Cả hai người sửng người mất năm giây, ly nước mà họ đang cầm uống cũng không động tĩnh gì. Hoàng Sơn thấy thế bèn khó hiểu mà hỏi:
- Tụi mày sao vậy?
Thiên Bình mới lên tiếng đáp:
- Có sao đấy, tụi tao đang sốc.
Hoàng Sơn trả lời:
- Sốc gì?
Tiêu Kha bảo:
- Cứ tưởng hai người là người yêu không đó.
Ngân Liên nghe vậy liền hất tay anh ra mà đứng lên, quay lui liếc mắt nhìn cả ba người rồi bảo:
- Hai anh đừng hiểu nhầm nha, Tiểu Diêm Vương còn ế lắm tại ổng bị khùng mới vậy á.
Anh nghe vậy mà phản ứng dữ lắm, anh đâu có ế, gái đứng xếp hàng dài kể cả ma nữ, quỷ nữ ở Âm Phủ đang chờ anh chọn mà anh không để ý thôi. Còn bị con em thân thiết nói mình bị khùng nữa. Thiên Bình lần đầu tiên thấy anh bị bóc phốt kiểu như thế này nên trong lòng cũng hả hê, còn Tiêu Kha thì chẹp miệng không biết nói gì.
Vì cũng không có gì để bàn nên họ giải tán, tạm biệt nhau mà đi về nhà. Họ về nhà, ai nấy đều về phòng nhưng điểm chung là họ cùng xem tập tài liệu về vụ án mà sếp mới giao. Trong phòng, Hoàng Sơn nhíu mày mà lẩm bẩm:
- Chỗ này là chỗ nào mà không rõ ràng vậy nhỉ?
. . .
Tối ngày 26 tháng 1 năm 20XZ, tại thành phố A, Tường Long đang ngủ thì bỗng dưng tỉnh giấc. Tường Long lấy tay dụi mắt thì thấy một ánh sáng xanh biển hiện lên một người khá lớn tuổi.
- Con trai...
Tường Long giật mình rồi mở tròn mắt ra, đột nhiên cằn nhằn ngay và luôn.
- Phụ hoàng, sao giờ người tìm con vậy? Còn vẫn giận người dám bỏ con lên đây với lý do xàm xí đó nha.
Thành Long mới bảo:
- Chưa gì đã cằn nhằn ta rồi.
Anh ấy đáp lại:
- Chứ sao? Bỏ con xong rồi tìm không ra đó, đáng đời.
Thành Long chỉ là quên một chút, tuổi già mà, ông ấy nghe xong mà thở dài, cười hề hề mà nói:
- Rồi, ta xin lỗi. Ta cũng ráng tìm con mà. À, con đã gặp mấy đứa đó chưa?
Tường Long khó hiểu hỏi:
- Mấy đứa nào?
Thành Long ngạc nhiên, trong lòng suy nghĩ: "Sao mấy đứa này tìm tệ vậy? Tuổi trẻ tài cao cơ mà.". Tường Long mới thắc mắc hỏi:
- Là ai vậy phụ hoàng?
Thành Long mới đáp:
- À, mấy đứa con của mấy ông bạn thôi.
Anh ấy lại hỏi:
- Phụ hoàng hành họ vậy hả?
Ông ấy đáp lại:
- Đâu, tại tụi ta có việc lớn nhờ mấy đứa nên phải tập hợp lại thôi.
Tường Long nghe vậy mà gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Thế họ ở đâu vậy?
Ông ấy ôn tồn đáp:
- Thành phố V.
Tường Long mới gượng cười vì nó khá xa nhưng rồi cũng ậm ừ, một chút sau thì lại đuổi ông cha đi vì tội quấy rối giấc ngủ của anh ấy. Thành Long mới nói:
- Cái thằng con này...
. . .
Quay lại bên các anh, vào buổi sáng tinh mơ ngày 27 tháng 1 năm 20XZ, chim ca hót líu lo chào nắng mới, không khí trong lành làm cho con người ta dễ chịu. Bỗng dưng đang ôm chăn ngủ thì Tiêu Kha bị một lực kéo cực mạnh khiến cậu ta lăn luôn xuống đất. Khi mở mắt ra định chửi thì thấy khung cảnh có chút quen quen và người trước mặt cũng khá quen, cậu ta mới thốt lên rằng:
- Anh họ?
- Chào em trai.
- Anh bị chập mạch hả, Hoả Lễ Thông? Cần gọi hoả y không anh?
- Này, lâu ngày không gặp mà nói kiểu đó với anh thế hả?
- Giúp anh nói với Hoả Linh Vương đi. Phụ hoàng muốn anh lấy vợ kìa.
Tiêu Kha nghe xong muốn đấm cho anh trai này một đấm bay luôn ở góc cây lửa gần đó. Cậu ta mới cằn nhằn nói:
- Lạy hồn. Anh có học cho đàng hoàng đâu, bảo sao bác lại bắt anh lấy vợ. Em mà là bác ấy, em sẽ như bác ấy và tặng đấm cho vài cú.
Dù là lớn tuổi hơn nhưng về chức vị là thấp hơn nên Tiêu Kha xưng hô vậy cũng không có là lạ. Lễ Thông mới đáp:
- Anh cũng ráng học mà nó lạ lắm.
Tiêu Kha mới khích lệ người anh họ này:
- Cần cù bù thông minh. Cố lên!
Lễ Thông bĩu môi, mặt bì xị ra rồi hỏi:
- Thế lại đi tiếp nữa hả?
Cậu ta gật đầu đáp:
- Vâng. Em còn có việc ở trên đó.
Lễ Thông mếu máo nói:
- Ở lại chơi với anh đi.
Cậu ta mới lấy tay véo hai bên má của Lễ Thông rồi vui vẻ nói:
- Khi nào được nghỉ, em sẽ về chơi với anh.
Người đó gật đầu rồi cả hai tạm biệt nhau. Tiêu Kha trở lại nhân gian với cú đáp cực "đẹp", đó là úp mặt vào sàn nhà ngay bên cạnh giường. Cậu ta xoa trán mà đứng dậy lẩm bẩm:
- Thiệt tình luôn ớ...
Cậu mới bước tới cửa phòng, mở cửa một cái Thiên Bình đứng chình ình trước mặt làm cậu ta phải ôm tim.
- Khùng hả?
Thiên Bình mới đáp lại:
- Kêu mày xuống ăn sáng với phong cách mới.
Tiêu Kha với khoé môi giật giật, hô phép làm cháy áo cậu rồi nói:
- Người bình thường chắc chết đứng vì cách làm này luôn quá.
Cậu dùng phép dập tắt ngọn lửa rồi nhăn mặt, lấy tay phủi phủi mà nói:
- Chơi ác vậy mày?
Hoàng Sơn từ dưới vọng lên:
- Có xuống ăn cơm không?
Cả hai nghe vậy liền tranh nhau đi xuống, vừa đi vừa nói:
- Đợi tao.
. . .
Trong lúc ăn sáng, Hoàng Sơn nhìn cả hai người, mặt có vẻ nghiêm túc lại mà nói: