Rất nhanh sau đó, Tử Liên đã lên lầu trên, kiếm phòng số 6 rồi gõ cửa.
Tức thì, bên trong có tiếng phát ra:
- Tiểu nhị, ta đã nói rồi kia mà? Bây giờ vẫn còn chưa đến giờ Ngọ mà dọn phòng, mau đi đi.
Cái giọng nói quen thuộc này, nàng ta còn lạ lẫm gì nữa đâu.
Còn ai ở đây nữa, chính là vị muội muội kia của nàng đó nga!!
Chết thật, chưa gặp nhau có vào tháng, mà sao muội đấy lại thay đổi tính tình nhanh thế kia, nhớ là lúc trước vẫn còn hiền lành ít nói lắm mà???
Tử Liên tiến lên, định đẩy cửa vào trong, nhưng lại bị kẹt lại.
- Cửa khóa trái à? - Tử Liên nàng thì thầm, rồi thả Bạch Ly xuống - Bạch Tử, ở yên đây. Đi lung tung coi chừng ta đem ngươi quay lên vàng ươm đấy.
Tuy đã được thả xuống, nhưng con cáo đấy vẫn ngơ ngác nhìn nàng ta.
- [Quay lên chiên vàng? Đó là cái gì vậy?]
Nếu mà Tử Liên hiểu được, nói không chừng con hồ ly này bị cạo sạch lông, rồi đem đi quay thật mất thôi!
Tử Liên khởi động tay chân, rồi lao lên, 1 cú đạp tung cửa!
Còn phải nói nữa sao a, cái cửa vốn cũ kĩ đến nỗi sắp sập xuống đến nơi rồi, bây giờ lại thêm 1 lực mạnh khác đột ngột tác dụng vào, nó không bay đi mới là lạ đó—
Trông thấy cảnh tượng đấy, Bạch Ly ả nhất thời cứng họng.
Chỉ cần gỡ cái cửa xuống là được rồi mà, cần gì phải đạp tung cả cái cánh cửa lên vậy.........
Bên trong căn phòng đấy, có 2 nữ tử đang đứng hình mà nhìn cái cửa nằm gọi 1 góc. 1 người mặc bích y, người còn lại thì mặc tử y, nhưng nó khá nhạt, lại còn lơ mơ màu hường.
Chẳng cần giới thiệu trước, ả ta cũng đoán được người đó là ai.
Nếu theo trực giác của 1 con hồ ly, đây là vị thứ nữ của Giang gia - Giang Du Viễn, người mà thân mẫu của Tử Liên đang nhờ nàng ta giúp.
Trông thấy Tử Liên, Du Viễn đột ngột đứng dậy, vui mừng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ về lúc nào vậy nga?
- Ta chỉ mới về khi nãy thôi. - Nàng đáp lời, rồi liếc mắt sang người bên cạnh - Thật thứ lỗi, mạo muội hỏi danh xưng của vị tiểu thư đây là........
Nữ tử đang mặc bích y đó cũng đột ngột đứng dậy, thấy Tử Liên hỏi vậy thì chắp tay hành lễ:
- Bái kiến đại di! Muội là Liễu Tư Nguyệt, lần đầu gặp mặt, xin đại di chỉ giáo!
Tử Liên hơi ngớ người, chớp chớp đôi đồng tử nhìn nữ nhân đang đứng trước mắt này.
Chưa gì.......... chưa gì mà người đó lại gọi nàng là đại di aaaaaaa!
Có nhầm lẫn gì không nga? Tử Liên nàng còn chưa có ý định gả Du Viễn đi mà, sao chưa gì lại lòi ra tướng công của muội muội nàng thế này?????
Không được không được, chắc chắn phải làm rõ chuyện này cho ra lẽ!
Du Viễn đến cạnh Tư Nguyệt, rồi đánh mạnh vào lưng nàng ta 1 cái mà trách móc:
- Ta đã bảo rồi. Thấy chưa, đang yên đang lành lại gọi tỷ tỷ của ta là đại di làm gì, tỷ ấy còn chưa chấp nhận đâu!
Tư Nguyệt gãi đầu, cười hì hì:
- Thật xin lỗi nga, là do ta quá nôn nóng rồi—
- Hứ! - Du Viễn phồng má lên giận dỗi - Tối tự giác thuê phòng khác mà ngủ, đừng có ngủ với ta nữa!
- Ơ khoan đã Tiểu Viễn Viễn à, nàng đừng làm vậy với ta ngaaaaaaaa! - Tư Nguyệt mếu máo ôm chặt lấy đùi của Du Viễn, không chịu buông.
- Buông tay ra nào Tư Nguyệt, còn có người trong phòng đó, mất mặt chết đi được!
- Còn có người thì sao chứ? - Tư Nguyệt nàng nghiêng đầu - Dù sao sớm muộn gì nàng cũng là của ta, cần gì phép tắc cho rắc rối đầy mình?
- Ngươi........! - Du Viễn tức đến cứng họng.
- Khụ khụ. - Tử Liên bị cho ra rìa nãy giờ, vội cắt ngang nồi cẩu lương đầy ắp trước mặt kia - Hiện tại căn phòng này đã bị ta làm hỏng mất cửa nên không thể kín đáo, chúng ta chuyển sang phòng khác đàm thoại 1 chút chứ?
Nghe Tử Liên nàng nói vậy, lập tức Tư Nguyệt buông tay ra, trịnh trọng nói: