Truy Nguyệt từ phía dưới nàng đi thong thả tới gần một bước, người Vô Tà hơi nghiêng, từ bên ngoài nhìn lại, gần như cả người nàng đều dựa vào người Tần Yến Quy, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, trong ánh mắt luôn mang theo ý cười mê ly, lúc này đôi môi hơi hé mở đến gần bên tai Tần Yến Quy, không biết đang nói cái gì, chỉ thấy khóe miệng nàng hơi nhếch lên một đường cong thật đẹp, quá xinh đẹp mà, trong chớp mắt nơi này giống như không phải chiến trường giằng co giữa hai bên, nụ cười của nàng mang theo vẻ quyến rũ và thân mật, tính trẻ con mà dựa vào lòng hắn, đang nói khẽ gì đó như không muốn cho người bên ngoài nghe.....
Hắn chưa bao giờ thấy qua Vô Tà như vậy, cũng chưa từng có một khắc nào khiến hắn cảm thấy đứa nhỏ này khắp người mọc đầy gai nhọn, ngay cả nụ cười của nàng cũng chói mắt đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Nàng tiếp cận hắn quá gần, làm Tần Yến Quy vô thức nắm chặt dây cương lùi về sau một bước, Vô Tà sửng sốt một chút, không hiểu vì sao tâm trạng càng thêm vui sướng hơn, từ trước tới nay Tuyên Vương Tần Yến Quy trí kế cực kỳ vô tình, nàng đúng là có phúc ba đời, mắt thấy thế gian này lại có người có thể khiến cho một người xưa nay luôn lạnh lùng bình tĩnh thong dong như hắn phải hoảng hốt lui về sau, Vô Tà nở nụ cười, ngay cả đôi mắt đều cong: "Ngươi không muốn ta chết? Thật ra ta biết, ngươi vẫn luôn.....không cam lòng buông tha cho ta. Ngươi dám nói, có một tiểu tử từ nhỏ đến lớn ngu ngốc và ngoan cố theo đuổi ngươi như vậy, tôn thờ ngươi, trong lòng và ánh mắt đều là ngươi, cho dù ngươi cách nàng bao xa, phản ứng của ngươi có bao nhiêu vô tình, cho dù ngươi là tảng băng, khiến cho nàng toàn tâm toàn ý che chở trái tim mình, đều nên tan chảy, nhưng đối mặt với ngươi, nàng vẫn luôn cố chấp, cho dù cả thế giới khuyên bảo đều không nghe vào, vẫn điên cuồng yêu thích ngươi, ngươi bắt nàng đi hướng đông, thì nàng ngoan ngoãn đi hướng đông, ngươi muốn nàng chết, cho dù rơi vào nước sôi lửa bỏng, nàng cũng không có nửa câu oán hận, đột nhiên không còn thấy một tên ngốc vẫn luôn nghe theo lời ngươi nói nữa, thật ra ngươi có cảm thấy mất mát không? Nếu ngươi không thích ta, mấy năm nay, ngươi hao tổn tâm sức bảo vệ ta, che chở cho ta, là tại vì sao chứ?"
Trong mắt Tần Yến Quy hiện lên vẻ ngạc nhiên, một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy, Vô Tà nhìn thấy vẻ mặt của tướng sĩ phía sau hắn cũng đều kinh ngạc không thôi, tất cả mọi người đều biết đứa bé kia là do một tay Tần Yến Quy hắn nuôi lớn, bọn họ sớm chiều chung đụng, bên trong hoàng thất đầy rẫy nguy cơ ngươi lừa ta gạt, hắn chính là ô dù của nàng, hắn vô cùng tôn quý, nhưng trước cấp bậc lễ nghĩa, cho tới bây giờ vẫn luôn cung kính gọi nàng là tiểu hoàng thúc, danh tiếng của Tần Yến Quy vô cùng lớn, trong mắt người dân, trước nay hắn luôn là một hình tượng tao nhã và không thể với tới, một nhân vật tồn tại giống như vị thần, Vô Tà nói một tràng mơ hồ, trước giờ chưa có người nào nghĩ mối quan hệ giữa họ lại tệ như vậy, cho dù Biện quốc cũng có nam phong thịnh hành, gia đình giàu có thường nuôi dưỡng nam sủng mua vui, nhưng bọn họ sùng kính tín ngưỡng, một Tuyên vương không nhiễm bụi trần coi trời bằng vung, làm sao có loại qua lại như thế này với tiểu hoàng thúc của mình được chứ?
