Giao dịch xong, Trần Minh như nhớ ra điều gì liền mở miệng hỏi Trương trưởng quỹ.
" Trương trưởng quỹ, ở đây của ngươi có hay không loại nào dược liệu có thể phụ trợ tu luyện nhãn thuật, đồng thuật?"
Nghe thấy Trần Minh hỏi, trong lòng Trương trưởng quỹ càng thêm chắc chắn, tiểu tử này không đơn giản. Nhãn thuật, đồng thuật cũng chưa chắc đã là cái gì lợi hại, nhưng cho dù là kém cỏi nhất nhãn thuật, đồng thuật, cũng không phải ai cũng có thể học.
Đồng thời, Trương trưởng quỹ cũng thầm vui vẻ, không lẽ lại có thể hoàn thành được một giao dịch nữa. Thế là Trương trưởng quỹ cao hứng giới thiệu.
" Vạn bảo lâu chúng ta không thiếu thứ gì, cho dù ở đây không có, ta cũng có thể điều chuyển hàng từ tổng bộ tới, chỉ cần quý khách có linh thạch là được.
Còn về phần đồ vật quý khách yêu cầu, hiện tại ở đây của ta có hai loại. Một loại là xà nhãn quả, một loại là minh mục đan, hai loại này đều dược tính ôn hòa, rất thích hợp cho người nhập môn tu luyện đồng thuật, nhãn thuật.
Trong đó thì xà nhãn quả dược lực thấp hơn một chút, giá bán là một trăm năm mươi linh thạch một quả. Còn minh mục đan giá bán là hai trăm năm mươi linh thạch một viên, nhưng dược lực thì cao gấp đôi xà nhãn quả."
Trần Minh nghe thấy giá cả thì trực tiếp cứng lưỡi, đây cũng chỉ là dược liệu dành cho người tu luyện nhập môn thôi, giá đã như vậy rồi, không biết về sau còn phải như thế nào, này đúng là bần cùng hạn chế trí tưởng tượng của hắn.
Trương trưởng quỹ cũng không nhận ra sự khác thường của Trần Minh, vẫn cứ tiếp tục nói.
"Cả hai loại dược vật này mặc dù dược tính ôn hòa, nhưng dược lực đều tương đối thấp, mỗi lần tu luyện cần phải sử dụng một lượng nhất định mới đạt được hiệu quả. Thông thường đối với xà nhãn quả, người ta sẽ mua ít nhất năm quả cho một lần tu luyện, còn minh mục đan thì cần ít nhất là ba viên.
Nếu như tiểu hữu cảm thấy bất tiện, cần một loại càng tốt hơn, ta cũng có thể đề nghị với tiểu hữu linh mục đan, loại này càng cao cấp hơn, chỉ cần một viên là cũng đã đủ cho tiểu hữu thoải mái tu luyện, nhưng giá cả có cao một chút, đó là năm trăm linh thạch một viên. Với lại ở đây hiện không có, nhưng ta có thể điều từ nơi khác tới, cần đợi thời gian khoảng ba ngày."
Trần Minh càng thêm cứng lưỡi, cũng không biết phải nói gì, cũng chỉ có thể ngượng ngùng nói.
" Trương... Trương trưởng quỹ, có... có hay không loại nào, càng... càng rẻ một chút...ha...ha...ta cũng... cũng không có nhiều linh thạch như vậy!!!!"
Trương trưởng quỹ nghe thấy thì tụt hết cả hứng, ông ta còn tưởng là lại có thể hoàn thành một cái giao dịch nữa đâu.
Mặc dù vậy, Trương trưởng quỹ vẫn không hề thay đổi thái độ của mình, nhẹ nhàng giải thích cho Trần Minh.
" Tiểu hữu cũng biết, Thanh Vân phường thị này tập trung đều là cấp thấp tán tu, vậy nên mặt hàng bán ở đây cũng đều là loại rẻ tiền nhất rồi."
Trần Minh rất là thất vọng, quay đầu rời đi, vẫn là vì quá nghèo, phải trở về tìm cách kiếm tiền thôi.
