Tiêu Dao Tứ Công Tử - Tu Quả

Chương 137: 137




Ngô quản gia ngẩn người.

Ninh Thần nhìn hắn: "Còn không đi? Ngươi cũng muốn tới đại lao Giám sát ti uống trà à?"

Mặt Ngô quản gia trắng bệch, vội vàng nói: "Tứ công tử thứ tội...!Lão gia nói người không cần điệp tịch nữa sao?"

Sắc mặt Ninh Thần trầm xuống: "Thực là một tên cặn bã...!Được, ta đi gặp hắn, xem hắn làm gì được ta?"

Ninh Thần đóng cửa, sải bước tới chính sảnh.

Vừa vào cửa, mới phát hiện Tả tướng cũng ở đây.

Ba huynh đệ Ninh Cam không có ở đây, ở đại lao bị đánh một trận, mấy ngày nay đừng nghĩ tới chuyện xuống giường.

Ánh mắt Ninh Thần rơi vào người Ninh Tự Minh, ánh mắt lạnh nhạt: "Ninh thượng thư tìm ta?"

Ninh Tự Minh mặt mày co giật, quát lớn: "Nghịch tử, còn không quỳ xuống!"

Ninh Thần bật cười, vẻ mặt châm chọc.

"Ninh thượng thư, ta là Bắc Phạt đại tướng quân do Hoàng thượng đích thân phong, hơn nữa trên người còn mặc ngân y của Giám sát ti, ngươi chắc chắn muốn ta quỳ?"

Ninh Tự Minh cứng họng, nhất thời không nói nên lời, mặt đỏ tía tai.

Thường Như Nguyệt thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù ngươi được phong quan lớn tới đâu, đây cũng là nhà, ngươi dám có thái độ đó với cha mình sao?"

"Ninh Thần, tuy ta không phải mẹ ruột của ngươi, nhưng tự nhận chưa từng bạc đãi ngươi...!Sao ngươi có thể nhẫn tâm ra tay với ba huynh đệ của mình như vậy?"

"Huynh đệ ruột thịt, ngươi không coi cha mẹ ra gì, còn đưa ba huynh đệ của ngươi tới đại lao Giám sát ti dùng hình...!Ngươi quá tàn nhẫn, ngươi đúng là mất trí rồi."


Ánh mắt Ninh Thần rơi vào người nàng ta, trong mắt toàn là sự châm chọc.

"Tự nhận chưa từng bạc đãi ta? Ha ha ha...!Sự chăm sóc của ngươi, ta khắc cốt ghi tâm."

"Ta là ngân y của Giám sát ti, thay Hoàng thượng giải quyết nỗi lo...!Các ngươi to gan, dám ăn trộm ngự kiếm, ta không chém các ngươi đã là nhân từ rồi."

"Nếu ngươi nói ta mất trí...!Vậy ta chỉ có thể nói là trên không ngay ngắn thì dưới tất loạn."

Một câu trên không ngay ngắn thì dưới tất loạn khiến Ninh Tự Minh tức chết.

Thường Như Nguyệt mặt mày méo mó: "Đừng tưởng chúng ta không biết thanh ngự kiếm đó là ngươi cố ý đặt ở từ đường, tuổi còn nhỏ, vậy mà lại hèn hạ ti tiện như vậy?"

Ninh Thần cười lạnh: "Là cố ý thì sao? Không phải thì sao? Có bản lĩnh thì đi cáo trạng với Hoàng thượng đi!"

"Đúng là người càng hèn hạ càng sống dai, ngự kiếm để ở đâu là chuyện của ta, ta cầu xin các ngươi ăn trộm à? Phẩm hạnh thấp hèn, đây là do gen di truyền rồi."

Thường Như Nguyệt tức run người, chỉ vào Ninh Thần nói: "Ngươi, ngươi..."

Một câu do gen di truyền khiến Tả tướng cũng tức đỏ mặt.

Ninh Tự Minh nhìn Ninh Thần với ánh mắt phức tạp.

"Thần nhi, đều là người một nhà, con cần gì phải làm vậy? Có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng...!Con bắt mẹ con vào Giám sát ti, có nghĩ tới thanh danh của Ninh phủ hay chưa?"

"Con cũng là người Ninh gia, giờ được Hoàng thượng coi trọng, nên nghĩ tới chuyện làm vẻ vang cho gia tộc..."

Ninh Thần không nhịn được nữa, cười ngả nghiêng.

"Ninh thượng thư, chúng ta là người một nhà từ khi nào vậy? Ngươi nói câu này không thấy áy náy sao? Còn nữa...!Sao lại là lỗi của ta chứ? Lúc bọn họ ăn trộm ngự kiếm có nghĩ tới thanh danh của Ninh phủ hay không?"


Ninh Tự Minh cứng họng, nhất thời không nói nên lời.

Ninh Thần cười lạnh: "À đúng rồi, lúc nãy Ninh thượng thư bảo Ngô quản gia hỏi ta có cần điệp tịch không? Ta tới đây chính là để nói cho ngươi biết...!Ta không cần nữa, ngươi tự giữ lấy đi."

Còn coi hắn là thiếu niên yếu ớt ngày xưa mặc người bắt nạt à?

Một tờ điệp tịch rách nát mà thôi.

Chờ hắn xuất chinh trở về, thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?