Bốn mươi vạn quân Yến Bắc này không ai không biết, năm đó Tần Yến Quy phong thái tài hoa thế nào, một cái mỉm cười giơ tay, sát phạt quyết đoán, máu chảy thành sông, tay áo hắn không nhiễm bụi trần, một tay thành lập đội quân Yến Bắc bất khả chiến bại này, hắn đã được thuần hóa từ trước, dường như những lời bẩn thỉu và dơ bẩn kia cách hắn rất xa, sẽ không có người nào dùng những lời nói đó để suy đoán về người mà mình vẫn luôn tôn sùng như một vị thần.
"Điện hạ! giết bọn họ! Giết bọn họ! Xin cho chúng tôi giết phản quân!" Cuối cùng các tướng sĩ huyết khí sôi trào kia cũng nổi giận, cái loại tiểu nhân hành thích vua cướp ngôi này, người gặp người giết, lúc này, há lại để cho nàng chửi bới Tuyên vương điện hạ như vậy!
"Giết phản quân! Giết phản quân!"
"Xin Tuyên vương điện hạ ra lệnh xuống, diệt phản quân!"
"Xin điện hạ ra lệnh xuống! Ra lệnh xuống! Diệt phản quân!"
Từng đợt tiếng hô này vang lên liên tiếp đinh tai nhức óc, đây là lần đầu tiên Vô Tà nhìn thấy sự oai phong của quân Yến Bắc khiến cho người khác sợ hãi, đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, Tần Yến Quy vì nàng mà kiêng kỵ gặp Kiến đế, không quan tâm đến chính sự trong triều, nhưng dù sao hắn cũng lập nên đội quân Yến Bắc, quân Yến Bắc cũng chỉ thuộc về Tần Yến Quy hắn mới chân chính là quân Yến Bắc, như thế sẽ làm chấn động lòng người, kinh sợ lòng người.... ...
Nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, một Tuyên vương điện hạ mà họ vẫn luôn tôn kính lại không mở miệng phủ nhận, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, bốn mươi vạn đại quân này sẽ vì danh dự của hắn mà chiến đấu, tuy nhiên giờ phút này hắn lại im lặng, lại chấp nhận.....
Vô Tà cảm thấy bất ngờ đối với phản ứng của hắn, cuối cùng chỉ nở nụ cười, cười đến cực kỳ sáng lạn: "Ngươi vẫn còn không buông bỏ được ta! Ta và ngươi sớm chiều chung đụng, ta đối với ngươi nói gì nghe nấy, sao ngươi lại không thích ta chứ? Ta biết ngươi vẫn còn thích ta, không bỏ được ta! Đã như vậy, ngươi dẫn nhiều người đến đây chắc không phải muốn giết ta sao? Nếu không...Ngươi hạ lệnh, để bọn họ đều quy phục ta đi, không tuân theo sẽ giết tại chỗ, được không?"
Được không? Vô Tà nhìn hắn, lúc này, lời nói của nàng không thể nghi ngờ là muốn chọc giận tất cả mọi người, bọn họ tức giận muốn lập tức chém nàng ngay lập tức, lúc này lời cầu xin Tần Yến Quy ra lệnh xuống diệt phản quân ngày càng nghiêm trọng, có thể nói kinh thiên động địa, nhìn cục diện này làm Chu Bá Dũng sợ tới mức muốn khua binh xông lên bảo vệ Vô Tà, chỉ sợ bốn mươi vạn đại quân kia đang nỗi cơn thịnh nộ, sẽ không kiềm chế được mà băm Vô Tà thành thịt nát.