Chỉ là, Trần Minh còn chưa ra đến cửa, liền nghe thấy Trương trưởng quỹ kêu gọi.
" Tiểu hữu, chờ một chút!!!"
Trần Minh nghi ngờ quay đầu lại, không biết Trương trưởng quỹ này còn có truyện gì.
Trương trưởng quỹ chính là người bán hàng dày dặn kinh nghiệm, giao dịch vừa rồi không thành, nhưng biết được mục đích của Trần Minh, ông ta liền nghĩ ra một cơ hội giao dịch khác.
Thấy Trần Minh quay đầu lại, Trương trưởng quỹ liền nói.
" Tiểu hữu không phải muốn dược liệu phụ trợ tu luyện nhãn thuật, đồng thuật sao?
Nếu như thực sự muốn, ta có thể chỉ cho tiểu hữu một cách."
Trần Minh nghe xong, trong lòng có chút nghi ngờ, còn có người tốt như vậy. Nhưng hắn vẫn đi trở lại bên cạnh Trương trưởng quỹ, hỏi:
" Này không biết ta có thể làm cách nào?"
Trương trưởng quỹ thấy thế nhẹ nhàng cười.
" Thực ra, xà nhãn quả chính là nguyên liệu chính để luyện ra minh mục đan cùng với linh mục đan, nhưng giá trị vẫn rất thấp, là bởi vì xà nhãn quả cũng không khó tìm, số lượng cũng rất nhiều.
Chỉ là có một vấn đề, ngươi nghe xà nhãn quả có phải cảm thấy loại quả này nhìn giống mắt rắn nên mới có tên như vậy đúng không?
Thực ra thì đúng là như vậy, nhưng cũng còn có một nguyên nhân khác nữa khiến chúng có tên là xà nhãn quả.
Xà nhãn quả này rất dễ tìm thấy ở nơi các loại độc xà sinh sống, nơi tập trung càng nhiều độc xà, độc vật thì loại cây này mọc càng nhiều. Mà độc xà cũng rất thích nằm trên các cây xà nhãn quả này để ngụy trang, rất khó để nhận ra chúng.
Độc xà loại yêu thú mặc dù lực lượng không quá mạnh, nhưng độc tính của chúng rất khó chơi, nên việc hái được xà nhãn quả cũng không dễ dàng, đặc biệt là đối với cấp thấp tu sĩ mà nói.
Ở gần đây cũng có một nơi có thể tìm thấy rất nhiều xà nhãn quả. Đó chính là Hắc vụ rừng núi, nhưng bình thường thì người ta gọi nơi đó là Hắc vụ đầm lầy. Gọi là Hắc vụ đầm lầy là vì hạch tâm của Hắc vụ rừng núi là một cái đầm lầy, cái đầm lầy đó chính là nguyên nhân hình thành sương mù màu đen, bao phủ khắp Hắc vụ rừng núi.
Cũng không giấu giếm gì ngươi, nơi đó rất nguy hiểm, chính là nơi tụ tập sinh sống của rất nhiều loại yêu thú hệ độc. Không chỉ như thế, nguy hiểm của nơi đó cũng bắt nguồn từ những sương mù đen, đó chính là một loại chướng khí, mặc dù độc tính không cao, nhưng hít vào nhiều cũng cực kỳ nguy hiểm.
Nơi đó có rất nhiều cấp thấp tán tu đến mạo hiểm, nhưng số người phải nằm lại, làm mồi cho yêu thú rất nhiều, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ trước khi muốn đi tới nơi đó.
Nhưng thực ra, nếu như có giải độc đan dược, vậy Hắc vụ đầm lầy cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.
Ở nơi này của ta có giải độc đan cùng tỵ độc hoàn, một loại có thể giải bách độc, một loại có thể trong ba ngày không lo lắng chướng khí.
Giá cả ngươi cũng cứ yên tâm, trước đó là đan dược, dược liệu để tu luyện nhãn thuật, đồng thuật đương nhiên giá sẽ cao một chút, còn các loại khác đa phần giá sẽ không cao như thế.
