Nghe đến đây anh bắt đầu cảm thấy không ổn, nhìn một lượt liền nhận ra người thảm hại chính là tên nọ chứ chẳng phải đứa em ma mảnh của mình. Cũng thật tốt, nhưng mà...hình như tên nhóc này bị chiều hư rồi thì phải
Cậu lại nói tiếp:"Đánh hắn....có hơi nặng tay...nên...cảnh sát đòi giam em rồi anh ơi!" đến câu cuối nước mắt cậu đã thành hàng chảy lộp bộp xuống cánh tay anh. Lòng anh cũng tan theo dòng nước đang lăn trên má cậu, ma xui quỷ khiến liền lập tức mặc kệ đúng sai
Dật Bất Ôn:"Anh đi giải quyết cho em, không cần sợ"
Anh gật đầu rồi đi ra ngoài bàn chuyện với cảnh sát, người nọ cũng được đẩy vào phòng hồi sức. Xa xa là bóng lưng của Diệp Vong Lệnh, anh vừa trông thấy một màn đi tới mách lẻo rồi cầu xin của cậu, xuýt chút nữa anh nghĩ cậu là người bị đánh luôn rồi. Thật đáng yêu
Diệp Vong Lệnh đi đến cạnh cậu nói
"Tôi về trước đây, nhớ phải giữ lời hứa của cậu đấy"
Cậu nhíu mài gật đầu, quẹt sạch nước mắt trên mặt bước vào phòng hồi sức, cậu khoanh tay ngồi xuống ghế, chân vắt chéo qua khẽ gõ gõ vào thành giường. Người nọ cũng đã tỉnh, hắn thất thần nhìn trần nhà trắng toát, rõ ràng hắn mới là người đánh cậu chứ...
Cậu lên tiếng:"Này. Ai là người thuê mày đến bắt tao"
Người nọ vẫn im hơi lặng tiếng đến lạ thường
Dật Tinh Vọng nói tiếp:"Gấp đôi số tiền người đó cho mày" Vừa nói cậu vừa nhướng mài lên thật cao, lúc này người tài xế mới hiểu rõ mình đã đụng trúng một hỗn thế tiểu ma vương rồi. Không muốn bị hành chết thì chỉ có thể khai ra, nhưng mà...con gái của anh ta vẫn đang còn...trong tay cô ả
Người tài xế bặm môi thật chặt, cậu liền cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy liền đặt tay lên vai người nọ thì thầm
"Tôi có thể giúp anh mà, cứ nói đi, trách nhiệm người đứng sau sẽ chịu cả"
"Tôi dựa vào cái gì mà dám tin cậu chứ?" Người nọ nữa mừng nữa lo gắt lên
"Dựa vào tôi là cậu ba nhà họ Dật"
"Cậu nói cái gì cơ, cậu là ai...??" hắn sững sốt đến nỗi tay bắt đầu lạnh lẽo, da đầu tê rần. Hắn vốn dĩ chỉ biết cậu có quyền thế, nhưng...nhà họ Dật...không phải là thứ ai cũng có thể động vào
Dật Tinh Vọng lặp lại rõ ràng từ chữ:"Cậu ba nhà họ Dật, tôi có rất nhiều tiền"
Người tài xế bấy giờ mới mấp máy môi sau mấy phút, tim hắn đập loạn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, các đầu móng tay bấu vào lòng bàn tay đến nhức nhối để thử xem mình đang mơ hay thực. Hắn lại nói tiếp bằng dáng vẻ mong chờ
"Cậu sẽ giúp tôi đúng chứ?? Sẽ có thể cứu con tôi khỏi tay ả phải không??"
Cậu bắt được thông tin mình cần liền nhếch khóe môi lên, mắt hơi híp lại bảo:"Được"
Người nọ bắt đầu kể ra mọi chuyện, kẻ đứng sau quả nhiên không ngoài dự đoán của Dật Tinh Vọng. Nhưng cậu càng không hi vọng kẻ đó lại là người này. Sau khi ra khỏi phòng hồi sức, Dật Tinh Vọng giơ tay vỗ mấy cái vào mặt, Dật Bất Ôn cũng từ xa đi đến cạnh. Anh hoài nghi nhìn đứa em của mình, anh dám chắc đây đúng là nó, nhưng sao thay đổi nhiều đến mức anh chẳng thể nhận ra nổi. Mọi thói quen, dáng đi, nét bút đều y hệt, thậm chí cả quán tính cũng y hệt như trước, chắc chắn không phải kẻ giả mạo...Thế nhưng mà...Dật Tinh Vọng sao lại có thể đánh người khác gãy hai cái xương sườn, một cái xương tay vậy chứ??