Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 7: Thịt rang




Yến Bạch Thu xấu hổ gần chết, thật là đả kích lòng tự trọng mà.
Nhưng Yến Bạch Sinh chính là điển hình của việc quá cưng chiều hài tử, không hề có nguyên tắc, hắn không chút nào cảm thấy đây là do béo mà gây ra, còn kích động dậm chân, chỉ vào cái hố đáng thương mắng to: “Cái hố ác độc này ! Chỗ khác không xuất hiện, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện dưới chân Cầu Cầu nhà ta, hại nhi tử của ta té, lần sau cha gọi mười người tám người, lấp đầy nó!”
Yến Bạch Thu yên lặng nhìn, nó còn chưa đủ to để làm hại hắn té đâu, nhìn lại chính mình, mặt trời chiếu xuống, cái bóng che lấp cả thủ phạm.
“Này thì hãm hại con ta!” Yến Bạch Sinh giậm chân, hung hăng khinh bỉ, sau đó dỗ dành Yến Bạch Thu: “Nhìn, cha giúp ngươi dạy dỗ hắn rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Yến Bạch Thu coi như được mở rộng tầm mắt.
“… Hảo.” Xem ra hắn nhất định phải giảm béo a, cứ như vậy mãi thì không được, ngày hôm nay may mà có cha ở đây, nếu không có cha, một khi lắn uống, hoàn toàn không thể đứng dậy.
Bất quá, việc này thật ra là một lời cảnh báo cho Yến Bạch Thu, lúc cha hắn còn là địa chủ trấn trên, có được ngàn mẫu ruộng tốt, nhà xí hà hắn cùng nhà xí hiện địa giống nhau, thân thể tròn vo của hắn vẫn đi được.
Chỉ là, hiện tại không có, nhà xí hiện tại ở sau nhà, còn làm lộ thiên, ngay gần ruộng lúa, đào một cái hố. Yến Bạch Thu nặng ba trăm cân, hạ bàn rất nặng, ngồi chồm hổm một thời gian hai chân sẽ tê dại, thời điểm không có chỗ dựa, người liền lảo đảo, ngã vào trong hố.
Ngô, việc này đã xảy ra hai lần.
Không được!
Không suy nghĩ nữa, Yến Bạch Thu khiêng cái cuốc đi ở phía trước, không bao lâu liền tới nhà mình. Lúc này nương hắn cùng muội muội đã đem thịt heo cùng xương sườn rửa sạch, nơi này có nước giếng, chỉ cần kéo nước lên là có thể dùng.
Yến Bạch Sinh đang nhìn thịt heo, rất là kinh ngạc: “Di, hôm nay là món gì đây? Cầu Cầu nương ngươi mượn được tiền à?”
Yến Bạch Thu buông cuốc trên vai xuống, kéo cha hắn ra xa một chút, nhỏ giọng thầm thì.
“Cha, hôm nay không những không mượn được tiền, nương còn bị cả nhà cậu làm nhục nhã, tiền là nương cầm một vài cái trầm cài mà có được.” Yến Bạch Thu vừa nói vừa nhìn gương mặt mập mạp của cha.
Yến Bạch Sinh hơi sững sờ, cả người run rẩy một chút, rồi rất nhỏ thở dài.
Yến Bạch Thu cảm giác trâm cài rất trọng yếu, nếu không phải, sẽ không để tới bước đường cùng mới dùng, hắn lúc đó nhìn thấy lúc Liễu Thanh Mai lấy cây trâm ra, rất là bất đắc dĩ và đau lòng.
Vành mắt Yến Bạch Sinh có chút hồng hồng, hắn lau mặt, giọng nói bình thường thô cuồng nay lại trầm thấp cùng mất mát.
“… Đó là khi ta theo đuổi mẹ ngươi, cho người chế tác, là đồ trang sức hồi môn của nương ngươi .” Cũng là đính ước tín vật của hai người bọn họ.
Nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của nhi tử, Yến Bạch Sinh cười pha trò, làm bộ lơ đãn: “Không có việc gì, đây cũng là chuyện tốt, nương ngươi cả ngày giấu vàng ở trên người, làm cho cha lo lắng, luôn sợ có người trộm mất. Cái này cũng tốt, vàng không có, nàng cũng khỏi phải lo lắng đề phòng, ngày sau chờ cha kiếm ra tiền, lại mua cho nương ngươi.”
Yến Bạch Thu rầu rĩ nói: “Hảo, chờ kiếm được tiền rồi, lại mua cái mới cho nương.”
Chỉ là có mua mới, cũng không có giá trị kỷ niệm như trước, Yến Bạch Thu trong lòng cân nhắc, có thời gian lại đến hiệu cầm đồ, nghĩ biện pháp chuộc lại trang sức đó, có lẽ sẽ lấy lại được.
Thịt cùng chân heo rửa xong, Liễu Thanh Mai đang chuẩn bị nấu.
Bếp lò rất đơn sơ, cũng là lộ thiên, một ít tảng đá tạo thành một hình tròn, một cái nồi sắt đặt ở trên, cùng với một cái nắp nồi bằng gỗ.
Ba cân thịt, mỗi một khối đều rất lớn, mà Liễu Thanh Mai lại định nấu hết toàn bộ.
“Nương, ngày hôm nay để ta tới nấu đi.” Yến Bạch Thu nhìn một lúc rồi nói.
“Cầu Cầu ngươi?” Liễu Thanh Mai kinh ngạc đến muốn rớt cả cằm.
Yến Bạch Tuyết ngồi chồm hổm nhìn cái nồi, thật vất vả ngăn nước miếng chảy ra ngoài, suýt nữa thì bị sặc.
“Ca ca, ngươi hôm nay ngủ đến hồ đồ đi, ngươi từ trước đến nay cũng chỉ ăn, đâu có nấu bao giờ.” Hơn nữa nương làm dù không được ngon, nhưng ít hất thì có thể lấp đầy bụng a.
Liễu Thanh Mai cũng không cho phép, người con này, chỉ có ăn uống ngủ nghỉ tốt là ưu điểm, còn lại không có khả năng gì khác.
Nàng sợ đến mức tay cầm chặt nồi, không để cho Yến Bạch Thu gây họa.
Yến Bạch Thu thực nhức đầu, hắn chỉ muốn bộc lộ tay nghề mà thôi, người trong nhà lại hoài ghi khả năng của hắn.
Đời trước hắn bình thường hay nấu ăn, bởi vì đệ đệ tuổi còn nhỏ, phụ mẫu căn bản không có chiếu cố hắn, hắn muốn ăn, phải tự mình động thủ. Dần dần, cơm nước cả nhà là do hắn nấu, bởi vì mỗi người đều khẩu vị kén chọn, lại hay xoi mói, Yến Bạch Thu khi đó để lấy lòng cả nhà, có thể nói là dùng hết biện pháp để làm ra món ngon, dùng hết khả năng để biến những nguyên liệu bình thường trở nên mỹ vị, hắn tự tin tay nghề nấu nướng của hắn rất tốt.
Sở dĩ đang nhìn Liễu Thanh Mai làm như vậy, vô ý thức nghĩ rất lãng phí, nghĩ đến bánh ngô đen như than tối qua, Yến Bạch Thu muốn ngăn cản nàng.
“Nương, để ta thử xem, rồi hãy nói đến chuyện ăn được hay không. Ta hiện tại cũng lớn, nhà của chúng ta đều lưu lạc đến nước này, ta không thể như trước đây hết ăn lại nằm, ít nhiều gì cũng phải học được chút bản lĩnh. Ngươi cùng cha niên kỷ đều lớn, chờ các ngươi già rồi, không động đậy được, ta còn không biết làm cơm, nên làm thế nào cho phải?” Yến Bạch Thu nói như vậy làm cho Liễu Thanh Mai sửng sốt, cho đến khi nồi sắt trong tay bị nhi tử cướp đi, nàng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại.
