“Sư đệ, ta có thể đứng đây xem ngươi luyện đan hay không?”. Thấy Đế Nguyên Quân một tay nâng khay lớn đi về phía đan lô nên nàng lên tiếng.
“Ta không luyện đan mà chỉ đang nấu nước tắm thôi”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân đồng ý. “ Ngươi cứ tự nhiên”.
Dược Liên Anh vui vẻ đi về phía cái ghế lớn ở cuối góc phòng, ngồi xuống. Ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân.
Hạ khay lớn xuống, Đế Nguyên Quân trực tiếp lấy cái nhẫn trử vật ở bên trên ròi lấy ra một cái chậu chứa linh dịch lớn bắt đầu đổ vào bên trong đan lô. Một tay điều khiển Hỗn Độn Tử Hỏa bắt đầu thiêu đốt phía bên dưới.
Ban đầu, Dược Liên Anh hơi tò mò một chút nhưng ngay khi nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực trên tay Đế Nguyên Quân, sắc mặt nàng dần chợt trắng, trong người dần xuất hiện một cảm giác nóng ran rất khó chịu.
Ở bên trong đan điền nàng, một đốm lửa màu xanh lam trông rất âm u nhưng cực kỳ nóng bỏng. Bị Hỗn Độn Tử Hỏa của Đế Nguyên Quân đè nén nên cực kỳ kiêng dè. Nó tự động bảo vệ bản thân nên tiết ra một lượng nhiệt ở bên ngoài.
“Băng Lam Hỏa, ngươi bị làm sao?”. Dược Liên Anh trên mặt dần dần tiết ra từng giọt mồ hôi lăn dọc xống hai gò má.
Chịu đựng thêm một lúc, Dược Liên Anh cảm nhận trong người không còn khó chịu như lúc trước, Băng Lam Hỏa cũng vì thế mà ngoan ngoản ở bên trong đan điền.
Còn về phía Đế Nguyên Quân, linh dịch bị thiêu đốt một thời gian dài nên lúc này đã bắt đầu sôi lên và bắt đầu bốc hơi, nhưng bị Đế Nguyên Quân nhanh tay phản ứng, sử dụng chân nguyên làm cái nắp bịt kín ở phía trên ngăn không cho nó bay đi.
Ngay sau đó, Đế Nguyên Quân không ngần ngại mà ném tất cả linh dược vào bên trong, rồi bắt đầu tăng nhiệt độ. Trong vòng mười giây, khắp trong căn phòng bị Hỗn Độn Tử Hỏa làm cho nóng lên một cách kịch liệt.
“Hắn thật sự đang nấu nước tắm sao?”. Tưởng chừng Đế Nguyên Quân lúc ban đầu nói giỡn, nàng không tin. Nhưng bây giờ trông hắn dùng đan lô bắc nước rồi vứt linh dược vào một lúc mà không quan tâm chúng xung khắc như thế nào. Cái này đích thực là đang nấu nước để tắm thật sự.
“Hỏa Tinh Quả và Mộc Đăng Quả cực kỳ cố kỵ nhau, hắn làm như vậy không sợ Mộc Đăng Quả bị thiêu rụi hay sao?”.
“Còn có cả tinh huyết hung thú nữa, nếu như cứ thêm như vậy thì có khác gì đổ nước vào bãi mùn khô đâu?”.
Mặc dù Dược Liên Anh không biết Đế Nguyên Quân đang làm gì nhưng đợi thêm một lúc, nàng hoàn toàn kinh ngạc. Bởi vì những loại linh dược trên lại không hề xung khắc nhau, bị Đế Nguyên Quân nhanh tay đồng thời nấu luyện nên hoàn toàn không có bất cứ dị động nào cả.
“Đây là….”.
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân cảm nhận dược lực đang bốc lên rất nồng đậm nhưng ở trên khay, ba bình tinh huyết ngũ cấp hung thú hắn vẫn chưa đả động đến.
Điều này càng khiến Dược Liên Anh cảm thấy rất khó hiểu.
Nung nấu thêm ba canh giờ!
Lúc này, Đế Nguyên Quân mới chịu thu lửa, cái nắp đậy chân nguyên cũng bị hắn mở ra. Chợt.
Một sự bùng nổ linh dược tuôn trào ra ngoài như ngọn núi lửa bị kìm hãm một thời gian dài nay mới hoạt động nên rất là mãnh liệt. Ở phía xa, Dược Liên Anh cảm nhận được dược lực đang bốc lên này thật sự không hề tầm thường.
