Lời của Vô Tà vừa dứt, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói "Không khác biệt lắm" của Tần Yến Quy.
Là người bên ngoài, lúc này đã có người tới cứu bọn họ.
Hình như thể lực của hắn đã khôi phục một chút, vận nội lực đánh lên bức tường phía trước thì liền làm vỡ nát một mảng diện tích lớn trên đó, sau đó hai người liền tránh thoát khỏi việc bị giam cầm, nhưng hắn cũng không có muốn lập tức đi tìm cửa ra với Vô Tà.
Lúc này trên mặt đất không biết có bao nhiêu người, xem ra đều là đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ đang cẩn thận từng li từng tí đào lăng mộ đã sụp xuống này, không giống như là cố ý phá hư cái gì, ngược lại giống như là đang cứu người, bởi vì động tác của bọn họ cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ phá hư kết cấu thăng bằng bên dưới thì sẽ lại tạo ra động đất khiến lăng mộ tiếp tục sụp xuống.
"Là tới cứu chúng ta hay sao?" Đối với câu "Không khác biệt lắm" kia, đây là ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Vô Tà.
"Không phải chúng ta, là ngươi." Tần Yến Quy nhàn nhạt khêu môi, vẻ mặt giữ kín như bưng.
"Ta?" Vô Tà nhăn mày lại: "Là thái tử?"
Trừ hắn ra, Vô Tà thật sự không nghĩ ra còn có ai có thể tìm được nơi này ở nơi này trong thời gian ngắn, còn điều tới đây đại đội nhân mã tới đào móc lăng mộ bị sụp xuống này, mà lại còn biết là nàng bị chôn ở phía dưới này. Hiên Viên Nam Lăng tuy là Sở vương Bắc Tề nhưng nơi này dù sao cũng vẫn là lãnh thổ Biện quốc, dù là hắn nghĩ đem cứu nàng ra, cũng sẽ không trắng trợn phái tới nhiều người như vậy đi đào hoàng lăng Thái Tổ Biện quốc.
Nếu là Tần Xuyên, một chút sơ hở đều có thể thuận nước đẩy thuyền. Vân Nhiễm đã đi ra ngoài, cũng nhất định là khôi phục thần chí, nàng biết mình còn ở lại dưới lòng đất, liền chẳng có gì lạ rồi. Hiện nay người Kiến đế tin tưởng trong rất nhiều hoàng tử cũng không nhiều lắm, mà binh phù trong tay Tần Xuyên quả thật là có năng lực này, có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu điều dụng những binh mã đã được huấn luyện tới chỗ này.
"Không đúng." Vô Tà lắc đầu một cái, ngay sau đó liền gạt bỏ ý nghĩ của mình: "Sao hắn lại biết chúng ta ở chỗ này? Lấy tính tình của Vân Nhiễm, tuyệt đối sẽ không nói điẽ[email protected]ần Xuyên về chuyện lăng đế vương, nếu không hắn cũng không thể để mặc cho Vân Nhiễm tới đây mạo hiểm. Coi như Vân Nhiễm có lập tức nói cho hắn biết chuyện này, cho hắn đi đến cứu ta, cũng không thể mang binh mã tới nhanh như vậy."
Nàng cũng chẳng biết tại sao, vào giờ phút này, khi suy xét vấn đề là ai sẽ tới cứu mình thì bản thân lại chỉ có thể nghĩ đến Tần Xuyên. Dù sao, tính toán ra, hắn tại trước cũng coi là đã cứu nàng mấy lần, cũng cố gắng lôi kéo qua nàng. Mặc dù nàng chưa bao giờ thôi phòng bị hắn, cũng chưa từng tin tưởng qua hắn, nhưng đã lâu như vậy, quả thật hắn cũng chưa từng gây bất lợi cho nàng.
Đây cũng là điều Vô Tà vẫn cảm thấy khó hiểu.
"Là ta cho hắn biết chuyện này." Trong tròng mắt đen nhánh của Tần Yến Quy là một màu đen thuần túy, giờ phút này đang mơ hồ tràn lên ý cười nhàn nhạt, hình như là đùa giỡn, lại giống như là đùa cợt: "Hắn đã tới nơi này từ trước."
Hắn tới đây từ trước đó...
Vẻ mặt Vô Tà có chút mờ mịt, đôi mắt sáng luôn luôn trầm tĩnh cũng như rơi vào một mảnh biển rộng thăm thẳm, lộ ra vẻ u mê.
"Sao ngươi biết ta sẽ tới nơi này? Cũng biết ta sẽ bị vùi sâu xuống dưới đất?" Lần này, khi hắn bước từng bước xuống dưới, Vô Tà cũng không phải là không nghĩ ra, chỉ là khó mà tin được. Ánh mắt nàng nhìn Tần Yến Quy như một đứa bé ham học hỏi, hy vọng có thể lấy một câu trả lời nghiêm túc của hắn: "Những chuyện lặt vặt kia, có phải cũng trong kế hoạch của ngươi hay không?"
Nếu hắn không biết là chỉ cần dùng máu của mình thì có thể dễ dàng bức lui lũ quái vật kia, hoặc là chậm chạp không làm như vậy, những con quái vật kia đã vây bọn họ ở chỗ này quá lâu và làm tiêu hao quá nhiều sức lực, bọn họ chưa kịp rời đi trước khi lăng mộ này hoàn toàn sụp xuống thì thôi, ngược lại làm bọn hắn bị vây ở nơi này, chôn ở dưới đất cát?
"Ngươi đi ra ngoài đi, đi theo nơi có không khí, chắc hẳn bọn họ đã đào được đường ra cho ngươi rồi." Tần Yến Quy không phủ nhận, làm như không thấy đối với biểu cảm ở trên mặt Vô Tà, vẫn lạnh lùng và yên lặng như cũ, cơ trí lại tỉnh táo, chưa bao giờ có thừa một nửa phần xử trí theo cảm tính: "Thái tử tới, nếu ngươi đi ra ngoài một thì hắn sẽ không đối xử tệ với ngươi."
"Ta không hiểu..." Vô Tà lắc đầu một cái, vẻ mặt mờ mịt như cũ.
Ngay sau đó, hình như Vô Tà liền hiểu được, khóe môi Tần Yến Quy hơi giễu cợt mà nhếch lên, tựa hồ đang cười nhạo nàng quá khờ dại: "Đừng nói là ngươi không hiểu, Vô Tà."
Ít nhất những năm này... Tần Xuyên chưa bao giờ động thủ một lần nào với Vô Tà, mà ngược lại, có lẽ hắn đã che chở cho nàng rất nhiều lần.
Bọn họ đều là cùng một loại người, Vô Tà cho rằng bọn hắn thứ người như thế, quả thực là một việc ngoài ý muốn, chỉ sợ, người kia cũng chưa chắc có thể tỉnh táo mà tạo ra nguyên nhân như vậy.
Ánh mắt sâu thẳm, thâm thúy của hắn nhẹ rung lên, lại chợt nổi lên một chút sắc bén, làm Vô Tà có chút luống cuống, thật giống như toàn thân trần truồng bị người đến người đi trên đường cái nhìn vào, không có chỗ che giấu.
Nàng làm sao có thể hiểu tại d(ien&dan00lequydon sao Tần Xuyên lại nương tay đối với nàng? Tại sao phải che chở nàng, phải cứu nàng, không gây bất lợi cho nàng cũng không sao, còn có thể giúp nàng giải quyết chuyện lăng đế vương cùng kiếm Đế vương?
Tần Vô Tà là con của Tần Tĩnh, đi tới lăng Đế vương, muốn trộm kiếm Đế vương, lại bị chôn ở phía dưới phế tích, dù Kiến đế có là kẻ ngu thì cũng sẽ nghi nàng có tâm làm phản, muốn đoạt hoàng quyền. Chó nóng nảy còn có thể nhảy tường, ai biết Kiến đế có thể làm ra những chuyện gì, không có nàng, không phải tốt hơn sao? Tại sao Tần Xuyên lại muốn tạo ra cảnh thái bình giả thay nàng?
Mặc dù hắn là từng thử lôi kéo qua nàng, nhưng kia cũng không đại biểu, hắn liền nhất định sẽ lựa chọn giữ lại nàng cái này bom hẹn giờ, mà không phải nhân cơ hội hủy diệt nàng.
"Hắn sẽ bảo vệ ngươi an toàn hơn một chút." Tần Yến Quy khẽ thở dài, có chút mỏi mệt, hình như cũng không nghĩ muốn giả thích quá nhiều về vấn đề này, hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn Vô Tà, lẳng lặng nói: "Vì sao ngươi nghĩ ta biết thì sau khi đi ra ngoài thì tự mình tìm đáp án đi, hoặc là có thể tự mình hỏi hắn một chút ." Dừng một chút, Tần Yến Quy chậm rãi nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, thái tử tận mắt thấy lăng Đế vương trở thành một đống hoang tàn, cũng là tự tay cứu ngươi ra từ nơi này, chỉ có như vậy, hắn mới tin tưởng kiếm Đế vương không có trong tay ngươi, cũng sẽ không làm khó ngươi."