Đây, đây là những lời nhi tử nàng nói sao?
Liễu Thanh Mai lần đầu tiên nghe được lời tri kỷ như vậy của nhi tử, trong khoảng thời gian ngắn nhìn chằm chằm vào hắn, khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ của hắn, nước mắt đều nhanh chảy xuống.
“Nương, ngươi cùng cha vào bên trong nghỉ ngơi, ta với muội muội làm cơm là được.” Yến Bạch Thu bảo muội muội Yến Bạch Tuyết vỗ về Liễu Thanh Mai viền mắt hồng hồng vào buồng trong.
Bếp lò được đặt sát mái hiên, phân nửa lộ ra ngoài trời, có chút nắng.
Kế bên là một cái thớt được mài từ đá, tất cả đều rất đơn giản.
Yến Bạch Tuyết rất thông minh, liếc mắt liền hiểu được ý tứ của ca ca, đỡ Liễu Thanh Mai tinh thần có chút lay động vào phòng.
“Nương, ngươi cùng cha nghỉ ngơi đi, ta giúp ca ca làm cơm, trong chốc lát sẽ xong ngay thôi.” Yến Bạch Tuyết nói chuyện dịu dàng, phá lệ làm người khác tâm động,bản thân nàng cũng rất mềm, mặt bánh bao, đôi mắt to chớp chớp, Liễu Thanh Mai bị nàng làm cho vui vẻ..
“Ai, hai người các ngươi trước kia luôn được hầu hạ, trải qua sự việc lần này, ca ngươi phỏng chừng lần này là bị đả kích, suy nghĩ có chút không bình thường, ngươi một hồi nếu thấy không được, liền gọi nương tới…” Liễu Thanh Mai cực kỳ lo lắng, nhưng lại không muốn phá hỏng hứng thú của nhi tử.
“Nương!” Yến Bạch Tuyết không quá cam tâm tình nguyện: “Ngươi để ca ca cùng ta thử xem? Cũng không thể để cho ngươi một mình làm cơm hoài ? ”
“Được rồi, ta đi hỗ trợ lđây.” Tiểu cô nương sôi nổi đi ra ngoài.
Kỳ thực Bạch Tuyết cô nương tâm phá lệ vui vẻ cực kì, ca ca rốt cuộc làm ra món gì ngon đây.
Lúc Yến Bạch Tuyết đi tới, Yến Bạch Thu đang châm nước vào nồi, đem một khối thịt Liễu Thanh Mai đã xử lý tốt, cắt bỏ phần mỡ đi, còn lại đều bỏ vào trong nước luộc.
Củi trong lòng bếp cũng có điểm tốt, củi đốt vừa bỏ vào, lửa liền hừng hực cháy.
Thừa dịp thời gian luộc, Yến Bạch Thu lấy ra hai cái chân heo, tỉ mỉ một ít lông mai, bất quá việc này đã bị Yến Bạch Tuyết giành làm.
“Ca ca, cái này đơn giản, cứ để cho ta làm.” Yến Bạch Tuyết trước đây rất yếu ớt, trải qua vài ngày khốn khổ, người cũng thay đổi rất nhiều.
“Hảo, vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để tay bị thương.” Đưa dao cho muội muội, Yến Bạch Thu đã đem phần mỡ cắt ta lúc trướcbỏ vào trong bát. Mở nắp nồi ra, bên trong nước đang sôi trào, dùng chiếc đũa nhấn vào miếng thịt, nhìn màu sắc thay đổi, Yến Bạch Thu dùng cái xẻng vớt ra.
Khối thịt đã được luộc chín, đem đặt trên thớt đá đợi nguội bớt.