Với thiên phú là thuộc tính Mộc nên nàng rất dễ cảm ứng được những mùi vị này.
“Như vậy là xong rồi sao?”. Dược Liên Anh tiến lại rồi lên tiếng dò hỏi.
“Đúng rồi, đã nấu xong, bây giờ có thể vào bên trong tắm là được rồi”. Đế Nguyên Quân trên mặt tỏ ra vẻ hơi mất sức nói.
“Loại dược dịch này gọi là gì?”. Dược Liên Anh tiến lại gần đan lô rồi lên tiếng hỏi tiếp.
“Cái này ta cũng không biết, mà chỉ hay gọi là nước tắm thôi”. Đế Nguyên Quân suy nghĩ một lúc.
“Ngươi biết luyện đan?”.
“Không biết, ta chưa bao giờ luyện nó”. Đế Nguyên Quân gương mặt ngây thơ đáp.
“…”.
“Sư tỷ, ngươi thể quay người lại hay không?”. Chợt, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Tại sao?”. Dược Liên Anh không hiểu.
“Ta cần phải đi tắm rồi”.
“Vậy ngươi cứ tắm đi, ta đứng đây đợi”.
“Ừ”.
Đế Nguyên Quân gật đầu rồi một tay bắt đầu cởi bỏ trang phục. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ áo quần trên người đã cởi bỏ hoàn toàn, đệ lộ cơ thể nhỏ nhắn với làn da trắng hồng với từng vết thương chi chít trên ngươi.
“Ngươi cởi đồ ra làm gì?”. Dược Liên Anh đảo mắt nhìn một vòng, nàng trông thấy cây nấm đang hít thở không khí nên đỏ mặt mà thốt thành tiếng.
“Tắm tất nhiên phải cởi đồ rồi, chẳng nhẽ phải mang đồ mới đi tắm được?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười châm chọc. “Sư tỷ, ngươi thật sự rất khó hiểu”.
“Với lại, ta đã nhắc ngươi rồi”.
“…”. Dược Liên Anh á khẩu không biết trả lời như thế nào.
Không để nàng ta kịp phản ứng lại, Đế Nguyên Quân nhanh tay bắt lấy ba bình tinh huyết rồi cùng một lúc uống sạch, mặc dù tinh huyết này đã được tinh chế lại rồi nhưng trong khóe miệng hắn vẫn có cảm giác tanh nồng rất khó nuốt. Nhưng lại bị một ngụm của hắn nuốt sạch, sau đó rồi nhảy vào bên trong đan lô rồi đậy nắp phía trên lại.
Trông thấy cảnh tượng này, Dược Liên Anh hai mắt trừng lớn. “Tinh huyết cũng có cách dùng như thế này sao?”.
Ở bên trong đan lô!
Đế Nguyên Quân cơ thể đang không ngừng run lên một cách kịch liệt, nuốt một lần ba bình tinh huyết của ngũ cấp hung thú, cái bụng của hắn lúc này bắt đầu trướng lên do tinh huyết quá mạnh mà cơ thể hắn không thể nào giữ lại nên chúng đang bạo phát ra ngoài.
Nhưng nhanh chóng, thân thể Đế Nguyên Quân dần chìm sâu xuống dưới đáy đan lô, khí tức trên người bắt đầu điều tiết rồi luyện hóa dược dịch, ở trên đỉnh đầu dần xuất hiện một cái xoáy nước nhỏ xoay chuyển không ngừng, cùng với đó là dược dịch đang hao hụt đi một cách nhanh chóng.
Ngay khi dược dịch bị hút vào bên trong cơ thể, tinh huyết đang bạo động thì đột nhiên chững lại. Nó giống như đang bị thứ gì đó áp chế lại.
Với khả năng mà Mộc Đăng Quả mang lại, nhục thân Đế Nguyên Quân được tăng phúc đang không ngừng ổn định lại, tinh huyết bạo động gặp phải cũng khó lòng mà phá được. Chưa hết, nó còn bị khả năng của Hỏa Tinh Quả đang không ngừng thiêu đốt từ bên trong.
Với hỗn độn chân nguyên và tinh huyết trong cơ thể đang không ngừng vận chuyển thì tinh huyết bạo động này sẽ nhanh chóng bị luyện hóa triệt để.
Nhưng quá trình này diễn ra không hề dễ dàng, Đế Nguyên Quân ngồi bất động ở bên trong trông rất bình ổn nhưng ở bên trong cơ thể lại đang đau nhức kịch liệt.
