Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 93: Mặt đỏ như đào



Ánh trăng bị một lớp sương mù che phủ khiến quầng sáng trở nên ảm đạm, tối tăm mờ mịt, trong đêm tối lạnh lẽo lại càng thêm vắng lặng tiêu điều, nhưng đêm tối có âm u rét lạnh đến đâu thì cũng không bằng khuôn mặt âm trầm của Tần Dung.

Gương mặt xinh đẹp khiến mọi nữ nhân đều phải ao ước, dáng vẻ âm nhu khó phân biệt được nam nữ, hai bên gò má có hai vết sẹo đã mờ khiến hắn mất đi mấy phần âm nhu, lại nhiều thêm mấy phần khí khái nam nhân, lúc này Tần Dung đánh một lớp phấn thật dày trên mặt như muốn che đi vết sẹo lại khiến cho hắn không còn vẻ xinh đẹp mà giống như đang diễn kịch.

Nhưng vị ngũ hoàng tử Tần Dung nổi tiếng tàn nhẫn ương bướng, tính tình độc ác của mỹ nhân rắn rết cũng không độc ác nham hiểm như hắn, lúc này sắc mặt Tần Dung khó coi khiến mấy tên tâm phúc của hắn cũng bất an, nhưng vì bọn họ biết tính tình của Tần Dung nên không ai dám đi trêu chọc, huống chi hôm nay Ngũ gia bị bẽ mặt ở trước mặt nhiều người, mất hết mặt mũi oai phong nên tất nhiên tính tình sẽ tệ hơn lúc bình thường nhiều, trong tình huống này mà kẻ nào không muốn sống đụng phải họng súng thì chỉ có thể xem như kẻ đó tự làm bậy không thể sống.

Dù Vô Tà bị kèm ở hai bên mang đi nhưng vẻ mặt lại thong dong bình tĩnh, không giống sắc mặt âm trầm của Tần Dung, hai bên trái phải đều có người theo sát đề phòng nàng làm loạn, lại còn vô lễ trói hai tay nàng, bị giữ chặt hai vai giống như phạm nhân đi ở phía sau Tần Dung nhưng vẻ mặt Vô Tà không hề để ý chút nào, lười biếng mặc người ta lăn qua lăn lại, vẻ mặt hàm chứa ý cười, bước đi không nhanh không chậm giống như đang tản bộ, đôi mắt đen bóng liếc nhìn Tần Dung, khóe miệng cong lên nụ cười chế nhạo: "Tần Dung, ta bị người của ngươi dẫn đi, vậy mà mặt của ngươi còn khó chịu hơn ta? Người không biết còn nói ngươi mới phải là người bị kèm hai bên đó. Đừng sợ, ta vừa nói sẽ đi theo ngươi, sẽ không lật lọng."

Đừng sợ...

Vô Tà vừa nói xong thì hai cái tay đang đè lên vai nàng đồng thời run lên, chính là tên tùy tùng của Tần Dung đang áp giải Vô Tà đi nghe vậy mà chột dạ, nhưng có phản ứng lớn như vậy là vì bí mật trong lòng lại bị người ta dùng giọng điệu lười biếng nói ra, hai người lặng lẽ nhìn Tần Dung một cái, thấy Tần Dung cũng không có phản ứng quá lớn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Giọng điệu thoải mái của Vô Tà khiến Tần Dung đen mặt, lêquy1đôn nhưng đáng ngạc nhiên là với tính tình không chịu được có một hạt bụi trong mắt của hắn vậy mà có thể nhịn xuống không phát tác, chỉ cắn răng nghiến lợi nói: "Đa tạ sự quan tâm của ngươi!"

Hắn không sợ nàng lật lọng, mà chỉ sợ bản thân không nhịn được mà làm thịt tiểu hỗn đản này!

Vô Tà cười cười, liếc mắt nhìn hướng đi xong trong mắt cũng thoáng qua tia hiểu rõ, trong miệng lại giả vờ nghiêm túc nói: "Thật ra thì ngươi muốn mang ta đi đâu? Nói thật đi, ngươi không sợ, ta lại rất sợ, ngươi không tính cho ta một cái giao phó để ta chuẩn bị tâm lý? Ta biết ngươi hận ta muốn chết, không phải là muốn tìm chỗ bù lại hai vết tên bắn ở trên mặt ta đi?"

Hai tên thị thật sự muốn đào hai mắt, bịt kín lỗ tai của mình, vị tiểu tổ tông này... Sao lúc nào cũng vạch áo cho người xem lưng, Ngũ gia hận nhất là có người nói đến hai vết sẹo trên mặt ngài ấy!

