Tiểu Hồ Ly Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 17: Cắn



Đi loanh quanh mất hai tiếng đồng hồ , cuối cùng cô cũng tìm được khu A. Mệt đứt hơi , cô thầm mắng sự ngu ngốc của mình .Đứng trước cửa phòng dành cho bệnh nhân Vip, Tố Diệp hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh lại cảm xúc nhộn nhạo của mình . Nở một nụ cười thật tươi , cô mở cửa bước vào phòng ..

“Xin chào , tôi là y tá sẽ phụ trách chăm sóc ở phòng này ạ ..”

Tố Diệp không biết đây là ai a, cô chỉ nghe viện trưởng bảo cô sẽ chăm sóc bệnh nhân này trong hai ngày liền bao gồm cả ca đêm nữa . Rất nhanh sự tò mò của cô đã được giải đáp khi bệnh nhân trên giường từ từ ngồi dậy , mặt đối mặt với Tô Diệp ..

“Chúng ta lại gặp nhau rồi a, tiểu hồ ly ..”

Phải , người ngồi trên giường bệnh không ai khác chính là Ngôn Thần Hạo. Nhìn vẻ mặt méo mó không dám tin của Tô Diệp khiến Ngôn Thần Hạo không khỏi bất cười thành tiếng . Tiểu hồ ly của hắn thật quyến rũ a, bộ đồ y tá màu trắng dài ngang đùi càng tôn lên đôi chân thon dài trắng nõn của Tô Diệp khiến mắt Ngôn Thần Hạo tối sầm . Hắn cố gắng áp chế khí nóng trên người mình xuống .

Trong khi Ngôn Thần Hạo đang tiêu sái nhìn mình cười thì Tố Diệp gần như không thể tin vào mắt mình , tại sao , tại sao luôn là hắn ..

“ Trâu…trâu thối …”

Không được a , cô phải chạy khỏi đây a . Trong đầu cô lại hiện lên khung cảnh ái muội lần trước trong xe , cô sợ hắn lại giở trò xằng bậy với cô . Nghĩ là làm, ngay lúc Tô Diệp định quay đầu bỏ chạy thì một giọng nói trầm thấp vầng lên ..

“Hồ ly a, em có tin chỉ cần em bước chân ra khỏi căn phòng này thì em sẽ mất công việc này ngay lập tức không..”

Câu nói của Ngôn Thần Hạo khiến cánh tay đang nắm chốt cửa của cô khựng lại , hắn nói không có sai , nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ này , cũng như không chăm sóc hắn đoàng hoàng , cô chắc chắn sẽ bị đuổi việc .Đây không phải là công việc cô mong muốn sao vì cớ gì chỉ vì tên này mà mình phải mất việc . Cũng chỉ có hai ngày thôi mà, Tô Diệp tin cô có thể làm được .



Cố gắng áp chế nỗi sợ của mình xuống , Tô Diệp khẽ quay đầu lại trừng mắt nhìn Ngôn Thần Hạo đang nằm trên giường bệnh chỉ hận không thể đánh chết hắn cho hả giận ..

“Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi..”

Muốn gì ư , đương nhiên là muốn em rồi . Nhưng Ngôn Thần Hạo không có nói ra suy nghĩ này của mình sợ Tiểu hồ ly nổi đóa đập hắn thì toi..

“Tôi đương nhiên tới để khám bệnh ..”

Tô Diệp thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn , cứng ngắc tiến từng bước về phía giường với ánh mắt cảnh giác , ai biết tên điên này sẽ định làm gì cô chớ . Đang định kiểm tra bệnh tình cho hắn thì cánh tay cô bất ngờ bị kéo lại , cả người Tô Diệp ngã lên người Ngôn Thần Hạo, tư thế trông vô cùng ái muội a .

Vì quá bất ngờ nên Tô Diệp không kịp phòng bị , chỉ kịp kêu lên một tiếng , ngã vào lồng ngực hắn . Muốn ngồi dậy tẩn cho hắn một trận nhưng cánh tay cứng như gọng kìm vẫn siết chặt lấy eo cô không buông khiến Tô Diệp không cử động được chỉ biết tức tối đỏ mắt gào lên ..

“Thả tôi ra ..”

Ngôn Thần Hạo ngược lại không nghe , mặt hắn cố tình áp sát mặt cô . Tô Diệp hoảng lên ..

“Anh muốn làm gì ..”

Đến khi môi hắn chỉ cách môi Tô Diệp 1 inch, Tô Diệp liền cúi đầu xuống , tầm mắt dừng ngay ngực hắn . Nghĩ lại những chuyện xấu xa hắn đã từng làm với mình , lại nghĩ tới vết cắn trên ngực , Tô Diệp không ngần ngại há miệng nhắm ngực hắn cắn mạnh một phát . Chỉ thấy Ngôn Thần Hạo “Shitss..” một tiếng kêu đau nhưng không đẩy có đẩy cô ra …