Trần Minh chỉ có một viên tỵ độc hoàn, nên theo lý thuyết, hắn cũng chỉ có thể ở trong khu rừng này khoảng ba ngày.
Cũng đừng nghĩ ba ngày rất dài, chưa nói cái khác, chỉ xét về diện tích rộng lớn của Hắc vụ đầm lầy, thì ba ngày cũng đã chẳng tính là gì rồi.
Vì để tiết kiệm thời gian, trước khi đi vào Hắc vụ đầm lầy, Trần Minh đã sớm xác định được mục tiêu của mình.
Trước đó, khi Trần Minh xem xét cuốn sổ tay mua của Trương trưởng quỹ, hắn phát hiện một địa điểm gọi là Hắc lân hạp cốc. Mặc dù Hắc lân hạp cốc vẫn thuộc khu vực bên ngoài, nhưng lại b·ị đ·ánh dấu là khu vực nguy hiểm, bởi Hắc lân hạp cốc là nơi sinh sống của một loài yêu thú tên là Hắc lân xà, tên của hạp cốc chính là lấy theo tên loài rắn này.
Trong sổ tay có giới thiệu, Hắc lân xà là một loại yêu thú cấp thấp, sức mạnh cực yếu, nhưng có độc tính cực mạnh và thích sống tụ cư.
Đặc điểm bên ngoài của chúng đó là thân thể dài nhỏ, được bao phủ bởi một lớp vảy màu đen, đôi mắt màu tím than.
Chúng là loài kiếm ăn ban đêm, ban ngày chúng sẽ nghỉ ngơi ở trong Hắc lân hạp cốc, chỉ cần có một chút động tĩnh, cũng sẽ làm đánh thức bọn chúng, khi đó chúng sẽ rất tức giận.
Trong sổ tay cũng có nói, Hắc lân hạp cốc là địa điểm rất thích hợp để xà nhãn quả sinh trưởng, vậy nên Trần Minh quyết định lựa chọn Hắc lân hạp cốc làm mục tiêu của mình.
Trần Minh cảm thấy, với Tiêu dao bộ, việc ra vào hạp cốc một cách nhẹ nhàng, không làm đánh động tới Hắc lân xà, hẳn là không thành vấn đề.
Mà cho dù có đánh động tới đám rắn đó, hắn cũng có tự tin có thể an toàn chạy thoát. Bây giờ cũng chỉ còn một vấn đề, đó chính là trong Hắc lân hạp cốc có xà nhãn quả không và số lượng nhiều ít mà thôi.
Trần Minh một đường thẳng tiến tới vị trí Hắc lân hạp cốc. Trên đường đi, hắn không để tâm tới bất cứ việc gì, cho dù có bị yêu thú đánh lén, hắn cũng chỉ cố gắng tránh né, sau đó nhanh chóng rời đi, không một chút dây dưa với chúng.
Mặc dù như thế, cũng phải mất nửa ngày mới tới được vị trí Hắc lân hạp cốc.
Nghe có vẻ, Hắc lân xà loại này yêu thú còn rất khó trêu chọc. Khi đi qua những khu vực khác, Trần Minh ít nhiều gì cũng thấy được một vài nhóm người đang thăm dò hoặc săn bắt yêu thú, nhưng xung quanh Hắc lân hạp cốc này, tuyệt nhiên yên tĩnh lạ thường, đừng nói nhân loại, kể cả yêu thú cũng không thấy có một chút động tĩnh.
Trần Minh biết, trước đó là mình đã đánh giá thấp loại yêu thú này, hắn cần phải càng thêm cẩn thận mới được.
Trần Minh nhìn lên trước mặt, cửa hạp cốc tương đối nhỏ hẹp, bị sương đen bao phủ, căn bản cũng không thấy rõ bên trong.
Trần Minh lấy bình rượu ra làm một ngụm, sau đó vận chuyển hết sức Tiêu dao bộ, nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua cửa hạp cốc.
Vừa bước qua màn sương đen, Trần Minh liền đứng lại, quan sát xung quanh.
Bên trong hạp cốc mặc dù vẫn tràn ngập sương đen, nhưng tầm nhìn đã rõ ràng hơn nhiều khi ở ngoài cửa.
