Vô Tà xoay người nétránh, mặc dù tránh được Hiên Viên Nam Lăng đè ngã nhưng trên mặt chợtlạnh cũng đủ biết đã để hắn đắc thủ. Vô Tà sầm mặt, mỗi lần đụng vàongười này nàng đều sơ suất, lần này suýt nữa lại bị hành vi bừa bãi củahắn lừa.
Hiên Viên Nam Lăng luống cuống tay chân bò dậy từ dưới đất, sắc mặt hơi đỏ, có lẽ cảm thấy xấu hổ khi ngã sấp xuống đất trước mặt mọi người nên hắn để tay lên môi hắng giọng ho khan vài tiếng để che giấu lúng túng.
Biến cố xảy ra liên tiếp khiến mọi người nhất thời không có phản ứng,chỉ trợn mắt há mồm nhìn Hiên Viên Nam Lăng, đợi bọn họ nhìn thấy khănlụa mỏng trong tay hắn thì bên trong Hoa Mãn Lâu đều hỗn loạn: có bấtkhả tư nghị, có hưng phấn, có mong đợi. Ánh mắt từ Hiên Viên Nam Lăng ào ào nhìn về phía Vô Tà.
Chỉ thấy động tác của tiểu tiên nữ trong lòng bọn họ cực nhanh, xoayngười ôm đàn cổ nhảy ra mấy bước rồi thong thả lấy tay áo che mặt, mọingười không nhìn được đều thất vọng...
Hiên Viên Nam Lăng giật mình không biết xảy ra chuyện gì, đến khi pháthiện khăn lụa trong tay mình thì đỏ mặt, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạtkhông nồng đậm lại thấm vào trong lòng, động tác cầm khăn lụa cũng trởnên cứng ngắc. Hắn xấu hổ đi tới muốn trả nó lại cho cô nương đangđứng cách mình mấy bước kia, vội cười nói: “Xin lỗi xin lỗi, đã quấy rầy cô nương, vật này trả lại cho cô nương, kính xin cô nương...”
Vô Tà cũng không động, đôi mắt trong trẻo lẳng lặng nhìn Hiên Viên NamLăng đang đến gần. Chợt đáy mắt nàng chậm rãi nhiễm ý cười, không đểHiên Viên Nam Lăng đến gần đã bật người nhảy xuống trong tiếng kinh hôcủa mọi người?
Mọi người không kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, ngay cả HiênViên Nam Lăng cũng cảm thấy ngoài ý muốn, kinh ngạc đứng đó duy trì động tác cầm khăn che mặt giơ ra giữa không trung.
Nhưng vào lúc này, một bóng dáng màu trắng từ hành lang lầu đông nhẹnhàng bay tới, tay áo tung bay giữa không trung giống như tiên giángtrần. Trên gương mặt tuấn mỹ của nam tử kia có nét ôn hòa lạnh nhạt,đuôi chân mày thanh tú xinh đẹp, khóe mắt thoáng qua tia bất đắc dĩ. Đến khi mọi người kịp phản ứng đó là Tuyên vương Tần Yến Quy thì tiếng sợhãi kinh ngạc nổ ra, không chỉ bọn họ mà ngay cả những tiểu thư khuê các sau sân khấu cũng không nhịn được nhoài người ra.
Chỉ thấy Tần Yến Quy dễ dàng tiếp được cô nương đang rơi xuống kia,cảnh tượng huyền ảo này giống như trong tranh làm người ta sợ hãi cảmthán. Sau đó mọi người nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô nương kiavang lên, người đã được Tần Yến Quy ôm trước ngực.
Dựa sát vào mùi đàn hương quen thuộc khiến Vô Tà không tự chủ được cười ra tiếng, trong mắt nàng nhộn nhạo vui vẻ. Tuy bị lấy đi khăn che mặtnhưng giờ phút này nàng khẽ tựa đầu vào trong ngực Tuyên vương nên mọingười không nhìn thấy được mặt của nàng, chỉ thấy ống tay áo và làn váytung bay trong gió ở trước mắt, tóc đen lụa xanh nhẹ nhàng vung lên độcong xinh đẹp giữa không trung, hình ảnh vô cùng hài hòa như vậy làm cho người ta không dám khuấy động, chỉ có thể cảm thấy khuynh đảo và tiếcnuối.