"Mặc dù ngươi biết chuyện ta sẽ đến lăng Đế vương, ngươi cũng sẽ không ngăn cản ta, đúng không? Thậm chí là khi ta không có cách nào thoát khỏi nơi đây, bị chôn vùi ở chỗ này, cũng là ngươi hy vọng, đúng chứ?"
"Đúng vậy." Tần Yến Quy cơ hồ nửa phần muốn che giấu cũng không có, cứ bình tĩnh như vậy, lại cái gì cũng thừa nhận, tựa như đang kể một chuyện bình thường, không có một chút quan trọng nào: "Ngươi rất thông minh, cái gì cũng hiểu. Như vậy ta liền có thể khiến cho mọi người tin tưởng là lăng thái tổ thật sự sụp xuống, kiếm Đế vương cũng không thực sự tồn tại. Vô Tà, ngươi cho rằng điều ta cùng thái tử kiêng kỵ là người nào sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế? Hay là thực lực mạnh yếu của đối thủ? Điều duy nhất chúng ta kiêng kỵ, là lòng người."
Đoạt quyền là một chuyện quá đơn giản. Khởi binh, tạo phản, bức vua thoái vị, chém giết, tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng có thể đạt được mục đích của bọn họ. Đoạt quyền đơn giản, khó khăn là chuyện nắm quyền.
Quyền do bách quan thần phục triều đình cùng ủng hộ giữ lấy, do dân chúng thần phục cùng kính ngưỡng giữ gìn, do sử quan tụng đức cùng danh vọng của đế vương giữ vững. Nếu không qua nhiều năm như vậy, Kiến đế cũng sẽ không e sợ sử quan cùng dân chúng dùng ngòi bút làm vũ khí, thà đối xử tử tế cùng kính trọng với người chính thống của Hoàng thất, cũng không nguyện dễ dàng bị khai trừ, lúc bị đoạt ngôi thì mới phải dùng tới hạ sách.
Nhiều năm như vậy, thứ hắn đánh cuộc cùng với thái tử, đều là lòng người.
Nàng tự hỏi, hắn giỏi như vậy, tại sao lại không thể hiểu được tình cảm của nàng. Có thể là Vô Tà vẫn cảm thấy trái tim giống như bị người dùng kim châm vào, hơi đau nhói, hết sức không thoải mái, giờ phút này nàng ngay cả lối nói chuyện cũng có vẻ có chút châm chọc: "Lợi hại như ngươi, ta lại thông minh, vẫn là không phải cùng ngươi. Ngày trước ngươi biết rõ thân phận của ta sẽ cho ngươi nhiều thêm không ít phiền toái, nhưng ngươi không thèm để ý, mặc cho hoàng huynh kiêng kỵ ngươi, phòng bị ngươi, tước đoạt quân quyền của ngươi, lại từ từ làm tiêu tán toàn bộ vây cánh của ngươi, có lẽ cũng chính là ý nguyện của ngươi? Ngươi dần dần yếu thế, thậm chí mặc kệ triều sự, ngược lại việc hoài nghi dã tâm của ngươi sẽ biến thành một chuyện cười. Vậy mà hôm nay, ngươi lại chắc chắn thái tử sẽ bảo vệ ta, ai cũng biết là hắn cứu ta lên từ trong phần mộ này, hắn nói trong tay ta không có kiếm Đế vương, ai tin? Không chỉ có hoàng huynh sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ hắn có tâm làm phản, ngày sau mọi người cũng sẽ cho rằng, thái tử đã sớm có tâm làm phản."
Đứa nhỏ này luôn là người thích gây sự như vậy.
"Vô Tà, ta đang muốn cứu ngươi." Tần Yến Quy có chút bất đắc dĩ, ánh mắt đứa nhỏ này nhìn hắn tựa như là nàng đang phải chịu nỗi uất ức lớn lao .
Đúng vậy, cho nên bây giờ hắn còn phải sống cho thật tốt đây này.
Vô Tà bật cười: "Cho nên, sống chết của ta, trong mắt ngươi chẳng là cái gì cả, căn bản cũng không có gì quan trọng, chẳng qua là một nước cờ dung được bị ngươi nắm trong tay? Ngươi muốn ta sống, ta liền sống, ngươi muốn ta chết, ta liền chết."