Bộ dáng kia của Tần Dung rõ ràng là muốn phát tác, nhưng không biết vì sao lại kiềm chế lại, trong lồng ngực có một cỗ lửa giận bị nghẹn đến khó chịu, khiến cho gương mặt hắn luôn coi trọng cũng trở nên vặn vẹo, bắp thịt căng cứng, ngoài cười nhưng trong không cười, hừ lạnh một tiếng: "Ta muốn lột da róc xương ngươi, nhưng hiện tại ta lại thay đổi chủ ý, mánh khóe của ngươi gạt được người khác nhưng không lừa được ta, đừng giả bộ trước mặt ta!"

Đường này đi đến Đông cung, xem ra Tần Dung muốn mang nàng đến chỗ Tần Xuyên?

Ánh mắt Tần Dung nhìn Vô Tà tràn đầy miệt thị, vẻ mặt âm tình bất định, xem ra hắn cũng có oán giận Tần Xuyên nhưng bởi vì xưa nay hắn luôn kính trọng Tần Xuyên, cho dù phẫn hận cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, đành trút tất cả bất mãn lên người Vô Tà: "Không biết vì sao hôm nay đại ca lại cứu ngươi, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy còn bị phụ hoàng phạt! Vì moi ngươi từ lòng đất ra, đại ca còn cho người ta đào lăng mộ lên, người khuyên can huynh ấy cũng bị huynh ấy dưới cơn nóng giận giết, ngay cả ta khuyên, huynh ấy cũng không cho ta mặt mũi. Đại ca còn vì chuyện này mà rước lấy một đống phiền toái, hừ, ta muốn nhìn xem, lúc đại ca biết ngươi không chỉ không chết mà còn rất tốt thì sẽ có biểu tình gì! Ngươi rõ ràng là xem mọi người như con khỉ mà đùa giỡn, huynh ấy vì ngươi liều mạng, không để ý khuyên can mà muốn đào ngươi từ dưới lòng đất lên, thật sự là điên rồi!"

Đúng là điên rồi, trong lòng Tần Dung có oán giận Tần Xuyên cũng là điều dễ hiểu lqd09. Lúc này cục diện đang có lợi cho bọn họ, Tần Xuyên vì cứu một người không quan trọng với bọn họ như Vô Tà mà tự rước lấy phiền phức cho bản thân! Mặc dù Kiến đế vẫn nghi ngờ Tần Yến Quy có ý làm phản, nhưng thái tử lại không để ý mọi người khuyên can, khăng khăng muốn đào lăng Thái tổ, tính tình Kiến đế đa nghi nên không thể không nghi ngờ thái tử? Chẳng qua Tần Xuyên là thái tử Biện quốc nên Kiến đế nghĩ không ra, với tính tình của Tần Xuyên sẽ không thể không nhịn được mà lựa chọn tạo phản bức vua thoái vị chứ không phải là tiếp tục chờ, dù sao hắn cũng là thái tử, sau khi Kiến đế mất thì ngôi vị hoàng đế kia sẽ là của hắn. Nhưng hôm nay thái tử nổi điên cho người đào lăng mộ Thái tổ, cuối cùng lại để lăng mộ sụp xuống, điều này không thể không làm Kiến đế hoài nghi hắn cũng đang mơ ước thanh Đế vương kiếm hay không?

Nếu Kiến đế không nghi ngờ thái tử thì cũng sẽ không giam lỏng thái tử ở Đông cung, ngoài mặt là trừng phạt thái tử vô ý khiến lăng Thái tổ sụp xuống nên ra lệnh cho hắn đóng cửa suy nghĩ, nhưng trên thực tế cũng đã có nghi ngờ hắn giống như nghi ngờ Tần Yến Quy, chỉ là một bị giam cầm ở trong thiên lao, một bị nhốt trong Đông cung, sợ là bây giờ Kiến đế không tin bất kỳ ai, suốt ngày nghi ngờ toàn bộ người trong thiên hạ đều chống đối ông ta!

Vì cứu một Tần Vô Tà mà thái tử bị hắt cả một chậu nước bẩn lên đầu, mặc dù hôm nay Kiến đế động Tần Yến Quy nhưng tạm thời vẫn khó quyết định, bởi vì trong lòng Kiến đế cũng không tin tưởng thái tử, lòng nghi ngờ của ông ta trải rộng khắp thiên hạ, xưa nay thái tử suy nghĩ kín đáo, chưa bao giờ sai lầm, nên khó trách lần này Tần Dung lại cáu giận như vậy, hắn chỉ cảm giác đại ca luôn dịu dàng tâm tư tỉ mỉ khó đoán của hắn thật sự điên rồi!

