“Tà nhi, trẫm cho ngươi đi theo Tuyên vương học tập một chút kiến thức. Tuy hắn là hậu bối nhưng ngươi chớ ra vẻ bề trên với hắn, phụ lòng tốt của trâm, hiểu chứ?” Kiến đế vỗ vỗ bả vai Vô Tà, ánh mắt lại nhìn tới trên người Tần Yến Quy: “Thế tử vẫn còn nhỏ, Tuyên vương vừa gánh vác trách nhiệm dạy bảo thế tử, vừa trông coi toàn bộ sự vụ tại ba quận Kim Lăng, cũng là đất phong của Tĩnh Vương, trẫm chỉ mong con tận tâm tận lực dạy Tà nhi thành tài, cũng coi như không cô phụ một đời anh danh của Tĩnh Vương. Trẫm biết, vừa giao ba quận Kim Lăng cho con, vừa bắt con phải tận tâm quản lý quân đội Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ của kinh thành thì dù có thuật phân thân cũng là làm khó cho con. Cho nên, từ nay về sau, quân đoàn Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ liền giao cho thái tử cùng lão Tứ ở bên cạnh giúp con, con cũng có thể nhẹ nhõm một chút.”
Bên dưới cung vàng điện ngọc, bất cứ ai trong lòng đều không khỏi xôn xao một hồi. Lời này của Kiến đế đã có thể coi như là hoàn toàn tước mất quyền thế của Tuyên vương. Mặc dù giao ba quận Kim Lăng cho Tuyên vương thay mặt quản lí, nhưng có ai lại không biết, Tĩnh Vương đã chết, ba quận Kim Lăng này tất nhiên vào hết trong tay ba quận Kiến đế, cho dù Tuyên vương tạm thời nắm giữ, bất quá cũng chỉ là hư danh. Quân đoàn Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ đều do một tay Tuyên vương đào tạo, hôm nay Kiến đế an bài như vậy, chỉ sợ cũng đã muốn đoạt đi quyền quản lí quân đội của Tuyên vương, giao vào tay tay thái tử. Về phần cho Tứ hoàng tử Tần Thương tham gia vào, bất quá cũng chỉ là vì trấn an Tuyên vương, không đến nổi làm hắn quá mức thất vọng đau khổ thôi.
Vô Tà nghe xong an bài của Kiến đế, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Xem ra Kiến đế rốt cuộc vẫn không tin Tần Yến Quy cho nên mới làm như vậy. Tuyên vương đã được phong vương nhiều năm, nếu không ăn ở hai lòng cũng thì không sao, nhưng nếu hắn thật sự cấu kết với Tĩnh Vương làm chuyện gì mờ ám, nảy sinh dị tâm, vậy thì hành động lần này của Kiến đế cũng coi như là hoàn toàn làm tan rã thế lực mà Tần Yến Quy bồi đắp được. Nói như vậy, tâm huyết nhiều năm của Tần Yến Quy liền thất bại trong gang tấc. Nếu như có người giúp đỡ, cuối cùng cũng sẽ bị Kiến đế ở bên cạnh phá hủy.
Hắn là đang cố ý thử dò xét Tần Yến Quy.
Tần Thương vừa nghe Kiến đế an bài như thế, mặt lập tức liền biến sắc, cuống quít đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Yến Quy. Hành động này của phụ hoàng thật sự là làm tâm tam ca càng thêm lạnh giá. Không có bất cứ người con nào lại nguyện ý bị cha của mình phòng bị cùng kiêng kỵ như vậy. Nhưng Tần Thương cũng không hề thấy tâm tình trên mặt Tần Yến Quy có một chút giao động nào, vẫn chỉ là biểu cảm lạnh nhạt lạnh nhạt giống như những chuyện xảy ra tại giờ phút này hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn, nhưng dù là như vậy vẫn khiến cho Tần Thương thay hắn cảm thấy không đáng giá. Đến cuối cùng phụ hoàng vẫn luôn đề phòng tam ca, hoàn toàn không để ý tới việc tam ca đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với quân đoàn Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ.
Tần Thương muốn cự tuyệt quyết định của Kiến đế. Quân đoàn Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ đều là tâm huyết của Tần Yến Quy, hắn sao có tư cách ngồi mát ăn bát vàng. Kiến đế làm như vậy cũng quá không công bằng. Nhưng tần thương cũng không phải người ngu, suy nghĩ một chút, hắn vẫn là nhịn xuống. Cứ để tình trạng như vậy cũng tốt, ít nhất là hắn vẫn được tham gia, tam ca liền không hoàn toàn mất đi quân đoàn Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ.
Hành động này của Kiến đế hiện tại coi như là quá không công bằng, các đại thần trên đại điện liền có người bất bình vì hắn, có người không đếm xỉa đến, có người lại vì hắn gặp họa mà hả hê vui sướng; nhưng hết thảy những tâm tình này đến nơi của Tần Yến Quy giống như đều bị rơi xuống vực sâu không thấy đáy, hoàn toàn bình tĩnh tựa như mặt nước phẳng lặng.
Thời điểm Kiến đế đang nói những lời này, Tần Yến Quy đang dùng tay trái cầm ly rượu muốn uống, tay phải bị thương lẳng lặng buông bên người, bàn tay ẩn áo bào trắng rộng rãi, mặc vào tùy ý mà lại không mất đi vẻ trang trọng đỡ sau đầu, (môi mỏng khẽ giương lên. Vừa nghe Kiến đế nói xong, ánh mắt của hắn cũng không hề có một chút giao động, tiếp tục động tác uống rượu. Ly rượu bị hắn dốc xuống thuận thế trôi vào trong cổ họng chính mình. Tần Yến Quy ưu nhã đặt ly rượu xuống, sau đó thanh thản lại không chút để ý đứng dậy, cười nhạt: “Đa tạ phụ hoàng.”