Cảm thấy khuynh đảo vì bản thân cực kỳ may mắn để có thể nghe được mộtkhúc kinh thiên của cô nương thần bí kia, lại tiếc nuối vì bản thân chỉcó thể làm người đứng xem mà không phải người đang ở giữa không trung.
Dường như Vô Tà đã sớm đoán được Tần Yến Quy sẽ tiếp được nàng, đáy mắt nàng chứa ý cười có chút giảo hoạt như là thực hiện được âm mưu như ýmuốn. Đây là lần đầu tiên Tần Yến Quy hắn nằm trong kế hoạch của ngườikhác, mà người này lại đang cười cực kỳ sáng lạng không hề khiêm tốncũng không hề che giấu chút nào, lại chắc chắc hắn sẽ ra tay tiếp đượcnàng.
Không có khăn che mặt nên nụ cười trên mặt nàng vô cùng tươi sáng nhưánh trăng mới ló dạng như pháo hoa đang tỏa sáng rực rỡ đầy sức sống,đôi mắt xinh đẹp duyên dáng xoay chuyển, bởi vì tuổi còn nhỏ nên trongvẻ xinh đẹp này nhiều hơn vài phần ngây thơ.
Vẻ mặt sinh động này của nàng này khiến Tần Yến Quy trong nháy mắt thất thần, đáy lòng như có thứ gì đó đang ầm ầm vỡ vụn...
Ngày xưa hắn ban tên Vô Tà cho nàng, mà nụ cười tinh nghịch này củanàng quả thật giống câu thiên chân vô tà kia, rực rỡ vô cùng.Đáy mắt chứa nét trẻ con giảo hoạt, trong suốt sáng ngời, còn lóa mắthơn ánh sáng của trân châu mã não, giống như nàng không hề bị bất cứchuyện gì trói buộc, tự do tự tại.
Dưới con mắt mọi người, Tần Yến Quy không coi ai ra gì ôm Vô Tà đi ra khỏi Hoa Mãn Lâu.
Đến khi bọn họ rời đi lâu rồi, mọi người bên trong lâu mới có phản ứng.
Ngay cả Tần Thương cũng một lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, khóemiệng giật giật không phát ra được âm thanh nào, thật sự quá mức kinhhãi, ba, vừa rồi Tam ca...
Theo Tần Yến Quy rời đi Hoa Mãn Lâu, Vô Tà khẽ ngửi mùi đàn hương quenthuộc, tim đập càng ngày càng nhanh, gò má ửng đỏ nhưng ý cười trên môilại càng ngày càng sáng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm mai.
Tần Yến Quy ôm nàng đến chiếc xe ngựa phía trước, ánh mắt hắn đã sớmkhôi phục như lúc ban đầu, không có khen ngợi biểu hiện kinh người vừarồi của Vô Tà, cũng không trách cứ nàng đột nhiên nhảy xuống. Mọi thứgiống như không hề có quan hệ gì với hắn, cảm xúc không hề có dao độngquá lớn, thậm chí bình tĩnh có chút giống đang che giấu.
Tần Yến Quy đặt Vô Tà trên xe ngựa xong thì nhàn nhạt nói: “Trở về đi.”
Vô Tà theo bản năng kéo Tần Yến Quy lại, hình như gần đây nàng càng lúc càng lớn mật với Tần Yến Quy...
Tần Yến Quy lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt có chút bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này đang đắc ý vênh váo, dđlquýđ6on nàng cẩn thận tính toán hắn vào bên trong, điểm này có chút ngoài dự kiến của hắn, cũng khó trách nàng hả hê như vậy.
Vô Tà ngây người, động tác đưa tay níu tay áo hắn lại là theo bản năng nhưng nàng còn chưa nghĩ ra bản thân níu hắn lại là muốn nói gì, yên lặng, Vô Tà thử dò xét hỏi một câu: "Ngươi không có lời nào muốn nói với ta sao?"
Vấn đề này ngay cả chính nàng cũng dở khóc dở cười, giống như cố tình gây sự, rõ ràng người níu hắn lại là nàng, vậy mà hỏi hắn có lời nào muốn nói với nàng hay không.
Nàng nghĩ câu nói này nhất định sẽ bị Tần Yến Quy cười nhạo nhưng lần này Tần Yến Quy lại không làm khó nàng, chỉ nhẹ nhàng giơ tay phủ lên cái tay đang níu áo hắn của Vô Tà, cũng không thấy hắn dùng lực như thế nào đã khiến Vô Tà buông lỏng tay ra: "Thật sự là có mấy lời muốn nói với ngươi."
Vô Tà giật mình, cũng không để ý tay mình bị hắn dễ dàng đẩy ra: "Cái gì?"
Tần Yến Quy đứng ở trước mặt Vô Tà hơi híp mắt, chậm rãi cong môi nói: "Cầm sắt cùng minh, nói vậy thì ngươi cũng biết người hòa âm với ngươi."
Giọng hắn thờ ơ không chút để ý như đang nói về thời tiết hôm nay như thế nào, nhưng đôi mắt bình tĩnh sâu sắc kia như muốn nhìn thấu ngươi. Tần Yến Quy thấy Vô Tà không trả lời cũng không hỏi tới, chỉ nở nụ cười tựa như ánh trăng lại như nước chảy yên lặng nhàn nhã không hề quan tâm: "Có lẽ ta cũng không cần phải lúc nào cũng dạy ngươi nên làm thế nào, không nên làm như thế nào. Vô Tà, ngươi rất thông minh vì vậy nên biết mình đang làm gì."
Hoặc là Tần Yến Quy đã sớm biết người đánh đàn dây sắt kia là ai, Vô Tà có thể giấu hắn chuyện Hiên Viên Nam Lăng giống như cũng có thể giấu chuyện Tần Lâm Uyên. Dù sao thì nàng cũng không phụ thuộc vào người nào, giống như hắn chưa bao giờ cảm thấy chuyện gì của hắn cũng phải nói với nàng, nàng cũng có bí mật của mình.
Về điểm này, dường như Tần Yến Quy không quan tâm cũng không tức giận, hắn cũng chỉ làm tròn trách nhiệm dạy nàng mà thôi, về phần nàng muốn làm như thế nào thì không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng không có hứng thú cũng như không cần thiết đi quan tâm.
"Ngươi cảm thấy hiểu rõ ta cũng là chuyện không cần thiết phải không?" Nụ cười trên mặt Vô Tà đã sớm thu lại, nếu cười thì cũng chỉ là cười khổ mà thôi: "Hoặc là ta ở trong mắt ngươi có cũng được mà không có cũng không sao, cho dù là một quân cờ cũng không phải?"
Nếu không biết rõ nàng có chuyện gạt hắn thì sao hắn còn biểu hiện bình tĩnh thờ ơ như vậy?
Tần Yến Quy yên lặng không trả lời, xem như chấp nhận.
Nhưng Vô Tà cũng không tức giận ngược lại còn cong khóe môi cười: "Vậy ngươi thật sự không thích ta? Xác định như vậy sao?"
Nếu không thích thì hành động hôm nay là sao?
Cả người Tần Yến Quy dừng một chút, trên mặt thoáng qua vẻ thất thần không giống hắn, cho tới bây giờ hắn vui buồn không hiện ra mặt, cũng chưa bao giờ quan tâm bất cứ chuyện gì, thậm chí có lúc hắn còn không để bản thân ở trong mắt, hôm nay Vô Tà có chút hung hăng càn quấy...