Lục phủ ngũ tạng bị tinh huyết bạo động bành trướng và đang không ngừng phản kháng. Nhưng sắc mặt vẫn không để lộ một chút biểu cảm nào.
Thời gian dần qua đi, chớp mắt mới đó đã qua bảy ngày. Dược dịch ở bên trong đã bị Đế Nguyên Quân hấp thụ và luyện hóa triệt để, còn tinh huyết bạo động cũng đã trở thành một phần tinh huyết trong người hắn.
Lúc này, Đế Nguyên Quân có một cảm giác bứt rứt khôn cùng, một cảm giác vừa thiếu sót vừa bành trướng khiến hắn rất khó chịu.
“Đến lúc rồi sao?”. Đế Nguyên Quân thình lình mở mắt rồi thốt lên thành tiếng.
Đùng đoàng!
Ngay lập tức, một tiếng sét ở trên trời nổ vang một tiếng, ở phía trên căn phòng. Một dàn lôi vân đang không ngừng kéo tới, và trên đó là từng tia lôi dẫn màu đỏ máu chạy dọc khắp nơi.
“Là Thiên Đố, tiểu sư đệ hắn thực sự làm được”. Ở phía cuối căn phòng, Dược Liên Anh ngồi đợi hắn từ lúc bế quan cho đến hiện tại, ngay khi nàng cảm nhận được lôi vân ở phía trên ngay lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra.
“Phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không sẽ gây ảnh hưởng đến sư đệ”.
Dứt khoát, nang nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài rồi không quên nhắc nhở những đan đồng đang đi lại ở xung quanh căn phòng.
Còn ở bên ngoài Luyện Đan Đường, rất nhiều đệ tự bị lôi vân kéo đến mà thu hút con mắt. Ai ai cũng nhìn về phía đó trông rất tò mò. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Hướng kia là Luyện Đan Đường?”.
“Có người nào đến đó dùng đan dược đột phá hay sao?”.
“Thiên Đố, nhưng tại sao ta lại không cảm nhận được linh khí ở bên trong nó nhỉ?”. Chợt, một nam đệ tử không hiểu lên tiếng.
“Không có linh khí nhưng tinh huyết ở bên trong lại cực kỳ nồng đậm”. Đứng ở bên cạnh, một nam đệ tử khác lên tiếng. “Không biết vị đệ tử nào luyện thể nhập thiên đố đây”.
“…”.
Ở phía sâu trong Bồng Lai thánh địa!
Một lão giả đang ngồi bế quan ở trên một mỏm băng tinh thì thình lình mở mắt, ánh mắt lão nhìn về phía lôi vân đang kéo đến mà nói lên lời. “Tiểu tử đó nhanh như vậy đã nhập thiên đố rồi sao?”.
Lão giả này không phải là ai khác, mà đây chính là người đã mang Đế Nguyên Quân từ Thiên Kiêu Thành đi đến nơi này, là Phùng trưởng lão, một người có quyền chức rất cao ở nơi này.
Ở bên trong phòng!
Đế Nguyên Quân không có nhảy ra ngoài mà trực tiếp ngồi ở bên trong, hắn đang đợi lôi vân kéo đến nhiều thêm một chút rồi mới quyết định nhập vào Thiên Đố.
Hắn muốn mượn nhờ lôi vân này tẩy luyện nhục thân hắn đạt đến trình độ hoàn mĩ nhất nên điều đầu tiên cần phải có được một tòa lôi vân đủ lớn để tẩy luyện hắn và tinh huyết ở bên trong cũng phải thật nồng đậm.
Một lúc lâu sau!
Ở trên cao, tòa lôi vân đã tích tụ được một thời gian rồi, diện tích của nó lúc này củng đã lớn hơn một ngàn mét và đang không ngừng tích tụ. Thời gian trải qua càng lâu thì lôi vân sẽ tích tụ được càng nhiều sức mạnh, uy lực của mỗi tia chớp củng sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều và tinh huyết ở bên trong sẽ càng thêm tinh thuần.
Đợi thêm một thời gian nữa, lôi vân đã tích tụ được với diện tích hơn một ngàn năm trăm mét. Đế Nguyên Quân cảm nhận được nên lúc này mới gật đầu một cái.
“Như vậy đã đủ rồi, nhanh giúp tiểu gia ta nhập Thiên Đố”. Thanh giọng cao ngạo như đang xem thường pháp tắc, Đế Nguyên Quân gương mặt nở một nụ cười chờ đợi tia chớp đầu tiên hạ xuống.