần Minh cũng không vội vã lại gần kết liễu nó, hắn vẫn sợ có trá, vậy nên chỉ lởn vởn xung quanh thăm dò.
Sau đó, Trần Minh cố ý né tránh tầm mắt của con hổ, nhanh chóng lao tới đâm nó một dao, rồi lại lập tức rút lui.
Hắn làm vậy cũng là để kiểm chứng thực hư của con hổ.
Còn con hổ b·ị đ·âm một dao cũng chỉ có thể bất lực rên lên một tiếng mà thôi.
Trần Minh thấy thế càng vui vẻ, này rõ ràng là thực sự bất lực, ngay cả rên cũng không có sức.
Trần Minh nhìn vào con hổ đã chồng chất không ít vết dao đâm, máu từ các v·ết t·hương vẫn không ngừng chảy, hắn cảm thấy nó kiệt sức cũng là bình thường.
Nhưng Trần Minh cũng không chủ quan, cẩn thận mới giữ được mạng lâu dài.
Trần Minh vẫn chỉ lao tới đâm con hổ một cái sau đó nhanh chóng lui lại.
Dần dần con hổ chịu đựng không nổi, dùng hết sức lực cuối cùng gào thét một tiếng chứa đựng đầy bi phẫn, trong mắt đều là vẻ không cam lòng, thở ra hơi thở cuối cùng. Nó c·hết không nhắm mắt.
Trần Minh đợi một lúc lâu, thấy con hổ đúng là không còn thở nữa, hắn mới tiến lại gần.
Trần Minh nhìn ngắm thành quả của mình, không khỏi tự đắc, đây là con hổ đầu tiên hắn săn được, lại còn là một đầu yêu hổ.
" Hừ!!! Đã tha mạng cho ngươi vậy mà vẫn còn cố đi tìm c·ái c·hết, vậy cũng đừng có trách ta."
Trần Minh nhìn xác con hổ to lớn, phần bụng đã sớm bị hắn chọc thành một đường, gần như là mổ bụng, máu cũng chảy hết không sai biệt lắm.
Việc tiếp theo của hắn là tìm kiếm một nơi sử lý con hổ này. Trần Minh nghe nói, yêu thú toàn thân đều là bảo, ít nhất thì đối với cấp thấp tu sĩ thì chính là như vậy. Da lông, răng móng, vật liệu trên thân yêu thú đều có thể bán lấy linh thạch. Trong khi huyết nhục có thể dùng ăn, giúp cung cấp năng lượng tu luyện.
Trần Minh phát hiện, hắn và con hổ này trên đường truy đuổi cũng không gặp một con vật nào khác.
Điều này có lẽ cũng là bình thường, hẳn là ở đây cũng chỉ có xuất hiện một con yêu thú như vậy.
Dù sao khu rừng này ngay cạnh tu tiên phường thị, xuất hiện một con yêu thú cũng đã là khác lạ, để đám tu sĩ trong phường thị phát hiện thì cũng không đến lượt hắn. Còn các loại dã thú có lẽ đã bị doạ chạy hết đương nhiên là không gặp phải con vật gì.
Trần Minh vác lên xác con hổ, đi tìm một hang đá.
Con hổ này quá to lớn, trọng lượng cũng rất nặng nề, may mắn sức lực của hắn bây giờ cũng rất mạnh, có thể vác lên được.
Tìm được hang đá thích hợp, Trần Minh liền mang theo xác con hổ đi vào rồi chặn cửa hang lại.
Trần Minh bắt đầu sử lý xác con hổ, hổ yêu rất lớn, nhưng dưới sự trợ giúp của một con dao tốt, Trần Minh thuần thục phân tách con hổ ra thành nhiều phần.
Da lông cùng vật liệu hắn định sau đó sẽ mang vào phường thị bán, huyết nhục thì giữ lại ăn nhằm tăng cao tu vi.
Trần Minh cũng kiểm tra luôn mấy cái túi tiền hắn đã trộm được, mỗi túi bên trong cũng chứa đựng từ mấy viên cho đến mười mấy viên đá phát sáng lấp lánh, tổng cộng có được hơn năm mươi viên, quy cách mỗi viên đá cũng giống nhau, đây chắc hẳn chính là linh thạch.
Trần Minh cũng phát hiện những viên đá này bên trong chứa đựng nồng đậm năng lượng, chỉ cần nhẹ nhàng hấp thu, chính là sẽ có cuồn cuộn năng lượng tràn vào thân thể.
Trần Minh tạm thời để hết số linh thạch đó vào một cái túi cất giữ, chờ sau đó sẽ sử dụng chúng sau.
Còn bây giờ, hắn cần phải sử lý hết đống thịt yêu thú trước mặt đã. Hắn nghe nói thịt yêu thú chứa đựng không ít linh khí, có thể giữ tươi rất lâu, nếu như có túi trữ vật chứa đựng thì còn có thể để càng lâu, nhưng lâu cũng là có thời hạn, vả lại để càng lâu, linh khí sẽ thất thoát càng nhiều, thế nên sử lý càng nhanh thì càng tốt.
Trần Minh cũng không cầu kỳ, mà cũng không có điều kiện để cầu kỳ, hắn trực tiếp đốt một đống lửa, sau đó cho thịt lên lửa nướng.
Chờ thịt chín, Trần Minh bắt đầu vừa ăn vừa vận chuyển Nạp nguyên quyết luyện hóa, tốc độ luyện hóa cực kỳ nhanh, quả nhiên không hổ danh là Nạp nguyên quyết.
Vòng xoáy linh khí không ngừng được mở rộng, đan điền cũng nhanh chóng được mở rộng ra.
Trần Minh vì sợ đan điền mở rộng quá nhanh, gây tổn thương cho đan điền nên liền hãm lại tốc độ vận chuyển của Nạp nguyên quyết.
Trần Minh cứ như thế dần dần tiêu hóa hết thịt con hổ. Thời gian cũng đã trôi qua một tuần.
Mặc dù đã tiêu hao hết thịt yêu thú, nhưng Trần Minh cũng không vội vã rời khỏi nơi này, bởi vì đan điền của hắn lại sắp một lần nữa mở rộng gấp đôi, hắn muốn ở đây đột phá luyện khí ba tầng.
Nhưng mà nếu như chỉ hấp thu thiên địa linh khí trong thiên địa, thì một chút đó cũng phải cần không ít thời gian, mới có thể đột phá. Vậy nên Trần Minh quyết định sử dụng chỗ linh thạch trộm được để tu luyện, dù sao tu vi là quan trọng, linh thạch không có thì có thể lại nghĩ cách kiếm.
Sử dụng linh thạch tu luyện thì cảm giác nhanh hơn tu luyện bằng thịt yêu thú nhiều, dù sao năng lượng bên trong linh thạch càng tinh khiết hơn so với năng lượng bên trong thịt yêu thú.
Chỉ qua một ngày, đan điền của hắn đã đạt tới mức độ của luyện khí ba tầng, chỉ là vẫn như lần trước đột phá, Trần Minh cũng không cảm giác có gì đặc biệt xảy ra, ngoại trừ lực lượng có tăng lên, cũng không có uy áp hay gì cả. Người khác nhìn vào chắc chắn vẫn sẽ lầm tưởng hắn là luyện khí một tầng.
"Hây... Nếu cứ như vậy, làm sao ta có thể dùng tu vi kinh sợ người khác đây, rồi người ta lại cứ tưởng ta là quả hồng mềm, thi nhau muốn bắt nạt ta, như vậy có phải là ta sẽ suốt ngày gặp phiền toái!!!!"