Yến Bạch Thu vô cùng cảm kích cha già nhà mình, trên đường bọn họ cùng mấy người quen chào hỏi đôi câu, sau khi về đến cửa hàng, tất cả đều trở lại bình thường, thoạt nhìn so với ngày thường không có gì khác biệt.
Tưởng chừng như mấy chuyện ở nhà đồ tể chưa hề xảy ra.
Cửa hàng nhỏ, sân sau tuy có một cái giếng nước, nhưng tóm lại vẫn là sân nhà người ta, dùng nhiều quá cũng không tốt lắm, cả nhà dọn dẹp sạch sẽ cửa tiệm, đem những thứ đã soạn trước mang về nhà.
Cả ngày hôm nay bọn họ đều đã mệt đến nhũn cả chân, tuy khuôn mặt ai cũng vương nét mỏi mệt nhưng trong lòng lại rất có tinh thần, miệng tươi cười, trên đường đi còn thảo luận việc khai trương ngày hôm nay một chút.
Liễu Thanh Mai cầm mấy cái thùng gỗ đơn giản, bước chân nhẹ nhàng, nhớ lại chuyện xảy ra lại buổi sáng hôm nay, rồi sờ xuống túi ngân lượng nóng hôi hổi bên hông, không khỏi cảm thán: “Buổi sáng, nương còn sợ chúng ta không bán được, lúc ấy nghĩ thầm, lần này chỉ sợ là xong đời rồi. Nào ngờ, sau khi mấy vị khách đầu tiên vào cửa, người đến ủng hộ lại đông như vậy, còn xếp hàng dài cả một con phố.”
Nhớ lại thời điểm ế ẩm lúc mới mở cửa, trong lòng nàng vẫn cảm thấy thật may mắn.
Còn tốt, may mà vẫn kiếm được sinh ý.
Yến Bạch Tuyết nhảy nhót, nàng hôm nay không chỉ tới hỗ trợ, còn học được thêm không ít điều mới mẻ, va chạm với nhiều người khiến nàng trở nên nhanh nhẹn, hoạt bát hơn nhiều, càng ngày càng thêm sáng sủa.
Tiểu cô nương vui vẻ nhảy chân sáo, nói: “Hôm nay, khách đông ơi là đông, cứ hết người này ra lại đến người kia vào, làm hai mắt con cũng hoa hết cả lên, chỉ sợ không cẩn thận làm rơi bát.”
“Nhưng mà buồn cười nhất là có mấy vị khách chọn món, bọn họ thật là kỳ lạ, nhiều người rõ ràng không ăn cay, nhưng lại cứ chọn thêm cay, mới ăn một miếng, mắt đã đỏ bừng, thở phì phò như trâu, có người nước mắt, nước mũi cũng rơi hết cả xuống, nhưng lại vẫn cứ căng đầu ăn cho hết.” Kể cái này xong, Yến Bạch Tuyết thái độ khỏi nói có bao nhiêu kinh ngạc.
Liễu Thanh Mai cũng gật đầu phụ họa: “Còn không phải sao, nương cũng chẳng biết bình thường bọn họ ăn uống có phải cũng vậy không, mà nhìn bọn họ ăn, làm nương sợ chết đi được, sợ người ta xảy ra chuyện gì, may là mấy người này ăn xong vẫn còn bình thường.”
Một đường vừa nói vừa cười, chỉ là mấy chuyện lặt vặt bên trong cửa tiệm, kể về đủ loại khách hàng cùng làm cho cả nhà vui vẻ.
Về đến nhà, bóng chiều đang dần ảm đạm, vầng thái dương sắp khuất sau rặng núi.
Yến Bạch Thu nhanh chóng đi làm thịt ba con cá, giếng nước ở ngay cạnh nhà, rất tiện, sau khi đánh vẩy, lấy mang cá, mổ bụng móc nội tạng, súc rửa sạch sẽ, rồi mới bắt đầu lọc xương cá.