Tần Yến Quy khẽ cau mày, vẻ mặt vốn đang bình tĩnh chợt trở nên lạnh nhạt, vừa như không thể đuổi kịp, khó có thể đến gần, giọng nói của hắn cũng trở nên lạnh lùng: "Vô Tà, lời nói của ta cùng với Yến Vô Cực vào hôm nay, chắc hẳn ngươi cũng đã nghe được."
"Một câu đó, ta rất nhớ!" Giọng điệu của Vô Tà cũng không vừa, hắn luôn khiến nàng, một hồi ở trên trời, một hồi sau đã bị đánh vào trong hầm ngầm lạnh lẽo.
"Kiếm quá mòn, cho dù mài thế nào cũng sẽ không sáng, bỏ quên cũng được." Tần Yến Quy cũng không có so đo với nàng, trong khoảnh khắc, âm thanh của hắn mới từ từ mà vang lên lên, giống như than thở, lại vẫn mang theo nụ cười lạnh bạc như cũ: "Theo lời ta sẽ không sai."
Trong con ngươi của Vô Tà chợt co rụt lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Tần Yến Quy cười cười, hắn cười đến rất tùy ý, cũng rất ngạo mạn: "Ta không muốn lợi dụng ngươi đi đoạt hoàng quyền, cũng không phải là không đành lòng. Chỉ là... Kiếm quá cùn rồi, ngươi không có giá trị lợi dụng đối với ta."
Không khí bốn phía giống như đột nhiên trầm xuống, Vô Tà lại không cảm thấy lạnh, chẳng qua là cảm thấy cứng ngắc, cái gì cũng cứng ngắc, tay chân cứng ngắc, tóc cứng D$ĐL^Q&Đ ngắc, mắt cứng ngắc, cổ họng, miệng cứng ngắc, ngay cả nơi trái tim cũng vừa lạnh vừa cứng.
Tần Yến Quy yên lặng trong chớp mắt, đáy mắt có một chút cảm xúc phức tạp thoáng qua trong nháy mắt, nhưng ngay sau đó liền hóa thành vực sâu tĩnh mịch khó lường, bình tĩnh vô ba: "Có lẽ quả thật là ngươi đối với ta có chút khác với người khác, tối nay ta có chút thất thường, lời nói đều sai cả, ngươi liền quên đi. Mặc dù trong sinh hoạt của ta xuất hiện một vài chuyện không thể kiểm soát, thế nhưng chuyện này sẽ không diễn ra quá lâu dài, bởi vì không cách nào nắm trong tay, mà mang đến một chút luống cuống, Cái cảm giác mới mẻ gọi là không giống với người khác này đều sẽ biến mất."
Hắn không nhìn nữa nàng, chỉ chừa cho nàng một cái nhìn lạnh lùng, lại vĩnh viễn không thể xuất hiện trên gò má ưu nhã: "Ngươi đi đi."
Vô Tà vẫn không nhúc nhích, hắn chợt nhẹ nhàng cong lên khóe môi, lần này, là nhẫn tâm giễu cợt, dẫn theo chút chế nhạo: "Chẳng lẽ là, dù ta đã nói như vậy, ngươi vẫn không bỏ được ta, muốn lưu lại theo ta, sau đó chờ bọn họ phát hiện hai người chúng ta? Vô Tà... Ta chưa bao giờ dạy ngươi là nên xử trí theo cảm tính ngu xuẩn như thế."
Thật lâu sau, mặt mũi cơ hồ đã cứng ngắc thành đá của Vô Tà rốt cuộc khẽ có vết rách, từ từ, chậm rãi, giận quá hóa cười, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, hít sâu một hơi, đi theo luồng ánh sáng hơi yếu: "Tuyên vương không cần phải lo lắng, Vô Tà tự nhiên sẽ không xử trí theo cảm tính, ta với ngươi dù sao cũng là người trên một thuyền, nếu không phụ vương ta cũng sẽ không coi trọng ngươi như thế."
Tần Yến Quy không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thân thể thẳng tắp của Vô Tà, giống như một chú chim ưng nhỏ kiêu ngạo lại quật cường, chậm rãi đi xa khỏi nơi phế tích hoàng tàn, thân hình rốt cuộc hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, càng đi thì càng xa...