"Thích?" Giễu cợt cong môi, hắn đứng đó thoáng cau mày, đôi mắt vốn đen nhánh trong chớp mắt cũng càng ngày càng trầm xuống." Vô Tà, vật kia không có lợi với ngươi. Xem ra ngươi đã quên tại sao bản thân sẽ phải bước tới ngày hôm nay, xem ra Tần Tĩnh mất đi thật uổng phí."
Loại tình cảm dư thừa đó cũng không có lợi với hắn. Sắc đẹp làm mê muội đầu óc sẽ ảnh hưởng đến phán đoán và quyết định của hắn, nhất là nàng.
Lời này của Tần Yến Quy làm sắc mặt Vô Tà trầm xuống, đáy mắt thoáng qua đủ loại cảm xúc, nhưng ngay sau đó cắn môi cười ra tiếng: "Cho tới bây giờ ngươi cũng không cần dùng lời nói khắt khe như vậy để dạy bảo ta."
Đúng là Tần Yến Quy lạnh nhạt nhưng hắn cũng tao nhã không thể với tới, những năm gần đây cho dù là giọng nói khiển trách nàng cũng đều bình tĩnh, dịu dàng, ưu nhã.
Bộ dạng Vô Tà có chút đắc ý, tựa như nắm được nhược điểm của hắn, thật là nửa điểm cũng không buông tha...
Chợt Tần Yến Quy cười như than nhẹ một tiếng, không tính toán với nàng: "Cuối cùng vẫn còn con nít."
Vô Tà nhíu mày, không hài lòng khi Tần Yến Quy xem nàng như con nít: "Ta không phải là con niy1, rất sớm trước kia... Đã không phải. Ta biết những năm nay, bên cạnh ta ngoại trừ Dung Hề và mẫu phi thì hầu như đều là người của ngươi. Bao gồm cả thái y, người hầu trong phủ thậm chí luôn cả những ám vệ bảo vệ ta. Có lẽ ngươi cảm thấy, ta không đúng tý nào, chỉ có thể dựa vào ngươi che chở, nhưng hoặc là bây giờ ta cũng không cần, ta có năng lực làm xong chuyện của mình, giữ được mạng của mình? Ta không phải là tiểu hài tử, ta cũng không cần ngươi bảo vệ."
Lời nói này hơn một nửa là có ý hờn dỗi.
Tần Yến Quy cũng không giận với lần vô lễ này của Vô Tà, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng: "Cũng tốt, nếu ngươi không thích những người đó tùy ngươi bán đi hay giết chết. Về phần thái y... Ngươi dùng hắn cũng được, không cần cũng được, tùy ngươi."
"Người lúc nào cũng bẩm báo chuyện của ta cho ngươi?" Vô Tà hỏi tới.
Ánh mắt Tần Yến Quy vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như đầm sâu không hề gợn sóng, giống như cảm xúc rối loạn của hắn đến nơi đó cũng sẽ được trấn an: "Ta sẽ làm bọn họ biến mất."
Vô Tà gật đầu, giọng nói có chút khiêu khích: "Ta sẽ chứng minh với ngươi ta không phải là tiểu hài tử! Ngươi cũng không cần lo lắng sự chết sống của ta, 'thích' cũng không có lợi với ngươi và ta nhưng còn hơn chuyện ngươi không dám thừa nhận. l/q/đ Một lời Tuyên vương nói luôn luôn tứ mã nan truy, nếu phủ nhận cũng đừng làm ra chuyện tự đánh vào mặt mình."
Tần Yến Quy cười: "Hảo."
Vừa dứt lời, Vô Tà có chút tức giận, trầm mặt chui vào trong xe ngựa, buông rèm xuống, ra lệnh người đánh xe đi!
Trở lại vương phủ, Vô Tà rất nhanh thay ra quần áo trên người, buộc tóc khôi phục lại vẻ nam trang, không nghĩ tới vừa rửa mặt xong thì có người đến bẩm báo có khách tới cửa tự xưng họ Hiên Viên muốn nhìn thấy tiểu vương gia nhà bọn họ. Đây họ của Bắc Tề quốc, người hầu trong phủ không dám chậm trễ, vội vàng bẩm báo với Vô Tà.