Lọc xương cá cũng cần kỹ xảo, đầu tiên là tách phần xương sống dọc trên mình cá, dùng dao cắt chéo một đường từ phần mang đến sát phần xương sống. Đặt dao từ phần vết cắt, rạch một đường từ trên xuống phần đuôi cá. Sau đó, xác định vị trí của xương sườn bằng tay dùng dao nhẹ nhàng gẩy đầu xương nhô lên rồi rút xương ra. Làm cho đến khi hết xương cá.
Lọc tiếp phần thịt bên kia tương tự, sau đó lấy sống dao tỳ vào phần thịt phía trên, cầm đầu cá kéo ngược xuống tận phần đuôi, rồi cắt dứt điểm để tách thịt và xương ra.
Nếu nắm vững kỹ thuật, lọc thịt một con cá thật ra cũng khá đơn giản chỉ mất vài phút là xong.
Làm cho Yến Bạch Tuyết và Yến Bạch Sinh ngồi xổm bên cạnh xem phải trợn mắt há mồm.
Không tiếc lời khen hắn lợi hại.
Yến Bạch Thu được khen có chút ngại ngùng, thật ra mấy cái này cũng là được người ta chỉ cho, không phải bản lĩnh của mình. Lọc thịt cá, còn thừa xương và đầu cá hắn bèn cầm đi hầm canh.
Mấy con cá này rất béo, vậy nên canh cá hầm ra lại càng tươi ngon. Kể cả ruột cá, ở nơi này thật ra chẳng có ai ăn, chỉ là trước đó mấy hôm, khi trong nhà không còn tiền, Yến Bạch Sinh đi kéo lưới cho người ta, được mấy con cá, để tiết kiệm, hắn cũng không vứt bỏ phần ruột cá, bong bóng cá.
Lúc đầu, món ăn này bị cả nhà ghét bỏ, sợ bẩn, sợ tanh nên nhất quyết không ăn. Chỉ là chờ sau khi hắn đem ra một nồi củ cải trắng hầm đầu và ruột cá, hơi nóng bốc lên nghi ngút, còn cả mùi hương thơm phức bay ra, ai cũng ăn không dừng được.
Ruột cá rửa sạch sẽ, cắt thành từng đoạn, hầm cùng củ cải hợp vô cùng, giúp làm tăng thêm độ ngọt của cá, ăn vào một miếng cho cảm giác béo ngậy. Ngoại trừ ban đầu cảm giác có chút kỳ lạ nhưng hương vị quả là không tồi.
Sau này hắn luôn bỏ thêm ruột cá, phao cá vào trong nước canh, mọi người nhìn quen cũng không còn tránh nữa.
Hiện tại Yến Bạch Tuyết luôn chủ động làm vài việc lặt vặt, tuy mới đầu nàng sống chết không muốn chạm vào đám nội tạng dính đầy máu kia, mà hiện tại có thể thật bình tĩnh, thuần thục xuyên rửa ruột cá.
Mấy người bọn họ không ai nhàn rỗi, Liễu Thanh Mai tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, đem đồ ăn ngày mai đi rửa sạch sẽ, hầu hết là rau dưa mới mua về từ hồi chiều, phải rửa sạch trước nên mang về, chủng loại khá nhiều, để rửa cũng không phải việc đơn giản, rửa xong rồi còn phải xiên vào que tre. Việc này không thể trong một chốc là có thể hoàn thành.
Còn Yến Bạch Sinh sau khi xem hắn làm cá xong, liền đi rửa thịt bò, rửa sạch sẽ mới bắt đầu loại bỏ xương, gân và mạch máu, cuối cùng vung gậy sắt thật mạnh, bắt đầu giã thịt.
Đây là một việc nặng vô cùng mất sức, trong nhà chỉ có hai người là Yến Bạch Thu cũng cha hắn mới có thể đảm đương.