Không giống cửa vào hạp cốc, bên trong hạp cốc rộng thoáng hơn nhiều, trong này như là một khu rừng nhỏ với rất nhiều cây cối.
Quan trọng là, Trần Minh thấy được rất nhiều bụi cây thấp, ít nhất là trong tầm mắt của hắn đã thấy được không ít, càng sâu bên trong còn không biết có bao nhiêu.
Những bụi cây này mọc ra rất nhiều quả nhỏ, kích thước bằng đầu ngón tay, chúng có hoa văn bên ngoài giống như mắt rắn, đây chẳng phải xà nhãn quả thì là gì.
Trần Minh quét mắt một lượt, thấy được xà nhãn quả mặc dù nhiều, nhưng không phải quả nào cũng thành thục, cũng chỉ có tỷ lệ chín nhất định mà thôi, được cái số lượng cây không ít, nên không cần phải lo lắng.
Loại quả này khi chưa thành thục có màu xanh, thành thục rồi thì có màu đỏ, tím hoặc đen, cũng không cố định, vì vậy cái cây cũng nhìn đủ màu sắc, nhưng cũng không kém phần ghê rợn. Dù sao một cái cây treo đầy những con mắt rắn, muốn khen xinh đẹp cũng khó khăn.
Trần Minh cũng để ý tìm kiếm Hắc lân xà, nhưng cũng không phát hiện bọn chúng nghỉ ngơi ở chỗ nào, trong sổ tay cũng không có nói vấn đề này.
Nếu như biết được thì còn có thể cẩn thận tránh né, chứ không biết thì càng khó đề phòng.
Trần Minh cảm thấy, có lẽ bọn chúng nghỉ ngơi ở càng sâu bên trong hạp cốc đi.
Thế là Trần Minh trong lòng hưng phấn, bắt đầu thi triển Tiêu dao bộ nhẹ nhàng tiến vào, thu thập xà nhãn quả.
Mặc dù không có nhìn thấy con Hắc lân xà nào, nhưng Trần Minh vẫn cẩn thận từng tí một, cố gắng hết sức không gây ra một động tĩnh nhỏ nào.
Trần Minh ghé qua từng bụi cây một, bàn tay linh hoạt chọn lựa trong đám trái xanh những trái đã thành thục.
Trần Minh thầm đếm một trái, hai trái, ba trái,... bốn mươi trái, năm mươi trái, năm mươi lăm trái.
Có nhiều chỗ cây quá dày đặc, Trần Minh vì không để gây ra động tĩnh cũng chỉ có thể vặt những trái ở phần ngoài mà không dám chui vào trong.
Một đường vặt, Trần Minh cũng dần dần tiến sâu vào bên trong cốc, nhưng hắn vẫn không hề phát hiện một con Hắc lân xà nào.
Đột nhiên, Trần Minh lại phát hiện một trái xà nhãn quả thành thục, trái xà nhãn quả này có màu tím. Chỉ là, vừa mới tóm lấy trái xà nhãn quả này, Trần Minh liền cảm giác không đúng, hắn giật mình vội vàng ném nó ra xa.
Đây cmn đâu phải cái gì xà nhãn quả, rõ ràng là chân chính xà nhãn, hắn vừa túm phải một cái đầu rắn, một con Hắc lân xà đang nằm trên cây ngủ, thân thể nó bị sương mù và lá cây che khuất khiến hắn không phát hiện ra.
Trần Minh cảm thấy rất là may mắn, có lẽ là do con rắn đang ngủ, hoặc là nó cũng bị giật mình, nên hắn không có bị cắn. Nếu như là nó đang rình mồi, phát đưa tay đó của Trần Minh, khẳng định là đã bị nó đớp vừa vặn.
Nhưng chợt, Trần Minh phát hiện đại sự không ổn.
Con rắn vừa rồi Trần Minh ném ra, sau một hồi choáng váng thì nó đã nhanh chóng ngóc đầu, một nửa thân thể dựng lên khỏi mặt đất.
Nó nhìn chằm chằm vào Trần Minh, trong đôi mắt toàn là lạnh lẽo, trong miệng nó bắt đầu "xì xì" kêu lên.
Sau đó, Trần Minh nghe thấy từng tiếng "xì xì" khác như là đáp lại đồng thời với đó là từng cái đầu rắn một ngóc lên từ trong các bụi cây xà nhãn quả.
Những cái đầu rắn mọc lên chi chít như nấm mọc sau mưa, khiến Trần Minh rùng mình.
Trần Minh nhanh chóng đạp Tiêu dao bộ hướng bên ngoài cốc lướt đi, như này còn không chạy, không lẽ muốn làm mồi cho rắn.
Nhìn thấy kẻ đáng ghét, làm phiền giấc ngủ của mình bỏ chạy, đàn Hắc lân xà lập tức vọt ra khỏi bụi cây đuổi theo, đã rất lâu rồi cũng chưa thấy có sinh vật nào gan lớn, dám đến đây quấy phá giấc ngủ của chúng đâu.
Trần Minh đang chạy, nhưng vẫn không ngừng nghe thấy tiếng "xì xì" phía sau lưng mình, ngoảnh đầu lại xem thì chợt vong hồn đại mạo. Hắn thấy được đàn hắc lân xà đang như một dòng lũ đen, đang cuồn cuộn đuổi theo hắn.
Cuối cùng, Trần Minh cũng hiểu vì sao, không có sinh vật nào dám bén mảng tới gần Hắc lân hạp cốc, vì sao bên trong Hắc lân hạp cốc có nhiều xà nhãn quả như vậy, cũng không có ai dám vào hái. Trần Minh biết, mình đã gây họa lớn rồi.
Ừm... cùng lắm thì chạy ra ngoài Hắc vụ đầm lầy, hắn không tin đám rắn này còn có thể đuổi hắn ra tận bên ngoài Hắc vụ đầm lầy, nếu chúng còn đuổi tiếp, hắn liền dẫn đám này rắn chạy vào Thanh Vân phường thị, xem ai sợ ai.
Nhưng trước tiên, vẫn là phải đừng để chúng đuổi kịp mới được.
Trần Minh bật hết tốc lực chạy, một đường như gió ghé qua. Trong khi đó, lũ Hắc lân xà tốc độ cũng rất nhanh, đuổi theo Trần Minh không buông.
Trần Minh cảm thấy mình thực sự gặp được đối thủ, đám này Hắc lân xà thật sự khó chơi.
Chúng mặc dù tốc độ còn thua kém hắn một chút, nhưng xét về độ linh hoạt thì không cần phải nói. Trần Minh đã cố gắng chọn những địa hình hiểm trở, khó di chuyển, phát huy hết ưu thế của Tiêu dao bộ, nhưng đám rắn này vẫn một đường tràn qua, không quan tâm nó là địa hình gì.
Trần Minh tung mình nhảy lên cây, bọn chúng cũng theo đuổi mà bò lên cây.
Trần Minh nhảy từ cây này qua cây khác, bọn chúng ở dưới đất bò theo.
Trần Minh leo lên núi đá, bọn chúng cũng đuổi riết không tha. Không có cách nào cắt đuôi được chúng, Trần Minh cũng chỉ có thể hướng thẳng ra phía ngoài khu rừng mà chạy.
Một đường bỏ chạy, không có một sinh vật nào dám cản đường hắn. Chỉ cần có thể phát hiện dòng lũ Hắc lân xà phía sau hắn, thì cũng đã sớm bỏ chạy.
Ngay cả nhân loại cũng không ngoại lệ, thấy được cảnh Trần Minh bị đàn rắn đuổi theo, ngay cả cảm thán một câu cũng không dám, trực tiếp chọn một phương hướng lệch ra khỏi tuyến đường của Trần Minh, rồi chạy bán sống bán c·hết. Bọn họ cũng không muốn làm bạn đồng hành với Trần Minh.
Mà Trần Minh cùng họ không thù không oán, đương nhiên cũng không muốn hại bọn họ. Vậy nên, hắn vẫn theo lộ tuyến đã định sẵn, hướng ra bên ngoài rừng chạy.
