Tiểu Hoàng Cô Được Vô Vàn Sủng Ái

Chương 41: Chương 41




Tiểu Miên Miên ở ngoài ăn no uống say, Dương Bình ở trong tranh lại cảm thấy chóng mặt hoa mắt.

Cậu bé vừa cố nén cảm giác xây xẩm mặt mày, vừa đi đến một ngôi đình viện.
“Chỗ này quen quá.” Dương Bình tò mò đi lại trong sân, nơi này mang lại cho cậu bé một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như cậu bé đã từng nhìn thấy rồi vậy.
“Rốt cuộc mình từng nhìn thấy cái đình này ở đâu nhỉ? Đến cả hoàn cảnh xung quanh cũng rất quen thuộc, rốt cuộc là ở đâu?” Dương Bình lẳng lặng suy nghĩ.
Từ sau khi đi vào trong tranh, Dương Bình nhất thời quên mất mục đích bản thân đến đây, cậu bé chỉ vô thức tiến về phía tòa đình viện này, trong lòng cậu bé luôn cảm thấy sở dĩ mình đến đây là để làm một chuyện vô cùng, vô cùng quan trọng.
Nhưng đúng lúc này, cậu bé không phát hiện ra rằng có một bóng đen lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng cậu bé.

Bóng đen chậm rãi tiến gần cậu bé, lẳng lặng bám đuôi, giống như đang chờ cơ hội để ra tay.

Dương Bình luôn cảm thấy có điều bất thường.

Cậu bé đến đây làm gì nhỉ? Còn nữa, nơi này rất bất thường, cậu bé vẫn luôn cảm giác có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình.
Cảm giác của cậu bé mẫn cảm hơn những người bình thường, dù sao cậu bé cũng là người luyện võ từ nhỏ.
Nhưng đúng lúc này, bóng đen sau lưng cậu bé không thể kiềm chế được nữa, nó trực tiếp đánh thẳng về phía Dương Bình.
Cũng đúng lúc này, Dương Bình bỗng cảm thấy cổ tay nóng lên, thậm chí có cảm giác đau rát như da thịt bị thiêu đốt.
Cơn đau đột nhiên xuất hiện khiến cậu bé vô cùng kinh ngạc: “A? Cái gì thế này?”
Cậu bé vội vén tay áo lên xem xét, vừa hay chứng kiến quá trình sợi dây đỏ trên cổ tay biến thành tro, đồng thời bên tai cậu bé cũng vang lên một tiếng hét thê lương.
Một giây sau, ký ức của cậu bé tìm về: “Mình nhớ ra rồi.


Mình đến đây để cứu tam thúc.

Thứ ban nãy có lẽ là tà vật, may là có sợi dây đỏ của bà cô bảo vệ, nếu không mình cũng bị nhốt ở đây luôn rồi.”
Nghĩ đến chuyện này, toàn thân Dương Bình run rẩy, hoảng sợ không thôi.

Cuối cùng cậu bé cũng nhớ ra vì sao nơi này lại quen thuộc đến vậy, bởi vì cảnh quan ở đây chính là cảnh quan được vẽ trong bức tranh, ngoại trừ không có cô gái xinh đẹp kia ra, thì toàn bộ nơi này chẳng khác gì phiên bản đời thật của bức tranh.
Sau khi bình tĩnh lại, Dương Bình nhanh chóng đi tìm Dương tam công tử.
Do nơi này là địa bàn của tà vật, bố cục của nơi này đã được thể hiện hết trong tranh, cho nên chẳng bao lâu sau, cậu bé đã tìm thấy một căn phòng có người.
Dương Bình lần theo âm thanh mà tìm đến, thấy cánh cửa cửa căn phòng kia vẫn luôn đóng chặt, thế nhưng bên trong lại truyền ra những âm thanh vô cùng mập mờ.
Dương Bình không chút do dự, lập tức đá văng cửa đi vào trong.

Đập ngay vào mắt cậu bé là cảnh tượng không nên nhìn, mà người bên trong cũng kinh ngạc không thôi, lập tức hốt hoảng trốn đi.