Bởi vì hôm nay Yến Bạch Thu phải làm Ngư Hoàn, chuyện này hắn đã nói trên đường về rồi, cả nhà cũng rõ ràng, vì thế hắn tự chiến đấu với mấy con cá.
Ngư Hoàn ăn ngon nhưng không dễ làm.
Để có thành phẩm tốt nhất, Yến Bạch Thu làm hết sức chuyên chú, không dám phân tâm.
Rửa sạch thớt, Yến Bạch Thu đặt miếng cá đã lọc xương lên, sau khi cắt bỏ phần da cá, bắt đầu băm thịt cá.
Băm thịt cá cũng khá vất vả, việc này nếu ở hiện đại thì đơn giản hơn nhiều, cứ trực tiếp bỏ vào trong máy xay là được, tự động xay nhồi trộn không ngừng nghỉ, đến khi ra thành phẩm vừa nhuyễn vừa dẻo dai là được.
Sau khi đem thịt cá băm nhuyễn, để vào thùng gỗ cho hỗn hợp nghỉ, rồi đi chuẩn bị các nguyên liệu khác.
Bởi vì cá tanh nên việc loại bỏ mùi tanh là rất cần thiết, cần chuẩn bị một ít gừng với hành tím.
Gừng và hành tím đều băm nhỏ, bỏ ra bát, cho thêm chút nước sôi vào sẽ làm dậy lên mùi thơm đặc trưng của chúng.
Với phần thịt cá băm nhuyễn, thêm rượu trắng tùy khẩu vị giúp khử mùi tanh, sau lại thêm muối, cuối cùng là bỏ vào lòng trắng trứng để tạo độ dai.
Sau khi nêm nếm vừa miệng, dùng sức trộn đều tay, cũng may nhờ thùng gỗ đủ lớn nên vẫn chứa được thịt của cả ba con cá, Yến Bạch Thu dứt khoát cởi áo ngoài, chỉ chừa lại áo trong, tay áo cuốn tới bả vai rồi mới bắt đầu trộn.
Sau khi trộn đều các gia vị với thịt cá, đổ một ít nước hành và gừng đã chuẩn bị ban nãy vào, rồi lại quấy lần nữa, thời điểm trộn nên chú ý trộn theo một hướng tránh cho cá viên bị bở và dễ tách nước.
Nước hành gừng đổ vào từng chút một, đổ vào một lần lại trộn một lần, trộn liên tục đến khi thịt cá bên trong thùng gỗ chuyển sang màu trắng, đồng thời trở nên mịn màng, dinh dính thì mới dừng lại.
Cái này cũng giống như làm bánh bao, chủ yếu là phải trộn thật đều, quá trình này không thể lười biếng, nếu không Ngư Hoàn làm ra sẽ không thể thành Ngư Hoàn, cũng như bánh bao không thể trở thành bánh bao, đều có hương vị kỳ lạ.
Chờ đến khi trộn xong, Yến Bạch Thu tìm chỗ bột đã được chuẩn bị sẵn theo tỉ lệ hài hòa. Nếu tỉ lệ bột và thịt vừa phải khi ăn sẽ rất vừa miệng, vừa có vị thịt cá tươi ngon, còn có sự mềm mại dẻo dai của bột, đây chính là Ngư Hoàn ngon nhất.
Cho thêm bột chủ yếu là để tăng thêm độ trắng cho Ngư Hoàn, thịt cá cho dù làm thế nào thì vẫn luôn lẫn một ít màu hồng nhạt, sau khi băm, trộn làm thành Ngư Hoàn, cũng không có được sự trắng nõn như mong muốn.
Nếu cho nhiều bột quá, hương vị Ngư Hoàn sẽ không đủ tươi ngon, người đã ăn qua Ngư Hoàn cũng sẽ nhận ra, đây không phải là Ngư Hoàn chính chính tông.