Vô Tà nhíu mày, nàng tự nhiên biết người tới là ai, nàng nhìn Dung Hề một cái. Dung Hề hiểu ý, sai người dâng trà cho khách nói tiểu vương gia lập tức sẽ đến.
Đợi người hầu rời đi, Dung Hề mới buộc tốt đai ngọc cho Vô Tà, vẻ mặt cổ quái muốn nói lại thôi, Dung Hề hiểu rõ tính tình của tiểu vương gia nhà mình nhất, sẽ không dễ dàng tức giận. Lúc này trầm tĩnh thong dong như bình thường không nhìn ra điều gì nhưng dù sao Dung Hề cũng hầu hạ Vô Tà từ nhỏ đến lớn, rõ ràng trong mắt tiểu vương gia nhà mình nóng nảy hơn nhiều, tâm tình không được tốt đây, cũng không biết là ai chọc giận nàng...
Theo lý thì hôm nay chuyện của tiểu vương gia nhà mình ở Hoa Mãn Lâu diễn ra rất thuận lợi, không tới nửa ngày đã truyền khắp nơi, nói là tiểu Tĩnh vương tức giận với Tuyên vương bởi vì cô nương kinh người tuyệt thế kia, vốn là làm vương phi của tiểu Tĩnh vương nhưng không ngờ nàng kia bị Tuyên vương ôm ra ngoài trước mặt mọi người. Tiểu vương gia giận đến mức chỉ nói bốn chữ: "Không phải là khanh không lấy!" Cũng không nghĩ tới tiểu vương gia bừa bãi này cũng lại thua một viên tình si vào tay cô nương phong hoa tuyệt đại kia. Lần chọn phi này cũng không giải quyết được gì, còn chọc giận Định Bắc Hậu vô cùng quan tâm chung thân đại sự của Vô Tà.
Cũng đúng, một cô nương như vậy thì ít có tài tử phong lưu trên thế gian này sẽ không khuynh đảo vì nàng.
Nhưng lại uỗng phí Định Bắc Hậu khổ tâm một phen, vốn là chọn phi cho Vô Tà cuối cùng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, lq.đ Vô Tà lại coi trọng cô nương thần bí kia, không phải nàng không lấy, lần tuyển phi ngay trước mắt này lại thành xa xa không có thời hạn.
Kiến đế hồi cung thì lập tức nghe nói Biện kinh ồn ào huyên náo chuyện tiểu Tĩnh vương "không phải khanh không lấy", Kiến đế chỉ cảm thán một câu "trẻ con" xong thì cũng không nhắc lại chuyện này.
Vô Tà không vợ không con là chuyện mà Kiến đế hy vọng, dưới tình hình này cũng chỉ xem như ý trời đã định, từ xưa người làm chuyện lớn đều không lưu luyến chuyện tình cảm nam nữ nên Vô Tà làm như vậy cũng không khiến hắn kinh ngạc.
...
Tiền thính, nam tử mặc y phục lộng lẫy kia đang nhàn nhã ngồi thưởng thức trà, đã uống đến chén thứ tư vẫn không thấy Vô Tà đi ra. Đường đường Sở vương lại bị thờ ơ như thế hắn cũng không tức giận, đôi mắt vẫn chứa ý cười như cũ, vô cùng hăng hái thưởng thức ly trà thứ năm.
Uống xong ly trà thứ năm thì Vô Tà mới không nhanh không chậm đị ra, Hiên Viên Nam Lăng vừa thấy cũng có chút dở khóc dở cười, tiểu oan gia này lại thanh nhàn như vậy, giống như đã quên chuyện ngày xưa bản thân ở trong động bị đè tay chân chật vật nằm ở đó là do ai tạo thành lúc này lại mặt kệ hắn còn bày ra sắc mặt đi tới?
Vô Tà ngồi đối diện hắn, cũng không khách sáo với hắn, nhìn tay chân linh hoạt của hắn cười như không cười nói: "Xem ra đều tốt lắm?"