Ha ha... Hai loại đan dược này của ta, giải độc đan có giá năm mươi viên linh thạch, tỵ độc hoàn chỉ có hai mươi viên linh thạch mà thôi."
Trần Minh nghe xong, cảm thấy rất hứng thú với Hắc vụ đầm lầy này, nếu như hắn có thể kiếm được xà nhãn quả thì hắn đã có thể bắt đầu tu luyện Tự do nhãn rồi, có điều hắn cũng không có cách nào đối phó với độc, mà hắn cũng chỉ có hơn ba mươi viên linh thạch, nhiều lắm cũng chỉ đủ để mua một viên tỵ độc hoàn mà thôi.
Chợt Trần Minh có một ý nghĩ, không phải Vạn bảo lâu rất thiếu khách sao.
Trần Minh trên mặt đầy là vẻ cười nịnh nọt, hướng Trương trưởng quỹ nói.
" Ha ha, Trương trưởng quỹ, thực ra ta cũng chỉ có mỗi ba mươi khối linh thạch vừa ngươi đưa, căn bản cũng không đủ mua một viên giải độc đan.
Ta có một suy nghĩ thế này, Trương trưởng quỹ ngươi xem có được hay không?"
Trương trưởng quỹ cũng rất tò mò, tên tiểu tử này có cái gì suy nghĩ, nên vẫn giữ im lặng, lắng nghe.
Còn Trần Minh vẫn cứ tiếp tục nói.
"Như ngươi nói, Hắc vụ đầm lầy rất nguy hiểm, tán tu đi vào có lẽ có thu hoạch trở về sẽ rất ít, cho dù có thu hoạch trở về, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ không mang tới Vạn bảo lâu bán có đúng không?
Thực sự mà nói, ta đúng là rất cảm thấy hứng thú với Hắc vụ đầm lầy này, cũng thực muốn nếm thử đến đó, nhưng không có giải độc đan, ta cũng không dám nếm thử.
Đối với ngài mà nói, có lẽ mấy viên giải độc đan hẳn không phải cái gì to tát. Vậy nên, ngài có thể hay không đầu tư cho ta mấy viên, chờ khi ta trở về, nhất định sẽ đem thu hoạch tới Vạn bảo lâu để bán."
Trương trưởng quỹ nghe thấy lại là cái suy nghĩ hoang đường như vậy, thì trực tiếp cau mày, từ xưa tới nay, còn chưa có ai có thể ở Vạn bảo lâu tay không bắt sói.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Trương trưởng quỹ lại cảm thấy, cách này cũng không tệ lắm. Xưa nay, Vạn bảo lâu đúng là chưa từng ai có suy nghĩ đầu tư, căn bản mọi người cũng chỉ có suy nghĩ thu tiền về mà thôi.
Nhưng ở đây là nơi nào, đây chính là Thanh Vân phường thị, người ra vào cũng đều là cấp thấp tán tu, Vạn bảo lâu ở đây căn bản chính là mở cho có, một người khách cũng hiếm như lá mùa thu.
Khó khăn lắm mới có một khách hàng tiềm năng, nếu như có thể để tiểu tử này trở thành khách quen của Vạn bảo lâu, vậy đầu tư mấy viên giải độc đan cũng không phải cái đại sự gì, cùng lắm thì ta bỏ tiền túi ra, nhưng cũng không thể để tiểu tử này cảm thấy, lấy được mấy viên giải độc đan là rất dễ dàng.
Ừm, cứ như vậy làm, biết đâu được ta còn có thể sáng tạo ra một phương pháp kinh doanh mới, từ đó có thể làm cho Vạn bảo lâu ở đây có thể trở nên phát triển.
Chỉ cần thành công một cái, có được một cái khách quen, vậy sau đó sẽ có thể có hai cái, ba cái!!!!
Thế là Trương trưởng quỹ sau khi bày ra vẻ mặt cau mày suy tư, thì bắt đầu nói với Trần Minh.