Thấy Vô Tà đi, Tần Yến Quy nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí, khuôn mặt hắn vốn rất bình tĩnh, lạnh nhạt, thậm chí không có cảm xúc dư thừa nào, nhưng giờ phút này sắc mặt lại giống như tái nhợt một chút so với lúc trước, áo trắng tóc đen nhếch nhác, lại vẫn mang theo phong thái tuyệt nhiên như cũ. Rốt cuộc, thân hình nhàn nhạt vững vàng đứng thẳng thân hình kia cũng không đứng vững nổi nữa, quơ quơ, nhếch nhác lảo đảo mấy bước, cũng may hắn kịp thời đưa tay, đỡ một bên, mới miễn cưỡng khôi phục tư thế đứng yên tư thế, không có té xuống, chỉ là hơi thở rối loạn, trong đồng tử đen nhánh thâm thúy nhẹ nhàng hiện ra vẻ mờ mịt cùng mỏi mệt…
Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân vốn đã đi xa bỗng nhiên lại trở về, cho đến khi đã cách rất gần, hình như Tần Yến Quy mới nhận thấy được, tóc đen xốc xếch dính đầy mồ hôi, cặp mắt sâu thẳm lành lạnh kia tràn đầy mỏi mệt, chậm rãi bị thay thế bởi cảm xúc ngoài ý muốn cùng bất đắc dĩ...
Hắn giương mắt lên, lẳng lặng nhìn một ít Song Thanh sáng ánh mắt của cực kỳ trầm tĩnh thấu đáo nhếch nhác thiếu niên, chính là Vô Tà, một hồi lâu, hắn mới khẽ lắc đầu một cái: "Sao ngươi lại trở về rồi?"
Ánh mắt Vô Tà phức tạp, rồi lại có chút xem thường: "Ngươi cho ta là một đứa trẻ ba tuổi mà ngươi kêu đến thì đến, đuổi đi thì liền đi sao? Cái tên lừa đảo này! Người đánh cờ tại sao phải quên mình mà giúp ta?"
Lúc hắn khinh thường hay giải d#ien)da*nl9eq7uyd%on thích cũng chưa bao giờ từng nói với nàng nhiều như vậy, hôm nay cái người lạnh lùng này rõ ràng là rất khác thường...
Hắn thật sự là một người thầy tốt, hướng dẫn từng bước, hắn vừa lừa nàng như vậy, ngay cả nàng cũng suýt chút nữa thì mắc hắn mưu rồi, chỉ tiếc, nàng cũng không phải một học sinh giỏi.
"Ngươi phải ngoan ngoãn đi ra ngoài, mà ta càng muốn làm ngược ý ngươi!" Ánh mắt của Vô Tà trong giờ phút này sáng quắc, còn bá đạo hơn một chút so với Tần Yến Quy.
Hình như nàng... Càng ngày càng không sợ hắn...
Hình như Tần Yến Quy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, so với tưởng tượng của hắn, Vô Tà nhạy cảm hơn một chút, nhưng cũng chính là bởi vì những điều này, giờ phút này làm cho hắn cảm thấy có chút nhức đầu. Hắn đã nói, Tần Xuyên sẽ che chở cho nàng, có lẽ sẽ đi, coi như không phải là vì chuyện gì khác, thấy nàng gặp nguy hiểm ở chuyến đi này đều là mạo hiểm vì Vân Nhiễm, có lẽ Tần Xuyên cũng sẽ không làm khó nàng. Dù sao thì Đế vương kiếm cũng không có ở trên tay nàng, nếu là một mình nàng đi ra ngoài, có lẽ Tần Xuyên sẽ vì bảo toàn nàng mà ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc dù mọi người sẽ sinh lòng nghi ngờ rằng hắn đã lấy được Đế vương kiếm, có tâm làm phản, khiến hắn gặp bất lợi.
Nhưng trên thế gian này, vô luận là loại tình cảm nào, chỉ cần nhìn đến ích lợi trước mặt thì sẽ luôn thay đổi. Nếu Vô Tà chỉ có một người thì không sao, nếu là hắn và nàng cùng rời khỏi nơi này, như vậy có lẽ Tần Xuyên sẽ buông tha Vô Tà, đẩy nàng vào vực sâu vạn trượng, bởi vì đây là... cơ hội tốt nhất để hắn có thể tiêu diệt Tần Yến Quy.
Có lăng đế vương, có Vô Tà mà Kiến đế luôn kiêng kỵ, lại có Tần Yến Quy, hấp dẫn như vậy đương nhiên sẽ không có ai cự tuyệt...