"Tần Vô Tà". Rốt cục Tần Yến Quy cũng chuyển động người, Vô Tà chợt hoảng hốt, cuối cùng nụ cười trên mặt đông cứng lại, ba chữ kia phát ra từ trong miệng Tần Yến Quy nặng nề như búa bổ, từng phát từng phát đánh vào trái tim Vô Tà, tựa như có một bàn tay vô hình tiến vào lòng nàng, nắm chặt trái tim nàng, khiến nàng không thể hít thở.... ...
Tần Yến Quy vừa mở miệng, xung quanh đột nhiên rơi vào yên tĩnh, lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người hắn, ngay cả hít thở cũng trở nên thận trọng, hắn luôn luôn, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng nắm tình thế trong tay, khiến cho ánh mắt của mọi người đều dừng trên người hắn.
Môi mỏng của Tần Yến Quy hơi nhếch lên, Vô Tà nhìn thấy được sự thất vọng và quyết tuyệt trong mắt hắn, hắn nhìn nàng thật sâu, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên từ trong ánh mắt của hắn, Vô Tà cảm nhận được sự hiện hữu của mình, lại khắc cốt ghi tâm như vậy.....Mang theo sự lạnh lùng và tuyệt vọng, thừa nhận sự hiện hữu của nàng.... ...
Nàng phản chiếu trong đôi đồng tử của hắn, ánh mắt của hắn thâm thúy, sâu thẳm như biển rộng, cũng tĩnh mịch khó lường như trước, nhưng giờ phút này hắn lại nhìn nàng bằng đôi mắt như vậy, tựa như lần cuối cùng hắn nhìn vào thê tử càng ngày càng cách xa, khắc sâu dung nhan của nàng trong đôi mắt hắn.
Tại sao hắn không phủ nhận những lời nàng từng nói tình cảm không phải là lý trí, còn Tần Yến Quy là lý trí, chỉ người có lý trí thế này mới có thể luôn luôn như vậy, không phải bình tĩnh thong dong, lạnh lùng tuyệt tình, không có bất kỳ người nào, bất kỳ vật gì lại trở thành nhược điểm của hắn, hắn từ chối nàng, trước giờ vẫn luôn từ chối thẳng thừng và quả quyết, hôm nay, hắn sao cứ phải dùng ánh mắt thất vọng nhìn nàng như vậy, bởi vì cuối cùng nàng lại đứng về phía đối lập với hắn, bởi vì cuối cùng nàng không nghe lời hắn nữa, hay là bởi vì nàng, cuối cùng ép hắn không thể lui được nữa, ngay cả chạy trốn cũng không thể rồi sao?
Không biết có phải Vô Tà bị ảo giác không, hôm nay nàng cảm giác Tần Yến Quy hơi kỳ lạ, dường như sắc mặt của hắn tái nhợt hơn trước rất nhiều, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, nàng chưa bao giờ gặp qua hắn như vậy, nhưng sau đó hắn vẫn là hắn, Tuyên Vương điện hạ lạnh lùng tàn nhẫn, đè nén khó khắn phức tạp trong mắt xuống, gương mặt hắn mệt mỏi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Vô Tà mấp máy môi nhưng không nói gì, Tần Yến Quy từ từ nhếch môi, tràn đầy tự giễu: "Ba ngày sau, ta sẽ suất quân ở chỗ này chờ ngươi. Vô Tà......Để ta xem ngươi sự trưởng thành của ngươi."
Tần Yến Quy dứt lời muốn nắm chặt dây cương chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, bàn tay nhỏ bé mà hắn quen thuộc nắm dây cương trên tay hắn, ngăn cản hành động của hắn, Tần Yến Quy ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng nhưng không nói gì.
"Tại sao?" dường như Truy Nguyệt ở phía sau nàng cảm giác được ý đồ của nàng, đột nhiên đi về đến gần bên dưới con ngựa của Tần Yến Quy, Vô Tà chợt nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào đôi mắt Tần Yến Quy: "Tại sao? Ngươi phải biết, nếu lúc này ta suất quân rời khỏi thành, ta và ngươi sẽ có một kết thúc, cần giờ phải ba ngày, ngươi đã hạ quyết tâm một dao cắt đứt đoạn với ta, hôm nay ngươi có thể giết ta, ngươi biết rất rõ, bốn mươi vạn đại quân chống lại mười hai vạn đại quân trong thành của ta, chúng ta không hề lo lắng. Những gì ngươi muốn, ngay tại trước mắt ngươi dễ như trở bàn tay, mang theo đầu của ta đi gặp Tần Liễu Kiến, ngươi có chiến công hiểm hách, hắn già rồi đáng chết, dẹp loạn phản quân, người dân của ngươi cũng đều yên lòng, ngươi từng nói với ta, ngươi đấu với thái tử không phải vì binh lực quyền thế, mà là lòng dạ con người, bây giờ ngươi động thủ, điều mà người nào cũng mong muốn, ngươi xem, bây giờ ngươi rút lui, sĩ khí sẽ bị lung lay." Tần Yến Quy cúi đầu nhìn nàng, môi hơi nhếch lên: "Vô Tà, ta chưa bao giờ xem thường ngươi."
Vô Tà chợt sửng sốt, Vô Tà chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch của Tần Yến Quy, hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn này, trên thế gian này, người hiểu rõ nàng nhất thật sự là hắn: "Ta biết với thủ đoạn của ngươi, không hẳn không có phần thắng.... ... Thời gian ba ngày cũng đủ để ngươi triệu hồi mấy chục ngàn quân."
Hắn thật sự, cái gì cũng biết nàng....
Vô Tà nhếc môi, đột nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của hắn, một cảnh kinh hãi khiếp sợ.... .....
Tần Yến Quy dừng lại, cuối cùng vẫn không đẩy nàng ra, Vô Tà đột nhiên hiếp hai mắt lại, giống như một nụ hôn bất ngờ vừa rồi, lúc nàng rời đi vẫn dứt khoát như vậy, lùi người, đẩy Truy Nguyệt lui về sau mấy bước.
Ánh mắt Tần Yến Quy phức tạp, hơn nữa vẫn không xóa sạch vẻ thê lương và nụ cười khổ, cùng lúc đó, truyền tới tin tức Vệ Địch chiếm Ngu Thành thành công, Ngu Thành vốn không phải là nơi quan trọng, nhưng nơi đây được đả thông, gần như cả Phương Nam đều bị Vô Tà khống chế, nàng vốn không quan tâm trên thế gian này sẽ có bao nhiêu người đổ máu hy sinh vì nàng, có lẽ nàng cũng không quan tâm bao nhiêu người chết, cuối cùng có thể không làm tròn bá nghiệp, nàng cũng không hẳn để ở trong lòng, nếu dốc toàn lực chống lại, chưa chắc đã thua.....
Vô Tà chợt mỉm cuòi và nói với thuộc hạ của Tần Yến Quy: "Không bằng các ngươi quy thuận ta đi, nhìn các ngươi chết trận vậy ta cũng cảm thấy tiếc."
Lời nói này của Vô Tà hoàn toàn chọc giận bọn họ.
