Tiểu Hồ Yêu Nơi Cấm Thành

Chương 1



Từ rất lâu, rất lâu về trước...........

Nhân tộc cùng hồ ly tộc cùng chung sống rất thuận hòa bên nhau, vô cùng hiếm chuyện xảy ra xô xát giữa 2 bên. Nhưng không hiểu vì nguyên do gì đấy, mà nhân tộc bắt đầu thích sát tộc hồ ly, coi những người đấy như thứ hạ đẳng mà tùy ý chà đạp.

Từ từ, tộc hồ ly gần như cũng đã chẳng còn xuất hiện tại thế gian nữa. Chỉ còn 1 chi nhánh duy nhất của tộc hồ ly là vẫn còn ngoan cường tồn tại, sinh sống ở vách núi tít trên cao, nơi mà nhân tộc chẳng thể nhìn thấy bởi sương mù bao phủ quang năm.

Ả ta chẳng hề nhớ tên mình là gì nữa, cứ toàn nghe thân mẫu của ả hay than thở "con hồ ly lông trắng nơi sương mù bao phủ, chẳng hề thấu được ánh ban mai của thiên địa nơi xa", nên tự đặt danh của mình là Ly Tuyết Vô Nhật.

Nói thế cho vui, nhưng thực chất ả thấy tên đó dài quá, nên thường xuyên gọi bản thân là Bạch Ly.

Bạch Ly đã sống được gần 1000 năm rồi, thế nhưng vẫn chưa thể hiện hình được. Trong tộc, do ả là người nhỏ tuổi nhất ở hiện tại, nên người dân trong thôn cực kỳ nuông chiều Bạch Ly ả.

Cứ tưởng Bạch Ly có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn nơi này mà hóa hình, nhưng cuộc đời vẫn không như giấc mơ, tiệc dù có to đến đâu cũng sẽ tàn. Nhóm thợ săn nhân tộc đã phát hiện ra chỗ thôn hẻo lánh nơi vách núi đấy.

Ngày hôm đó, Bạch Ly xin thân mẫu cho mình đi cùng với thân phụ vào rừng hái lượm, lúc quay lại, thôn hồ ly đã bốc cháy. Tuy vậy, lại chẳng hề có tiếng kêu la thất thanh nào cả, im ắng đến lạ thường.

Thân phụ đưa ả lên 1 nhánh cây cao, rồi dặn dò:

- Nếu 3 ngày sau không thấy phụ thân ra ngoài, con nhớ chạy trốn đi nhé. Phải chạy thật xa khỏi nơi này, và đừng để nhân tộc tìm thấy con.

Bạch Ly hoảng loạn rời khỏi vòng tay thân phụ, kêu ầm ĩ lên đòi đi cùng. Nhưng đối phương đã đưa tay lên làm khẩu hình, nhắc ả ta giữ trật tự, mà ả ta ngày càng kêu to hơn, khiến thân phụ phải đau đầu.

Đột nhiên, Bạch Ly ả không thể kêu ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Cổ họng đã bị 1 thứ gì đó ngăn lại, không thể nói hay kêu gào lên được nữa.

- 3 ngày sau thuật cấm ngôn sẽ tự giải. Con cứ ngoan ngoãn ở đây đi. - Rồi người đó nở nụ cười an ủi - Nhất định ta sẽ đưa mẫu thân con ra ngoài, rồi đưa con đi chạy trốn! Ta hứa với con đấy!

Nghe thân phụ nói vậy, Bạch Ly cũng im lặng trở lại, ngoan ngoãn ở trên thân cây cao kia chờ người về.

1 ngày, 2 ngày, 3 ngày................

Con hồ ly đấy đã nhịn đói, chịu rét những 3 ngày trên cây kia, đôi đồng tử cứ luôn hướng về thôn làng đã cháy trụi đó, trong lòng canh cánh nỗi lòng chờ người trở về. Nhưng thứ chờ nó, không phải là phụ mẫu, hay bà con cùng thôn của nó.