Vô Tà cau mày, nhìn hắn, cũng không biết là vui hay là giận, tên lừa đảo thì chính là tên lừa đảo, không có một chút điểm khác nào!
Thấy sắc mặt Tần Yến Quy không đúng, Vô Tà bước nhanh về phía trước, đỡ lấy thân hình của Tần Yến Quy. Mặt nàng vốn đang âm trầm, lần này, sắc mặt liền càng thêm khó coi!
Trên toàn mặt đất đều là máu! Hơi thở của Tần Yến Quy rõ ràng cũng rất loạn! Nhịp đập của các mạch máu cũng rối loạn!
"Chân của ngươi..."
Chỉ vì cứu nàng mà lấy thân mình chặn lại cả bức tường đá đang lật nghiêng xuống. Trong khoảnh khắc này, khối đá lớn lạnh lẽo nặng ngàn vạn cân va chạm với thân hình bằng xương bằng thịt, áp lực này thật sự là làm người ta không thể tưởng tượng được. Chân của Tần Yến Quy hoàn toàn bị gãy, lộ ra chiếc xương trắng hếu, xuyên thấu da thịt đều là máu! Không chỉ có vậy, xương sườn, xương ngực, nhiều chỗ cũng đã bị bẻ gãy, không biết có bị thương tổn tới nội tạng hay không!
Nàng căn bản không có cách nào tưởng tượng được là dưới tình huống này, Tần Yến Quy lại vẫn có thể bày ra vẻ mặt không quan tâm mà vui vẻ trò chuyện với nàng, châm chọc nàng, cười nhạo nàng, đuổi nàng đi.
Nàng vốn đã biết Tần Yến Quy vô cùng máu lạnh, nhưng chưa từng nghĩ tới tâm địa hắn lại sắt đá đến như thế, đợi mình trong tình cảnh hiểm ác tới như thế!
Trong tình huống này, tại sao hắn còn có thể lạnh lùng đứng thẳng lưng được như vậy, nàng thậm chí còn không thể nhìn ra được một chút đầu mối nào.
Đôi môi Vô Tà giật giật, lại phát giác cổ họng của mình đã nghẹn ắng lại, không nói ra lời, trong lòng một hồi phức tạp cùng đau nhói, cắn răng, cơ hồ muốn cắn đến nỗi làm cho môi của mình chảy máu một lần nữa...
Tên lường gạt! Nếu nàng đi, vậy thì hắn ra ngoài thế nào?! Lăng đế vương tùy thời có thể tiếp tục sụp xuống, với bộ dáng này của hắn, muốn đi như thế nào?!
Tần Yến Quy vô lực, chỉ có thể mặc cho Vô Tà đỡ hắn, chậm rãi ngồi xuống: "Ngươi tội gì phải làm vậy, ta vừa nói ngươi không được xử trí theo cảm tính, chính mình tất nhiên cũng sẽ không ngu xuẩn như thế. Ta cho ngươi đi ra ngoài, tự nhiên bản thân ta cũng sẽ tìm được biện pháp rời khỏi nơi này."
"Vậy thì tốt, nếu ngươi có khả năng mở nơi này, dĩ nhiên cũng có thể mang theo ta rời khỏi nơi này, ngươi nói xem muốn đi tới đâu, ta đỡ ngươi."
Điều này rõ ràng là do Vô Tà cố tình gây sự, Tần Yến Quy lắc đầu một cái, đương nhiên biết là nàng đang tức giận, giờ phút này khuôn mặt nàng âm trầm, không tin vào bất cứ lời nói nào của hắn.
Vô Tà dừng một chút, tầm mắt thõng xuống làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của nàng: "Tần Yến Quy, chúng ta nhất định còn có biện pháp khác để rời đi, gạt ta đi một mình, cũng không phải một ý kiến hay. Ngươi là Tuyên vương, trí kế trác tuyệt, tự nhiên có một nâng biện pháp thoát thân, cũng không cần sợ ta sẽ cùng ngươi cùng nhau vây chết ở chỗ này, cho ngươi chôn theo, sau đó tìm gạt ta đi ra ngoài."
Vẻ mặt Tần Yến Quy mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng giương lên một đường cong cực kỳ nhỏ nhẹ, đó là nụ cười khổ chưa bao giờ xuất hiện ở Tần Yến Quy: "Vô Tà, ta không phải thần."
Thần là vạn năng, nhưng hắn không phải thần, đó là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ ra.