Liên tiếp những biến cố này đủ để làm cho lòng quân của Tần Yến Quy bị động, Vô Tà đã nhìn thấy các tướng sĩ tôn sùng Tần Yến Quy kia, trong mắt trên nét mặt đã lộ ra vẻ khó tin, có lay động, có nghi ngờ, càng nhiều hơn là không nguyện ý tin tưởng, huống chi bọn họ không muốn tin rằng Tuyên Vương điện hạ, người mà họ tôn sùng như thần thánh, lại vì tư tình mà làm coi thường tính mạng của bốn mươi vạn huynh đệ này, nhiều ngày như vậy không giết cũng không phải là có mưu tính, mà thật sự là không đành lòng, tham niệm tư tình sắc đẹp, thậm chí tình hình ở Châu quận khi bị bốn mươi vạn đại quân bao vây, còn trắng trợn để bọn họ chiếm lấy một tòa thành trì!
Vô Tà biết rõ, hắn muốn bọ họ phục tùng nhất định phải giết nàng ở đây, hắn muốn bịt miệng mọi người cũng phải giết nàng, chỉ có thể giết nàng!
Những tiếng hô của bọ họ muốn Tần Yến Quy giết Vô Tà ngày càng lớn, tưởng chừng muốn vang tận mây xanh.
Tần Yến Quy ngoảnh mặt làm ngơ, hắn không nhìn Vô Tà nữa, lạnh lùng quay ngựa lại, chỉ thản nhiên nói hai chữ: "Rút quân."
"Điện hạ?" Tất cả các tướng sĩ đều không thể tin nổi, bọn họ không tin thần tượng trong lòng bọn họ lại sụp đổ như vậy, bọn họ sùng bái Tần Yến Quy đó, sao có thể vì một tên phản loạn mà làm tổn hại an nguy của bốn mươi vạn người chứ? Đúng rồi, nhất định Điện hạ bị mê hoặc, bị yêu nghiệt mê hoặc ý chí mới có thể làm ra những quyết định khác thường như vậy.
"Rút quân." Xưa nay chưa từng thấy, Tần Yến Quy lặp lại lần nữa, lần này miệng của hắn hờ hững, nét mặt lạnh lùng, chân thật đáng tin.....
Suy cho cùng quân Bắc Yến này do một tay hắn lập nên, cho dù trong lòng bọn họ sinh ra nghi ngờ đối với hắn, nhưng tiếng tăm của hắn vẫn lớn hơn so với lòng nghi ngờ của bọn họ, tuy rằng không phục, tuy rằng không muốn, giờ phút này, Tần Yến Quy thật sự không để cho bất kỳ kẻ nào nghi ngờ mệnh lệnh của hắn.
Bọn họ lui binh rồi, bốn mươi vạn quân này, vốn dĩ là lúc họ phải hạ gục quân phản loạn, rút quân rồi.....
Chu Bá Dũng đi đến bên cạnh Vô Tà, chuyện xảy ra vừa rồi, đừng nói đến bốn mươi vạn đại quân Yến Bắc, ngay cả bọn họ cũng kinh ngạc không thôi, thật lâu cũng không thể định thần lại, nhưng chuyện này đối với bọ họ là một mối nguy, lại không ngờ đã xảy ra bước ngoặt.... ....
Quân Yến Bắc khí thế hừng hừng chợt trở nên thất vọng, một trận hỗn loạn, cứ như vậy bốn mươi vạn người không ổn định, lại cho bọn họ thời gian ba ngày nghỉ xã hơi, bọn họ chưa chắc sẽ không đánh thắng.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, hai bên quân giao chiến, quân địch lại không đánh mà lui, trước mắt quân Yến Bắc rút lui rồi, nhìn đoàn nhân mã rầm rộ này, nhìn Tuyên vương Tần Yến Quy lạnh lùng vô tình làm cho người khác khiếp đảm ngồi trên lưng ngựa kia, Chu Bá Dũng nghĩ lại còn sợ hãi, nghĩ đến đối phương đã rút quân rồi, Vô Tà cũng nên hạ lệnh rút quân, Chu Bá Dũng liền xin chỉ thị của Vô Tà: "Chủ Tử?"
Nhưng lúc này Vô Tà không nói lời nào lại bỗng nhiên chậm rãi lắc đầu, chỉ há miệng ra, dùng khẩu hình phun ra một chữ: ''Giết."