Tần Dung muốn mang Vô Tà tới trước mặt Tần Xuyên để xem huynh ấy vì cứu “hắn” mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nhưng người ta lại sống ung dung tự tại, hoàn toàn không để huynh ấy ở trong lòng, là huynh ấy tự tìm phiền toái thôi!

Vô Tà không nói gì, cuối cùng cũng đến Đông cung, quả nhiên hôm nay Đông cung không giống như xưa, đề phòng nghiêm ngặt, những người đó không giống thị vệ Đông cung mà giống như đang xem chừng Đông cung, xem ra Tần Dung nói không sai, mặc dù Kiến đế nhốt Tần Yến Quy nhưng tình cảnh của Tần Xuyên cũng không tốt hơn chút nào. Dù vậy thì Đông cung cũng chỉ là bị giam lỏng, cung nhân hầu hạ vẫn có thể ra vào, chỉ là mỗi lần ra vào đều phải kiểm tra mà thôi.

Lúc đám người Tần Dung và Vô Tà đến gần Đông cung thì lập tức có thị vệ cảnh giác đi tới, muốn tiến lên tra hỏi, nhưng vừa nhìn là hỗn thế ma vương Tần Dung thì có chút khó xử. Dù sao thì Kiến đế chỉ lệnh bọn họ trông chừng Đông cung, cũng không lệnh cho bọn họ bao vây Đông cung, đành phải tươi cười tiếp đón Tần Dung: "Ngũ hoàng tử, đã trễ thế này rồi ngài còn muốn đi đâu vậy?"

Bởi vì Vô Tà khiêu khích mà tính tình Tần Dung cũng đã kém tới cực điểm, lúc này thấy bọn họ lại dám gặng hỏi mình thì lập tức xanh mặt, hừ lạnh: "Phụ hoàng lệnh thái tử đóng cửa suy ngẫm, cũng không để cho các ngươi trông chừng đại ca giống như phạm nhân! Bổn hoàng tử mang rượu thuốc đến cho đại ca ấm người, hai huynh đệ chúng ta uống rượu, các ngươi cũng muốn quản sao?"

Dường như mọi người không nhận ra thiếu niên đi theo sau Tần Dung là Vô Tà, thấy Tần Dung nổi giận, mặt mũi âm trầm, lập tức nghĩ đến chuyện xưa nay quan hệ giữa Tần Dung và thái tử luôn luôn tốt, uống rượu với nhau cũng không phải là chuyện kỳ lạ nên không dám ngăn nữa. Lúc này sắc mặt Tần Dung mới tốt lên được một chút, liếc nhìn bọn họ một cái, dung mạo xinh đẹp nhưng ánh mắt kia lại âm u giống như rắn độc khiến người ta sợ hãi, chỉ thấy nhiệt độ giảm xuống không ít.

Tần Dung khẽ “hừ” một tiếng, không biết là nhất thời hay đã sớm có tính toán mà trên tay hai tên tùy tùng kèm Vô Tà thật sự lấy ra hai vò rượu giơ lên, lqd sau đó đặt vào trong tay Vô Tà, xem ra thì hai người họ sẽ không theo Tần Dung và Vô Tà tiến vào Đông cung.

Thấy Vô Tà giơ rượu lên, vóc người Vô Tà cao hơn trước đây nhiều, trong đêm tối chỉ mơ hồ thấy được dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thủ vệ bên ngoài Đông cung cho rằng Vô Tà là nam sủng trong phủ của Tần Dung, cũng không nghĩ rằng nàng với tiểu Tĩnh vương đang nằm trong quan tài kia có liên quan.

"Lần này ngươi dẫn ta tới gặp Tần Xuyên, chẳng lẽ không sợ có người nhận ra ta rồi đi tới chỗ  hoàng huynh cáo trạng, nói người cấu kết với ta mơ ước Đế vương kiếm là ngươi và Tần Xuyên sao?" Tâm tình Vô Tà vô cùng tốt, còn xách theo hai vò rượu đi theo Tần Dung, không hề gây phiền toái cho hắn, khóe miệng cong lên, còn tốt bụng nhắc nhở một chút.

Tần Dung khinh thường, cười nhạo: "Ngươi cho là Đông cung giống như Tĩnh vương phủ của ngươi sao?"

