Sử Kiến Nghiệp giơ chiếc đũa sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu hạ đũa gắp, không có bát cơm cậu cũng chả sợ, vẫn như thường gắp đồ ăn ngon, trực tiếp nhét vô miệng.
Con chó nhìn nhìn chủ nhân, lại quay đầu nhìn nhìn cái thố đặt trên kệ cao cao, nếu chó có thể rơi nước mắt, tám phần mười nó đã sớm khóc rống lên.
“Ưm!”
Con chó ủy khuất giương mắt nhìn thố cơm nho nhỏ của mình khe khẽ phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn sang Sử Kiến Nghiệp chẳng quan tâm, lại nhìn đến Cư Ứng Phong gắp miếng rau ăn miếng thịt rồi lại uống miếng rượu.
Đúng là một chủ nhân xấu xa, luôn luôn đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người thú cưng, bản thân ăn cơm sẽ thích ăn thịt nhưng lại chẳng cho thú cưng ăn cùng. Thú cưng không thích ăn rau thì sẽ bị bỏ đói, chẳng cho người ta ăn no gì hết trơn.
Sử Kiến Nghiệp gắp một miếng thịt đặt trong tay hạ xuống dưới bàn, hướng con chó trêu chọc.
Con chó đi tới nhưng không ăn, chỉ ngẩn đầu nhìn chủ nhân mình.
Sử Kiến Nghiệp không hiểu nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong vươn một chân đem tay Sử Kiến Nghiệp dẫm dưới chân, dùng mũi chân hất miếng thịt xuống đất.
Con chó vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, đem miếng thịt từng ở trên tay Sử Kiến Nghiệp tha đi.
Sử Kiến Nghiệp nhất người lên, nhìn nhìn bàn tay bị dẫm của mình. Chả hiểu gì cả.
“Con Thỏ nhà tôi không phải ai cho cái gì cũng ăn.”
Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó kia, không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, nói nó trung thành? Bị chủ nhân ăn hiếp như vậy mà vẫn nghe lời.
“Anh gọi nó là con thỏ, gọi tôi cũng kêu con thỏ, anh kêu một tiếng thực sự tôi không phân biệt được là đang gọi chó hay gọi tôi nữa.”
“Cái này cũng đúng, vậy được rồi, về sau tốt nhất cứ gọi cậu là Thỏ Con vậy.”
“A? Thỏ Con!”
Sử Kiến Nghiệp cảm thấy cái tên này mỗi lần kêu lên một tiếng, sao cảm giác nó còn thấp kém hơn cả con chó nữa? Sử Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt khó chịu.
Cư Ứng Phong không kiên nhẫn nói.
“Cái này cũng không thích, còn muốn đổi? Vậy kêu thằng nhóc ranh*, cậu chọn đi.”
Sử Kiến Nghiệp không cần suy nghĩ, thằng nhóc ranh không phải chính là con của con thỏ sao? Vậy không lẽ cậu thành con của con chó à. Hơn nữa kêu lên chính là từ mắng người, còn không bằng kêu Thỏ con.
*兔崽子 (Thỏ tể tử): thằng nhóc, đồ ranh con. Bạn SKN từ Thỏ tử (con thỏ) chuyển sang tiểu thỏ (thỏ con) sau đó suýt nữa thành thỏ tể tử (thằng nhóc ranh), cỡ nào cũng là thỏ >v<
“Vậy Thỏ Con đi.”
Mặc dù cũng không thích, nhưng ít nhất cũng không có dính dáng đến con chó kia.
Sau bữa cơm chiều, Hành mang con chó đi dạo, Lôi thuận miệng hỏi.
“Lão đại, ngài sáng mai muốn ra ngoài sao?”
“Ngày mai tôi đi dạo cùng Thỏ con.”
Đêm đó Sử Kiến Nghiệp bị Cư Ứng Phong ôm ngủ, cậu nghi ngờ Cư Ứng Phong xem cậu như cái gối ôm, dùng hai chân kẹp cậu ở chính giữa. Bàn tay to ôm cậu vào lòng, sau lưng còn vuốt lên vuốt xuống.
Sử Kiến Nghiệp thử vài lần muốn giãy khỏi cái ôm ấp kia nhưng không thành công, vì thế đành chấp nhận an phận ngủ.
Sáng sớm thức dậy, trong lúc ăn sáng còn đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi tầm mắt mấy người này để trốn về nhà thì đột nhiên Sử Kiến Nghiệp bị gọi tên.
“Thỏ Con, chút nữa cậu cùng tôi đi ra ngoài, đi gặp mấy người anh em của tôi.”
Vừa nghe có thể đi ra ngoài, Sử Kiến Nghiệp vội vàng đáp ứng ngay, cậu cảm thấy ra khỏi cửa rồi thì trên đường có thể chạy trốn được.
Lúc ăn sáng không thấy Lôi, Lệ, đại khái là đã đi ra ngoài làm việc, Phong cùng Hành theo bọn họ lên xe.
Theo khái niệm của Sử Kiến Nghiệp, cậu cảm thấy nơi hoạt động của xã hội đen nhất định là ở những nơi âm u, những tầng hầm ngầm chướng khí mù mịt, ai có thể nghĩ Cư Ứng Phong lại dẫn cậu đi đều là những văn phòng trên các tòa nhà cao tầng giữa các con đường phồn hoa, những nơi bán trang sức linh tinh, còn có quán rượu, khách sạn cao cấp. Khách hàng xung quanh cũng chẳng giống thành phần xã hội đen.
Thì ra chỉ có Lôi Lệ Phong Hành mới gọi hắn là lão đại, những người khác thấy Cư Ứng Phong đều gọi hắn là Cư tổng. Từ ngoài nhìn vào, Cư Ứng Phong không giống một lão đại xã hội đen, mà giống ông chủ lớn của một công ty.