Chỉ là trên đường chạy, Trần Minh thấy được người quen. Trần Minh phát hiện phía trước có một đám người đang cùng một đầu yêu thú chiến đấu. Trong đám người, Trần Minh thấy được một gương mặt quen thuộc, đó không phải là tên trung niên mặt thẹo, lần trước có ý đồ với hắn sao.
" Hừ! Lần trước ngươi hại ta lo sợ một hồi, nếu rơi vào tay ngươi còn không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu, lần này ngươi sẽ biết tay ta, hừ hừ..."
Trần Minh trong miệng lẩm bẩm, dưới chân thì chuyển hướng, lao thẳng tới vị trí cuộc chiến đang diễn ra.
Đám người và con yêu thú mặc dù đang đánh nhau kịch liệt, nhưng vẫn kịp thời phát hiện ra Trần Minh và đàn Hắc lân xà.
Thấy được hình ảnh kinh khủng ấy, không chỉ người, ngay cả con yêu thú kia cũng kinh hoàng tột độ. Người và thú, mỗi bên một hướng, chạy trối c·hết.
Trần Minh cũng không hề để ý tới con yêu thú, mà hướng theo phía đám người tên mặt thẹo đuổi theo.
Đám người này tốc độ làm sao sánh được với Trần Minh và đàn Hắc lân xà, khoảng cách không ngừng bị rút ngắn.
Đám người thấy thế thì vô cùng sợ hãi, vội vàng chia nhau ra chạy, trong miệng cũng không ngừng chửi mắng Trần Minh, nhưng cũng không ai dám làm một động tác thừa nào, đều ra sức chạy lấy mạng.
Trần Minh thấy đám người tách ra, cũng không thèm để ý, mục tiêu của hắn cũng chỉ có tên trung niên mặt sẹo kia thôi.
Thế là, tên mặt sẹo đó suýt chút nữa thì đái ra quần, khi thấy được Trần Minh và đàn rắn không đuổi theo những người khác, mà lại đuổi theo chính mình.
Thế là tên mặt sẹo đó dùng hết cả sức bú sữa mẹ ra để chạy, trong miệng thì không ngừng cầu xin.
" Đại ca, không, không, không, đại gia, ngươi đuổi theo những người khác được không. Ta đâu có đắc tội gì ngươi mà ngươi cứ đuổi theo ta."
Vì là Trần Minh dùng khăn bịt lại mũi, miệng nên tên mặt thẹo này không có nhận ra Trần Minh.
Trần Minh cũng không thèm khách khí, nói với tên mặt thẹo.
" Luật nhân quả không chừa một ai, tên mặt sẹo, ngươi có tâm hại người, không nghĩ tới có ngày gặp quả báo đi."
Tên mặt sẹo nghe vậy thì biết mình chạy không thoát, tốc độ của hắn chậm hơn nhiều những thứ đuổi theo đằng sau này, chỉ một chút nữa là sẽ bị đuổi kịp.
Thế là hắn dừng lại, sắc mặt đầy dữ tợn, vung đao trong tay chém về phía Trần Minh, trong miệng rít gào.
" Ta đã không có đường sống, ngươi cũng đừng mong tốt hơn!!!!"
Nhưng tên này không có nghĩ tới, Trần Minh tốc độ cũng không giảm, chỉ nhẹ nhàng nghiêng người liền có thể né tránh nhát đao của hắn, sau đó lách qua, rồi tiếp tục bỏ chạy.
Trong khi đó, tên mặt sẹo còn chưa kịp có động tác gì khác, đã phải đối mặt trực tiếp với dòng lũ Hắc lân xà tràn qua, kết quả như thế nào không cần phải nói cũng đoán được.
Trần Minh cũng không có tâm tư để ý xem kết quả của tên đó, bởi vì đàn Hắc lân xà vẫn cứ bám riết hắn không tha.
Đột nhiên Trần Minh cũng chợt nhận ra một điều, vì là vừa rồi đổi hướng, đuổi theo tên mặt thẹo, nên đã khiến hắn lệch khỏi hướng đi ra ngoài, bây giờ hắn cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa.
Này không phải rất phù hợp với câu hắn đưa cho tên mặt thẹo sao, 'có tâm hại người tất gặp quả báo' quả báo đến với hắn cũng quá nhanh đi.