Hắn giống như hoàn toàn không biết quanh mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ý nghĩa của câu “Đa tạ” này là như thế nào, nhưng cũng có thể là hắn biết, chỉ là căn bản không thèm để ý...
Cặp mắt Kiến đế híp lại, cố gắng nhìn thấu đứa con trai này của mình. Thái độ của Tần Yến Quy quá mức lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng thờ ơ, ngay cả quyết định không hợp tình hợp lí như vậy hắn cũng không thèm để ý chút nào. Thản nhiên như thế, là thật sự không thèm để ý, hay là tâm tư của hắn được che giấu quá sâu? Sâu đến nỗi ngay cả Kiến đế cũng không khỏi nghi ngờ. Đứa con trai này, hắn nhìn không thấu.
”Sắc mặt Tuyên vương nhìn qua giống như là không được tốt cho lắm.” Bên dưới cung vàng điện ngọc, Tần Xuyên vốn vẫn không nói gì lại chợt mở miệng, phượng mâu hàm chứa nụ cười thản nhiên. Trái ngược với nụ cười nhạt nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm mà khó lường của Tần Yến Quy, Tần Xuyên tỏa ra khí chất dịu dàng, giống như một viên ngọc xinh đẹp, nổi bật lên là khuôn mặt anh tuấn trầm lặng.
Nghe lời nhắc nhở của Tần Xuyên, mọi người mới phát giác ra thần sắc của Tuyên vương ngày hôm nay tựa hồ quả thật không tốt. Cũng là bởi vì Tuyên vương tạo nên cảm giác tồn tại quá mức mãnh liệt, ngược lại làm cho người ta quên mất rằng nam nhân thoạt nhìn trầm ổn khó lường cùng quá mức cường này cũng sẽ có lúc sắc mặt không tốt. Tần Thương vốn hết sức quan tâm Tần Yến Quy cũng lập tức nhận ra chỗ không ổn. Vừa nghĩ như vậy, hắn liền nhớ tới việc từ lúc Tuyên vương cùng Tần Vô Tà vào điện tới nay, ngay cả nâng chén cũng là dùng tay trái.
”Tam ca? Huynh không sao chứ?” Tần Thương vừa nghe Tần Xuyên nói vậy, trực tiếp quên mình đang ở nơi nào, nhảy ra khỏi vị trí của mình rồi chạy tới chỗ Tần Yến Quy. Hắn vừa túm được tay của Tần Yến Quy lập tức nhận ra điều bất thường: “Tam ca? Tay của huynh sao lại bị thương?”
Tần Thương nhíu mi. Hắn là người mới lên mười bốn tuổi đã múa đao đả thương quân địch ở trên sa trường, đối với loại vết thương này dĩ nhiên là hiểu rõ nhất. Tay này rõ ràng là vừa mới bị thương, ngay cả xương cũng bị trật, đến hắn cũng không thể không kêu thành tiếng mà tam ca thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhăn lại một cái. Nếu không phải thái tử nhắc nhở, hắn thậm chí không có phát giác ra chỗ không bình thường.
”Không sao.” Con ngươi tối tăm của Tần Yến Quy giống như xoáy nước sâu không thấy đáy, môi mỏng khẽ nhếch tạo nên một tia cười giễu cợt lại vô cùng trong trẻo lạnh lung.
”Tuyên vương bị thương?” Kiến đế nhíu mày một cái, tựa hồ cũng không nghĩ tới tuy Tần Yến Quy bị thương lại vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi tại nơi này lâu như vậy. Ý nghĩ vừa thay đổi, sắc mặt Kiến đế lại không khỏi trầm xuống. Nếu là quân vương, có sức nhẫn nhịn như vậy là chuyện tốt, nhưng nếu là thần tử, quá mức ẩn nhẫn, chỉ sợ cũng không phải là một điều tốt đẹp.
”Là Tần Dung! Vốn thế tử đánh thắng hắn, lúc ở Kim Lăng làm mặt của hắn bị thương, lần này hắn thấy mặt của ta, ngay cả một tiếng hoàng thúc cũng không gọi còn muốn đánh ta, khi dễ ta vì phụ vương ta không có ở đây, không ai làm chỗ dựa cho ta, thiếu chút nữa muốn đánh chết ta! May mắn là Tuyên vương vừa vặn bắt gặp, ra tay ngăn cản một phen, Tần Dung đang muốn bóp cổ ta liền cấu vào tay Tuyên vương.” Nhưng vào lúc này, Vô Tà ở bên cạnh Kiến đế chợt giòn giã mà nói ra một chuyện, lòng đầy căm phẫn mà tố cáo với Kiến đế, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhìn qua liền biết là nàng đang rất tức giận.
Kiến đế vẫn cau mày như cũ: “Tà nhi chớ sợ, hoàng huynh làm chủ cho ngươi, ngày mai liền để cho hoàng nhi chịu đòn nhận tội. Nếu Tuyên vương bị thương, liền cho thái y tới xem một chút. Nếu bệnh tình không có chuyển biến thật không tốt. Sự vụ gần đây của quân Yến Bắc cùng vũ lâm kỵ liền giao cho thái tử cùng lão Tứ làm đi, ngươi cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi cho thật tốt. Tà nhi, Tuyên vương cũng coi như vất vả vì ngươi, ngươi liền đi mời thái y xem bệnh giúp Tuyên vương một chút.”