Vô Tà đối với Tần Dung châm chọc cũng không để bụng hay tức giận, ngụ ý của hắn ta là tai mắt Đông cung không đông bằng Tĩnh Vương phủ, cũng không kỳ quái khi trong đó có người của Kiến đế lẫn Tuyên vương, chỉ sợ ngay cả người của thái tử cũng có, nếu không Tần Dung cũng sẽ chắc chắn như thế, so với Tĩnh Vương phủ thì Tần Xuyên là người không thể khinh thường, Tần Dung cực kỳ tự tin với sự an toàn của Đông cung, không hề để nhắc nhở vừa rồi của Vô Tà ở trong mắt.

Vô Tà cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, sâu trong đáy mắt có một tia vui vẻ.

...

Từ trong chiếc lư đồng tỏa ra mùi hương thoang thoảng, không nồng nhưng lại bao phủ khắp cung điện.

Đi tới trước tẩm điện của Tần Xuyên, Tần Dung chỉ đẩy một mình nàng vào, sau đó hừ lạnh không để ý tới nàng nữa, lúc trước còn không xác định được vì sao Tần dung muốn mang nàng đến đây, lúc này cũng đã sáng tỏ, tẩm điện của thái tử cũng không rộng lớn như trong tưởng tượng, nơi này là lần đầu tiên Vô Tà tới, làn khói mỏng tỏa ra từ lư đồng khiến cho tẩm điện vắng lạnh này càng thêm lạnh lẽo, một cung nhân hầu hạ cũng không có, sách và những bức tranh còn chưa vẽ xong rơi đầy trên đất tạo thành một đống lộn xộn, người vẽ những bức tranh kia hầu như chưa vẽ xong tựa như không vừa ý với bản vẽ của mình, thường vẽ vài nét rồi lại bỏ, mỗi một bức tranh đều như thế.

Vô Tà thấy thế thì giật mình, trong tẩm điện không có một người, nhưng lúc này trong lòng nàng lại hoảng hốt, vì mặc dù chỉ dùng vài nét để phác thảo ra hình dáng người đó nhưng người trong tranh lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên sinh động...

Thân hình mảnh khảnh, khóe môi không phải lúc nào cũng mỉm cười, đôi mắt trong trẻo trầm tĩnh, đó là một thiếu niên mới lớn, dáng vẻ tuấn tú, mi thanh mục tú, thậm chí có lúc sẽ lần tưởng hắn là một cô gái, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, ánh mắt bình thản khiến người ta yêu thích, mặc dù tình cờ thấy được nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi hắn, nhưng nụ cười kia chưa từng đạt tới đáy mắt...

Chợt Vô Tà có chút ngây người, bởi vì mỗi một bức tranh đều vẽ nàng...

Trong tẩm điện trống rỗng chợt vang lên tiếng bước chân, lêqiu1đon một cơn gió từ bên ngoài thổi vào khiến cho rèm lụa và hương thơm trong phòng cũng bị lay động, đột nhiên Vô Tà phục hồi lại tinh thần, hoảng sợ khi thấy có người tới...

"Sao ngươi lại tới đây." Giọng nói dịu dàng, ôn hòa nho nhã truyền đến từ sau lưng Vô Tà, là thái tử Tần Xuyên...

Vô Tà xoay người, kinh ngạc nhìn bóng dáng thon dài đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt, nàng thường thấy thái tử Tần Xuyên luôn dịu dàng tuấn nhã, được người người ca tụng là vị thái tử chững chạc khiêm tốn, cử chỉ trầm ổn, nhưng vào lúc này, vị nam tử đứng ở trước mắt Vô Tà vừa tuấn mỹ vừa cực kỳ tà tứ, dung mạo không hề khác với Tần Dung, khóe miệng chứa ý cười như có như không, thái tử hắn giống như thay đổi thành một người khác.

Hắn dựa vào cửa, một bộ trường bào màu đen rộng lớn, phong thái tao nhã, trường bào cực kỳ mộc mạc, không phô trương không lộng lẫy, một đầu tóc đen dài qua thắt lưng cũng không buộc lại như bình thường mà tùy ý xõa tung ra khiến khuôn mặt tuấn tú dịu dàng lập tức trở nên tà tứ, nhưng loại tà tứ này không giống như Hiên Viên Nam Lăng luôn mang theo ý đùa bỡn, mà là mặt đỏ như đào giống như đã nhiễm men say...

Vô Tà sửng sốt, nhất thời không kịp mở miệng trả lời, hai người nhìn nhau nhưng lại không nói gì, vẫn là người dựa ở cửa dẫn đầu cong môi cười một tiếng.