Nhìn thấy cảnh Trương Ba cùng Ngôn Nặc, tâm trạng bị kích động nên Thiệu Đường cầm rượu mời người này kính người kia, giờ đã muốn say khướt.
“Ha ha, Văn, hôm nay cậu kết hôn, đáng lẽ phải thực vui vẻ nhưng mà tôi lại phát hiện tôi có chỗ không vui như đã tưởng. Vì cái gì a?” Thiệu Đường say khướt cầm ly rượu.
“Ha ha, trả rượu lại cho tôi, anh em tôi hôm nay kết hôn, tôi thực vui, rất vui a! Cho nên hôm nay không say không về.” Thiệu Đường cứ tiếp tục uống.
“Cô làm sao vậy?” Ngôn Nặc đi tới thấy cô uống rượu tới tấp biết cô ta chắc có tâm sự.
“Ha ha, đại tiểu thư! Tôi là tên côn đồ! Vậy mà lại ở cùng một bầu trời! ha ha cô sẽ ở đâu?" Thiệu Đường chỉ vào Ngôn Nặc nói, tạm dừng chốc lát “Mà tôi lại đang ở này." Thiệu Đường chỉ vào mặt đất chỗ mình đang đứng.
“hắc hắc…..” Thiệu Đường ngây ngô cười nhìn Ngôn Nặc.
“Tôi nói tôi…..ô” Thiệu Hiền ôm miệng Thiệu Đường không cho tiếp tục nói.
“Không có gì, cậu ấy say rồi nên không biết đang nói cái gì." Thiệu Phong cùng Thiệu Hiền kéo Thiệu Đường rời chỗ khác.
“Đường, cậu uống say rồi về nhà thôi." Thiệu Hiền nhỏ giọng nói.
“Về nhà? Không vui đâu, haha! Duyệt đi rồi tôi rất buồn a. Tôi là lưu manh, hắc hắc. Hiền, Phong! Các cậu biết không? Tôi chắc là có khuynh hướng tự làm khổ mình a. Lần đầu gặp mặt, cô ấy mắng tôi, lần thứ hai gặp vẫn là cô ấy mắng tôi, lần thứ ba cũng như hai lần trước. Nhưng tôi như thế nào lại yêu cô ấy. Thực vui a.” Thiệu Đường cười ha ha nhưng nước mắt lại chảy xuống.
“Đường, đừng khóc.” Thiệu Hiền lấy khăn lau nước mắt cho Thiệu Đường.
“Tôi không nghĩ, tôi biết trong mắt cô ấy tôi chỉ là tên du côn, còn ở trong mắt Duyệt tôi cũng không là gì.” Thiệu Đường lấy rượu trong tay Thiệu Phong bắt đầu uống.
“Đường! Cậu bình tĩnh đi." Thiệu Phong chuẩn bị giựt lấy rượu trong tay Thiệu Đường.
“Uống, cậu muốn uống, được tôi cho cậu uống chết luôn?” Thiệu Hiền ngăn Thiệu Phong lại, chính mình đem bình rượu của Thiệu Đường đổ hết vào miệng cô.
“Ọc….khụ…khụ….haha, rượu ngon a! Tôi còn muốn uống, Phong lấy rượu cho tôi.” Thiệu Đường mắt nhắm mắt mở kêu Thiệu Phong.
“Thiệu Phong lấy rượu đi, hôm nay tôi phải dạy cậu ấy một trận.” Thiệu Hiền chỉ vào Thiệu Đường.
“Được.” Thiệu Phong ngây ngốc chạy đi lấy rượu.
Chỉ chốc sau Thiệu Phong ôm bốn bình rượu thuốc trở lại “Rượu đây.” đem đưa cho Thiệu Hiền.
“Sao lấy nhiều vậy? Cậu tưởng tôi nói thật à?” Thiệu Hiền thấy Thiệu Phong mang ra nhiều như vậy liền ai oán nói.
“Không phải cậu kêu tôi đi lấy." Thiệu Phong vuốt đầu khó hiểu.
“Ai kêu cậu lấy rượu thuốc! Cậu cũng có thể lấy bia mà.” Thiệu Hiền vỗ đầu Thiệu Phong.
“Tôi làm sao biết!”
“Cậu phải phân biệt chứ.”
“oẹ….oẹ….oẹ”
Thiệu Phong và Thiệu Hiền chợt nghe tiếng động liền quay sang Thiệu Đường.
“Đường, Đường, cậu làm gì ói nhiều vậy?” Thiệu Phong hỏi.
“Nguy rồi, hình như là bị ngộ độc rồi." Thiệu Hiền thét chói tai.
“Thế làm sao….bây giờ?” Thiệu Phong run run.
“Kêu cứu thương chứ làm gì nữa."
“Được.” Thiệu Phong lấy di động ra định gọi. Thiệu Hiền ngăn lại ôm lấy Thiệu Đường nói “Không được, quá muộn rồi! Cậu lái xe đi tôi ôm cô ấy lên xe."
“Đúng rồi, việc này không được kinh động mọi người, hôm nay Văn kết hôn không cần tạo thêm phiền phức cho hắn.” Thiệu Hiền vội vả ôm lấy Thiệu Đường lách ra cửa.
“Bác sĩ, nhanh lên, có người cần cấp cứu." Thiệu Hiền ôm Thiệu Đường vào phòng cấp cứu.
Thiệu Hiền cùng Thiệu Phong cứ đứng đứng ngồi ngồi nhìn đèn ở phòng giải phẫu “Không biết thế nào đây, lão ba chắc sẽ mắng chết!” Thiệu Phong không yên lòng.
“Các cậu là người nhà của bệnh nhân à?” Bác sĩ hướng bọn họ nói.
“Đúng vậy, cô ấy không sao phải không?” Thiệu Hiền khẩn trương.
“Chỉ là ngộ độc rượu may là đưa tới kịp lúc." bác sĩ nói làm bọn họ thở phào.
"Hiện tại người trong kia như thế nào?" Thiệu Phong lo lắng hỏi.
“Không có việc gì lớn, các cậu đi đóng viện phí với làm thủ tục nằm viện cho người trong kia." bác sĩ nói.
“Được rồi, để tôi đi cho.” Thiệu Phong nói xong liền rời đi.
“Vậy tôi vào xem cậu ta được không?” Thiệu Hiền hỏi vị bác sĩ kia.
“Nhưng phải đợi lát nữa bọn tôi chuyển cô ta về phòng bệnh.”
Chốc sau, Thiệu Phong vội vàng quay về.
“Không phải cậu đi làm thủ tục sao? Nhanh như vậy đã xong." Thiệu Hiền nhìn Thiệu Phong.
“Không phải! Tôi...tôi không đủ tiền." Đều do chính mình bình thường không có nhiều tiền trong người.
“Được rồi, tôi còn! Mật mã là ngày sinh nhật của bốn chúng ta." Thiệu Hiền đem thẻ ATM của mình đưa cho Thiệu Phong.
“Chúng ta đúng là anh em tốt, mật mã của tôi cũng tương tự a.” Thiệu Phong chạy đi.
“Anh em thì tất nhiên phải ăn ý! Nhưng Đường tại vì sao, chúng tôi không hề biết chuyện trong lòng của cậu. Cậu làm sao chỉ chịu đựng một mình?” Nhìn Thiệu Đường được y tá đẩy ra, Thiệu Hiền ai oán thở dài.