Có 1 đám người khác không có đuôi, cũng không có tai từ đống đổ nát đấy đi ra, khiên chiến lợi phẩm đã lấy được rời đi.

Bạch Ly ở trên cao nhìn thấy đống chiến lợi phẩm đấy mà tim cứ đập thình thịch, nhưng ả ta vẫn cố gắng không bật ra tiếng ngay lúc này.

Mấy con hồ ly bị bọn chúng buộc chân đấy........... không phải là những người cùng thôn với ả sao????

Đám người không phải là người cùng tộc đó đã giết hết bọn họ rồi sao?

Còn chưa hết, phía đằng sau mà bọn chúng đang kéo lê đi khiến Bạch Ly sợ hãi, không hề rời mắt khỏi thứ đó.

Thân phụ của ả đã bị tóm rồi sao? Thân mẫu ả làm sao thế kia, sao bộ huyết lại thấm đầy ra lông mà người vẫn không lau? Nàng ấy rất thích sạch sẽ kia mà?

Còn chưa hết, ả còn nghe được đám người đó xì xào bên dưới:

- Lần này lời to rồi nga! Bắt được chừng này, thì chúng ta tha hồ mà sống cả đời!

- Lông bọn súc sinh này công nhận trắng và mượt thật, bán cho đám quý tộc trong thành chắc được nhiều tiền lắm đây!

- Tối nay thay phiên nhau canh gác cho cẩn thận vào, mất 1 con thì tên đấy tự trừ tiền của mình mà đền bù.

- Mang về rửa cho sạch bộ huyết trên người đám đấy đi. Khử mùi kĩ chút, đám quý tộc đó không hề thích ngửi mùi huyết đâu, có khi vì thế mà bị trừ oan mất tiền.

1 tên khác có vẻ đang bị thương, tiến đến chỗ thân phụ ả mà đá vào thân mấy cái, rồi cười khinh:

- Tưởng con súc vật này thế nào, hóa ra chỉ có thế, chẳng khác gì mấy con cẩu điên ở cuối ngõ cả. Cuối cùng vẫn phải chết, đáng đời!

Nói đoạn, hắn nhấc cổ con hồ ly đó lên, rồi nói vọng với đám bên kia:

- Tối nay lột da, rồi làm thịt con này nhé các huynh đệ. Thịt tươi ngon thế này, không ăn hơi phí!

1 tên khác cao to lực lưỡng, có vẻ là đầu sỏ, hung hãn nói:

- Hảo, về rồi hẵng làm! Coi như cho huynh đệ xả láng 1 bữa đi!

Ở trên cây cao kia, Bạch Ly tấm tức khóc:

- [Thân phụ, thân mẫu, sao người bỏ con lại....... ]

Trên vách núi cao đó không hề có 1 ngọn gió, nên bọn chúng rất nhanh đã phát hiện được chỗ của ả ta, liền hô rống lên:

- Còn 1 con nữa, bắt nó!

Trong lúc bọn chúng đang hạ cây xuống, Bạch Ly đã an toàn tiếp đất, nhưng lại bị đám thợ săn đó vây sát đến vách núi.

Lối vào rừng ở sau lưng bọn chúng, ả ta hiện đã bị vây lại nên không thể tiến lên được, chỉ biết từng bước mà lùi ra đằng sau.

- Hết đường rồi, ngoan ngoãn theo bọn tao!

- Tự giác chui vào lồng này, thì bọn tao sẽ nhân nhượng với mày!

- Thấy đám đồng bọn của mày bên kia không? Không nghe lời thì chết cùng đám súc sinh đó đi!

Chân sau của Bạch Ly ả lùi ra sau 1 bước, thì đá dưới chân ả lại rơi lởm chởm xuống.

- Mau tóm lấy nó, đừng để nó nhảy xuống! - 1 người nào đó hét lên.

Nhưng đã muộn.

Con hồ ly đấy đã quay người lại, lấy đà rồi nhảy xuống vực.

Chạy, ả phải chạy thật nhanh........

Phải thoát khỏi lũ khốn khiếp này!