Bột phải đổ từ từ, vừa đổ vừa quấy, Yến Bạch Thu cảm thấy món ăn này nếu cứ làm thủ công toàn bộ thì đúng là có thể khiến cho người ta mệt chết, chỉ vì một thùng Ngư Hoàn này, cánh tay hắn tưởng như sắp gãy đến nơi rồi.
“Tiểu Tuyết, muội mau đi nhóm lửa trong bếp, nước thì cho phân nửa nồi là được, để lát nữa là có thể dùng.” Yến Bạch Thu nói vọng vào nhà.
Hắn cảm giác đã không sai biệt lắm, thịt cá vừa trắng trẻo vừa mịn màng tinh tế, cầm trong tay có cũng có đủ độ dính.
Sau khi Yến Bạch Tuyết rửa ruột cá xong, liền chạy đến chỗ của Liễu Thanh Mai, hỗ trợ nàng xiên thức ăn vào que tre, nghe thấy ca ca gọi, nhanh chóng đáp: “Được, một lát là xong.” Từ một người mười ngón không dính dương xuân thủy(1), đến bây giờ cái gì cũng làm được, năng lực thích ứng của tiểu cô nương rất mạnh mẽ.
(1) Mười ngón không dính dương xuân thủy: “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một người có điều kiện tốt, không phải làm việc nặng nhọc, kiểu như tiểu thư.
Trước tiên rửa cái nồi sạch sẽ, cho nước vào, lửa cũng chỉ nhóm trong chốc lát.
Giờ phút này, mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.
Liễu Thanh Mai đi vào buồng trong, mang ra cái đèn dầu thô sơ ngày thường để chiếu sáng, châm lửa thắp đèn.
“Thế nào? Cầu Cầu đã chuẩn bị xong chưa.” Liễu Thanh Mai đi tới, cúi xuống hỏi.
Yến Bạch Thu ngồi xổm lâu khiến hai chân tê mỏi,tốn thật nhiều sức mới có thể đứng dậy.
“Đã sắp xong rồi, chỉ còn một bước cuối cùng, món này tuy tốn nhiều công sức, nhưng hương vị quả thật rất tuyệt, nương, chờ đến tối chúng ta cùng nếm thử.” Yến Bạch Thu xách theo thùng gỗ, đi tới phòng bếp.
Hiện tại, Yến Bạch Sinh cũng đã mệt đến không chịu nổi, vừa thở dốc vừa nghỉ ngơi, không có việc gì ông bèn ra đây nhìn một cái.
“Cầu Cầu, mấy cái món đặc biệt này, ăn thì ngon thật, nhưng khi làm lại quá vất vả.” Yến Bạch Sinh đang nói thật, khách quan mà nói, mấy món ăn này là đang lấy công làm lãi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hai cánh tay cũng sẽ chịu không nổi.
Yến Bạch Thu đã nghĩ đến vấn đề này, việc này cần phải giải quyết nhanh chóng.
“Cha đừng quá lo lắng, chuyện này chỉ là tạm thời, nếu không thì ngày mai chúng ta đi mua một cái cối đá về đem thịt nghiền nát, như vậy sẽ bớt được không ít thời gian.” Cối xay bằng đá có thể nghiền được những thứ cứng rắn như đậu, gạo, xay chút thịt cá hẳn là không thành vấn đề.
Yến Bạch Sinh nghĩ, lập tức cảm thấy khả thi.
“Con đun nước, chẳng lẽ Ngư Hoàn này còn phải nấu nữa sao?” Yến Bạch Sinh ngạc nhiên hỏi. Huyện Thái Hòa cũng có Ngư Hoàn, nhưng hương vị lại không ngon bằng thịt cá, nên có người thích, cũng có người không.
Yến Bạch Thu dùng tay thử độ ấm của nước trong nồi, cảm giác đã có chút bỏng tay, không hề chậm trễ, tìm cái thìa, chuẩn bị nặn Ngư Hoàn.