Hiên Viên Nam Lăng sờ sờ mũi, lq/đ tiểu tử này thật là, tự vạch áo cho người xem lưng.
Hắn cũng không cảm thấy lúng túng, dùng đôi mắt xinh đẹp chứa ý cười cáu kỉnh nhìn Vô Tà: "Bằng hữu kia của ta xuống tay có chừng mực, tự nhiên không đến nổi tàn phế."
Vô Tà không muốn khách sáo với hắn nên lập tức nói: "Sở vương tới Biện kinh không vào cung yết kiến hoàng huynh ta mà lại tới phủ ta trước? Để người ta biết cũng không biết sẽ gây phiền toái thế nào cho ta."
"Yết kiến?" Hiên Viên Nam Lăng cười nhạo một tiếng, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng hắn có bản lãnh giấu đi mũi nhọn vào trong ý cười như gió xuân kia: "Sứ thần Bắc Tề tới Biện quốc các ngươi không phải là ta, ta chỉ là nhớ cố nhân nên tới xem một chút mà thôi."
Hắn xem như đã khách khí khôngnói thẳng ra, Kiến đế Biện quốc có tư cách được Hiên Viên Nam Lăng hắn yết kiến?
Vô Tà tự nhiên biết Sở vương tiêu dao tự tại, cà lơ phất phơ này không phải là người không sắc sảo như vẻ ngoài, hắn tới cũng không chỉ đơn giản là "nhớ cố nhân", người này e sợ thiên hạ không loạn đây.
Biết rõ Vô Tà không có suy đoán gì tốt về bản thân, sợ rằng lúc này đang xem hắn là người không có ý tốt nhưng Hiên Viên Nam Lăng cũng không thèm để ý, lười biếng nói: "Ta nghe nói ngươi là một viên tình si, ‘không phải khanh không lấy' ?"
Lúc Hiên Viên Nam Lăng nói lời này, giọng điệu có ý nghiền ngẫm, cặp mắt sâu thẳm kia dừng lại trên mặt Vô Tà không hề bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt nàng.
Sắc mặt không hề có biến hóa, bình tĩnh thong dong, hắn không tìm ra được chút gì trên mặt nàng: "Chút thủ đoạn lừa người, không có quan hệ gì với ngươi."
"Vô cùng thẳng thắn!" Hiên Viên Nam Lăng cười ha ha, tiểu oan gia này thật là, cũng lười diễn với hắn. Hắn tự nhiên biết người không tim không phổi, lòng dạ độc ác như Vô Tà, tuy là nàng kia thật sự phong hoa tuyệt đại thì cũng sẽ không thể nào giao phó lòng mình cho tiểu oan gia này, “hắn” cũng không phải là người tốt lành gì.
"Ngươi tới đây không phải là để tán gẫu đi?" l.qđ Vô Tà mở mắt nhìn hắn, nói thật thì giữa hai người cũng không tính là bằng hữu, thậm chí có thể xem như là cừu địch.
Quả nhiên, tư thế lười biếng của Hiên Viên Nam Lăng có chút biến hóa, ra hiệu cho đồng tử của mình lui ra, lại dùng ánh mắt như có như không lướt qua Dung Hề bên cạnh Vô Tà.
Vô Tà hiểu ý, không đợi nàng mở miệng thì Dung Hề đã lui xuống nhưng cũng khôngcó cách quá xa.
Thấy tất cả mọi người đều lui xuống, lúc này Hiên Viên Nam Lăng mới nghiêm mặt, khóe miệng nhếch lên giống như tự giễu: "Ta tha thiết mong chờ tự mình đưa tới cửa, tiểu oan gia, ngươi phải biết tai mắt của ta cũng không hề thua kém với hoàng đế Biện quốc các ngươi."
Dứt lời, Hiên Viên Nam Lăng lấy ra một vật giống như một phong thư từ trong tay áo, tiện tay ném cho Vô Tà.
Vô Tà dùng một tay tiếp được, cũng không khách khí tùy ý liếc nhìn, rốt cục sắc mặt cũng có biến hóa...