Hắn đem nồi luộc thịt rửa, tẩy một chút, chà sạch sẽ, rồi bỏ thịt mỡ vào trong nồi rán lấy mỡ.
Cầm xẻng lật miếng thịt, miếng mỡ dần dần tỏa ta mùi thơm, mùi thịt trong không khí dần khuếch tán ra.
Đại bộ phận heo ở đây là dưỡng trong nhà, ăn là ăn động thực vật hoang dã, thân rất béo , thịt tươi mới thơm ngon, mỡ heo làm ra đặc biệt thơm.
Yến Bạch Thu hít hít mũi, cảm giác dạ dày toàn bộ đều kêu gào.
Thân thể này đối với thịt vô pháp cự tuyệt, hiện tại ngửi được mùi vị thịt, dạ dày liền thức tỉnh, nước miếng không ngừng được tiết ra.
Mím mím môi, Yến Bạch Thu có cảm giác, nước bọt chuẩn bị chảy ra ngoài.
Cả nhà trước kia đều ăn thịt cá, cả ngày đều có thịt để ăn, còn bây giờ, gần một tháng không có ăn thịt, mỗi ngày ăn bánh ngô, miệng chỉ cảm thấy thanh đạm..
Yến Bạch Tuyết mắt phát lục quang, luôn vây quanh hắn.
“Ca ca, thơm quá a.”
Lúc nào mới có thể ăn a.
Nàng trông mong nhìn hắn, rồi nhìn miếng thịt mỡ dần chuyển màu tronng nồi.
Yến Bạch Thu đem thịt heo đã nguội thái lát mỏng.
Một chén thịt mỡ làm được hơn nửa chén mỡ heo, Yến Bạch Thu cho vào một chút muối,đem mỡ trút vào chén, ngày sau có thể xào rau ăn, cặn mỡ heo cũng đổ ra chén, trộn với một tí muối.
Trong nồi vẫn còn mỡ heo, Yến Bạch Thu bỏ thịt heo thái lát vào, sau đó tăng lửa lớn
Thịt heo đã được luộc, nạc mỡ đều nhau, khi rang ở nhiệt độ cao, phần mỡ sẽ tự chảy dầu, thịt trở nên bán trong suốt, khi rang trong dầu nóng sẽ khiến thịt giòn hơn.
Rang thêm hai phút, cho một lượng muối vừa phải, đảo đều, nhấc xuống bếp, đổ ra bát.
Ba cân thịt chỉ cắt lấy một ít thịt mỡ, vẫn còn rất nhiều, trong nhà chén không nhiều lắm, chỉ còn có hai cái bát lớn (1 cân = 16 lạng=1,6 kg). Yến Bạch Thu nhìn sườn cùng chân heo, dự định cơm nước xong thì xử lý chúng, làm hai cái này rất tốn thời gian.
Nồi Yến Bạch Thu cũng không rửa , cho một nước vào, nhìn lượng nước vừa đủ, hắn đậy nắp lại, cho thêm củi vào bếp.
Hiện tại Yến gia rất nghèo, một tháng cũng không ăn được một miếng thịt heo nào, thịt lợn còn dư này, hắn định nấu một nồi nước rồi cho vào luộc ăn.
Yến Bạch Tuyết đã nhìn chằm chằm một lúc lâu, một mực chờ ca ca lên tiếng.
Tuy rằng nàng cũng rất muốn học ca ca, thế nhưng, nhìn cách ca ca làm, cộng thêm hai chén thịt thơm nức mũi trước mắt, nàng không thể dời đi tầm mắt được.
Mùi hương của thịt rang đặc biệt hấp dẫn, khiến cho hai vị trong phòng vừa đi tới vừa hít hà.
“Cái gì thơm như vậy?” Yến Bạch Sinh nuốt nước bọt.
Đã lâu không ăn thịt, vừa ngửi được mùi thịt, miệng không tự giác nuốt nước miếng.