" Tiểu hữu hẳn là đã nghĩ sai rồi, đan dược là của Vạn bảo lâu, Vạn bảo lâu cũng không có chính sách đầu tư kiểu đó, nên ta cũng không có quyền lấy đan dược của Vạn bảo lâu đem đưa người.
Nếu như muốn đưa, cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa của bản thân ta. Nhưng ta cũng chỉ là người làm thuê mà thôi, tiền công mặc dù cũng không tệ, nhưng mà ta cũng cần phải tu luyện, tu vi càng cao, tiêu hao càng lớn, tài sản của ta cũng chẳng dư thừa bao nhiêu.
Nhưng ta cảm thấy rất hứng thú với lời đề nghị của ngươi, vậy nên ta quyết định lấy danh nghĩa của ta, đầu tư cho ngươi một viên giải độc đan.
Mặc dù nói là đầu tư, trên thực tế chính là cho ngươi vay, chờ ngươi có thu hoạch trở về, nhất định phải mang đến Vạn bảo lâu bán, tiền viên giải độc đan sẽ được khấu trừ vào tiền bán đồ vật của ngươi.
Nếu ngươi không về được, coi như ta xui xẻo, nhưng nếu như ngươi dám cầm đồ vật của ta nhưng nuốt lời, ngươi sẽ không biết được hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.
Tiểu hữu hẳn là không rõ ràng lắm về Vạn bảo lâu? Tiểu hữu chỉ cần thấy được, ngay cả ở nơi cằn cỗi như này, không có mấy người khách, Vạn bảo lâu cũng vẫn xây dựng một cái chi nhánh, chỉ để cho có, thì tiểu hữu cũng phải đoán được, Vạn bảo lâu có bao nhiêu lớn.
Nếu như tiểu hữu nuốt lời, tiểu hữu sẽ bị cho vào danh sách đen của Vạn bảo lâu, không chỉ thế, tiểu hữu còn sẽ bị người của Vạn bảo lâu săn lùng."
Nghe thấy thế, Trần Minh thì cười càng nịnh nọt, không phải hắn sợ lời đe dọa của Trương trưởng quỹ, hắn từ đầu cũng chưa từng nghĩ sẽ lừa lọc lấy mấy viên đan dược, hắn cười nịnh nọt căn bản là vì một viên giải độc đan cũng quá ít, hắn muốn tranh thủ thêm mấy viên.
" Ha ha, Trương trưởng quỹ ngươi yên tâm, ta đây đã nói là làm, chưa biết nuốt lời bao giờ...
Ha ha... Chỉ là, ngài xem... một viên có phải hay không... quá ít, ngài thử nghĩ xem, nếu như có nhiều mấy viên giải độc đan, ta đi vào Hắc vụ đầm lầy có phải hay không càng an toàn, như vậy có phải hay không thu hoạch của ta sẽ càng lớn, khả năng mang theo thu hoạch trở về thì càng cao. Ngài chỉ cho có một viên, lỡ như ta không về được, không phải ngài liền mất trắng sao?"
Trương trưởng quỹ nghe cảm thấy cũng đúng, thế là liền giơ ra ba ngón tay, nói:
" Ba viên, nhiều nhất ba viên, không thể hơn, nếu như ba viên ngươi cũng không thể có thu hoạch trở về, vậy ngươi chính là kẻ vô dụng, cho nhiều hơn cũng chỉ là lãng phí."
Nghe vậy, Trần Minh hớn hở cười.
" Ha ha!!! Tốt!!! Ba viên liền ba viên, ta nhất định không làm Trương trưởng quỹ ngài thất vọng!!!"
Trương trưởng quỹ vỗ một cái vào cái túi nhỏ treo bên hông, lập tức liền có ba viên đan dược màu xanh, to bằng đầu ngón tay xuất hiện trong tay. Trần Minh nhìn cái túi không khác mấy cái túi tiền mà hắn từng trộm bao nhiêu, nhưng Trần Minh rõ ràng, cái này chắc chắn cũng không phải túi tiền như vậy, có lẽ đây chính là túi trữ vật trong truyền thuyết.