Nói đoạn, vị phu nhân đó đẩy phu quân của mình ra khỏi phòng, không quên nhắc nhở vài câu:
- Muộn rồi đấy, mau đi xử lý công văn đi, đừng có rảnh rỗi sinh nông nỗi qua đây quấy phá!
Tuy không can tâm tình nguyện cho cam, nhưng vị tên là Quỳ Dương kia vẫn ấm ức rời đi.
Chỉ còn lại 2 người, người phụ nữ trung niên đấy đến 1 chiếc bàn, sau đó gọi nàng ta lại:
- A Liên, mau ngồi xuống đây.
- Ân, A Liên biết rồi nga!
Rồi Tử Liên ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế cạnh đấy, để cho thân mẫu nàng vuốt ve.
Đã lâu lắm rồi nàng ta mới về, quả thực là nàng cũng có chút nhớ nhà a!
Nhưng hiện tại, Bạch Ly ả vẫn đang cảm thấy khó hiểu.
Rõ ràng là cái người xấu xa tên Tử Liên này là nhân cơ hội để ôm ả ta nga! Chứ có ai lại đi ôm 1 con cáo từ nãy đến giờ mà không chịu buông!
Người phụ nữ trung niên đấy cũng để ý tới con cáo trắng đấy, vui vẻ hỏi chuyện:
- A Liên, con vừa mới nhận thú nuôi về cung sao?
Tử Liên đáp lời:
- Ân. Con vừa mới nhận nuôi nó. - Nói đoạn, nàng ta bế thốc nó lên - Con thấy nó được rao bán bên ngoài thành, do có chút tò mò với con cáo này nên con đã chuộc nó về đó!
Mẫu thân của nàng - do Bạch Ly vẫn chưa biết tên người đó, nên ả ta cứ gọi luôn là Giang phu nhân cho tiện; cười hì hì, rồi xoa đầu Tử Liên:
- Không ngờ rời đi đã mấy tháng, mà A Liên nhà chúng ta đã bắt đầu học cách nuôi thú cưng rồi nha!
Đột nhiên được khen, khiến nàng ta lắp bắp, vội vã đẩy trách nhiệm này cho người khác:
- A....... không, c-cái này l-là do Tiểu Yên....... đúng rồi, là do Tiểu Yên đề xuất với con nên nhận nuôi nó nga, chứ làm sao con có thể nuôi động vật được!
- [???]
Bạch Ly ả thật sự cạn lời với người này.
Chỉ là nuôi 1 con cáo lông trắng "bình thường" thôi mà, đâu nhất thiết cần phải nói dối như thế chứ—
Vị Giang phu nhân đó cốc đầu Tử Liên 1 cái, rồi cười:
- Thế nào mà chẳng được nga! Nhận thú nuôi là do tâm, chứ đâu ai sai khiến mình phải nhận đâu, đúng không nè?
- Ân. - Nàng ta cười trừ.
Hàn huyên 1 hồi lâu, chủ yếu là mấy chuyện ở trong cung khiến cho Bạch Ly bắt đầu thiu thiu ngủ. Nhưng khi bắt đầu đến trọng tâm của chuyến đi lần này, ả ta liền nhanh chóng mở mắt thao tháo.
- A Liên à, trong thời gian ở đây phiền con hỗ trợ cho phụ mẫu tìm cách cứu chữa cho tiểu nha đầu Vũ Diên kia rồi.
Tử Liên có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng sau đó nàng ta đã nhanh chóng thay đổi lại biểu cảm của mình.
- Diên muội? Muội muội mắc phải căn bệnh nào, mà khiến cho thân mẫu phải lo âu?
- Ai da, chuyện rắc rối lắm A Liên ơi. - Giang phu nhân thở dài - A Diên mới về mấy ngày nay, xin thân phụ cho cưới 1 nữ tử, mà nó lại nói chỉ nhất quyết lấy người đó thôi, mấy cái hôn sự khác nó bỏ hết!
- Lại còn có chuyện như vậy nữa sao? - Tử Liên nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu.
Giang phu nhân nhìn ngang xoay dọc, sau đấy mới ghé sát vào tai nàng, thủ thỉ nói:
- Ta nghi ngờ con ả mà A Diên muốn cưới về kia chắc chắn đã bỏ bùa mê thuốc lú với nó rồi a, chứ sao A Diên lại mê muội đến chết đi sống lại thế kia được!
Mà vị phu nhân đó chỉ ngỡ là có 2 người nghe được câu chuyện này thôi, nhưng lại không ngờ đến có người thứ 3 lại nghe hết những điều mà người đó vừa mới nói.
- [...]
Phải, Bạch Ly đã bị bỏ quên.
Nhưng mà trong phòng chỉ có 2 người, cần gì phải xì xào như vậy nhỉ, có ai ở ngoài mà nghe thấy đâu........?
Nghe thân mẫu nói vậy, Tử Liên cười xòa:
- Con ở với muội muội từ bé đến khi gả đi, tâm tính của muội có lẽ A Liên rõ hơn ai hết, làm gì có chuyện con bé lại ngu ngốc đến nỗi dính phải mấy thứ linh tinh gì đó chứ!
Tử Liên nàng vừa dứt lời, Giang phu nhân đã lắc đầu thất vọng:
- Làm gì có chuyện nữ nhân hay nam nhân là yêu nhau được đâu A Liên! Nếu có thì chỉ là cái lũ vớ vẩn, hay là cái lũ thần kinh ắt hẳn vấn đề, chứ cùng giới mà yêu nhau làm gì mà sinh con nối dõi được!
- [Ừm...... nếu ta không nhầm thì trong mấy tập sách cổ của trưởng tộc có cách để nữ nhân hay nam nhân đều mang thai được á, có điều.......... hiện giờ ta không thề về được núi a, có biết được đường mà về đâu!]
1 lần nữa, chẳng ai hồi âm lại.
Tuy vậy lần này, ả ta đã quá quen rồi.
Nói 1 mình nhiều lúc cũng trông như là tự kỉ vậy, nhưng mà ả ta không nói không có được—
Nhanh sau đó, Giang phu nhân nắm lấy đôi bàn tay trắng trẻo của Tử Liên, tha thiết nói:
- A Liên, lần này mẫu thân nhờ cả vào con đấy! Con thân nhất với A Diên, nên con cũng có thể khuyên bảo nó quay lại, có được chứ?
Lần này, thực sự Tử Liên khó mà lựa chọn nổi.
Nàng ta cũng muốn tốt cho thân mẫu, thân phụ, cho cả Giang gia; nàng ta còn muốn vị muội muội kia của nàng - Vũ Diên kia có thể sống thật hạnh phúc bên người thương của muội ấy.