Chờ hắn khải hoàn trở về, chuyện đầu tiên chính là dọn ra khỏi Ninh phủ, lần này Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không cản được hắn.

Ninh Tự Minh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, im lặng không nói.

Tả tướng ho nhẹ một tiếng, phất tay nói: "Tự Minh, Như Nguyệt, hai người lui xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Ninh Thần."

Hai người không dám trái ý Tả tướng, hành lễ rồi lui xuống.

Tả tướng nhìn Ninh Thần với vẻ mặt vô cảm.

Ninh Thần nhìn lại, thần sắc bình tĩnh.

"Ninh Thần, phải thừa nhận, ngươi là người duy nhất lão phu nhìn lầm trong đời này."

"Không ngờ, con gà rừng trong khe núi lại biến thành phượng hoàng."

"Một tên tiểu tử, vậy mà lại có mưu mô như vậy, ẩn nhẫn chờ thời, tích lũy chờ bùng nổ...!Nắm bắt cơ hội, một bước lên mây."


Ninh Thần cười nhạt: "Tả tướng quá khen rồi!"

Tả tướng xua tay: "Lão phu nói thật lòng, ngươi là một thợ săn có năng lực, biết ẩn nhẫn, lại có kiên nhẫn, giỏi nắm bắt cơ hội."

"Nói về mưu mô, nói về sự ẩn nhẫn, trong đám người trẻ tuổi không ai sánh bằng ngươi...!Cho dù là những người trên triều đình, có thể so với ngươi cũng không nhiều."

"Nhưng mà, ngươi vẫn quá nóng vội!"

Ninh Thần nheo mắt nhìn hắn: "Ý Tả tướng là gì?"

Tả tướng cười âm hiểm: "Ngươi thật sự cho rằng gia nhập Giám sát ti, được Hoàng thượng coi trọng là có thể cao gối vô ưu...!Là có thể đối đầu với lão phu sao?"

"Ngươi quá ngây thơ rồi...!Cho dù lần này ngươi khải hoàn trở về, trước mặt lão phu, ngươi vẫn chỉ là con kiến, lão phu muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay."

Ninh Thần cười khẩy: "Ta chạy nhanh mà!"

"Hả?"

Tả tướng không hiểu, nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.

Ninh Thần cười nhạo: "Cho dù ta là con kiến, đánh không lại ta có thể chạy...!Tả tướng chắc không đuổi kịp ta đâu nhỉ?"

Sắc mặt Tả tướng lập tức âm trầm, hắn đã hiểu, Ninh Thần đang châm chọc hắn béo.

Hắn chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Thần: "Thiếu niên anh hùng, Đại Huyền thi tiên, Bắc Phạt đại tướng quân...!Đáng tiếc sắp chết rồi, thật đáng tiếc!"

"Ninh Thần, sống cho tốt, đừng chết quá nhanh, nếu không sẽ không còn thú vị nữa."

"Nhưng lão phu khuyên ngươi nên chết ở biên giới phía Bắc thì hơn, ít nhất còn có thể lưu danh muôn đời vì nước hy sinh...!Trở về cũng vẫn phải chết, hơn nữa chết không có chút giá trị nào."

Dứt lời, Tả tướng cười lạnh, thân hình béo ú di chuyển ra cửa.

Ninh Thần xoay người, nhìn bóng lưng Tả tướng, lớn tiếng nói: "Cẩn tuân lời dạy của Tả tướng! Ninh Thần nhất định sẽ cố gắng sống sót...!Đến lúc đó nhất định sẽ vừa cười vừa nhảy múa trên mộ của ngươi."


Tả tướng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí bừng bừng.

Sắc mặt Ninh Thần cũng trầm xuống, ánh mắt sắc bén.

Lần này là hoàn toàn xé rách mặt nhau rồi.

Giữa hắn và Tả tướng, đã đến mức ngươi chết ta sống.

Vì vậy, lần Bắc phạt này nhất định phải thắng...!Không chỉ phải thắng, còn phải thắng thật vẻ vang.

Chỉ có đủ quân công, mới có thể chống đỡ hắn đấu với Tả tướng, quyết một trận sống mái!

...

Ninh Thần không ở lại Ninh phủ, về phòng lấy đồ rồi rời đi.

Ra khỏi Ninh phủ, thúc ngựa tới Giáo phường ti.

Không ngờ kinh thành rộng lớn như vậy, nơi duy nhất khiến hắn an tâm lại là Giáo phường ti.

Thấy Ninh Thần, Vũ Điệp vui mừng khôn xiết.

Vừa bưng trà rót nước, vừa sai người chuẩn bị đồ ăn cho Ninh Thần.

"Ninh lang, chàng có vẻ mệt mỏi, chàng ngồi xuống để thiếp xoa bóp cho chàng nhé?"

Ninh Thần thở dài, đi tới ngồi xuống, thuận miệng nói: "Buổi chiều ta tới quân doanh một chuyến, nên có hơi mệt."

Đôi mắt to long lanh của Vũ Điệp trở nên ảm đạm, mày chau lại...!Nàng biết Ninh Thần sắp xuất chinh, trong lòng lo lắng không thôi.

Nàng để Ninh Thần gối đầu lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho hắn.

Ninh Thần mệt mỏi cả ngày, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.