“Đừng nói về chuyện đấy nữa.” Thiệu Đường lấy lại phi tiêu giấu vào.
“Mấy người xem đi, Nhị ca đã lâu không làm vũ khí rồi! Sao đột nhiên lại làm cho cô ta."
“Ai nha, hay chúng ta đến tìm Nhị ca đi.” M dẫn đầu mọi người chạy ra ngoài.
“Tôi đi nữa."
“Còn tôi nữa."
Quay qua quay lại mọi người đã muốn đi hết. Thiệu Đường nhìn không gian vắng lặng. Ách, bọn họ tốc độ nhanh quá.
“Tình nhân ơi, không biết Ngôn Hằng ngoài đó chăm sóc Ngôn Nặc thế nào rồi?” Thiệu Đường chạy đến bờ biển ngâm mình vào nước. Điều này làm cho cô tỉnh táo lại.
“Mười Hai! Anh nói xem có phải cô ấy không ở trong tù đúng không?” Ngôn Nặc hỏi người của mình.
“Đúng vậy! Nhị tiểu thư, ở trong tù hiện tại không phải là Thiệu Đường!”
“Vậy cô ấy ở đâu?”
“Ách, tiểu thiếu gia không nói cho tiểu thư biết sao?” Mười Hai xoa xoa trán không biết có nên nói ra không, không nói cho tiểu thư cũng không xong, mà nói rồi thì ăn nói thế nào với thiếu gia. Người trong tù hiện tại là người khác.
“Tôi biết rồi. Anh về trước đi.” Ngôn Nặc nhíu nhíu chân mày, hiện tại không hỏi thẳng chị cả được, nhất định chị ấy không nói cho mình nghe. Trương Ba tất cả do anh bức tôi vậy thì đừng trách tôi.
“Tiểu Trương mua vé máy bay đi New York cho tôi."
“Chị, chị đi đâu vậy? Làm sao mọi việc ở công ty đều giao lại cho em?” Ngôn Hằng ngăn chị mình lại.
“Tránh ra, chị về chị sẽ tính sổ với em sau." Ngôn Nặc liếc Ngôn Hằng.
“Ách???” Ngôn Hằng không rõ lắm.
Ngôn Hằng nhìn cánh cửa được đẩy ra không biết có nên chạy theo ngăn cản hay không.
“Thiếu gia, người mà đi theo chắc chắn sẽ bị mắng đó."
“Ai mắng tôi? Mà tại sao?”
“Tiểu thư đã biết mọi chuyện." Mười Hai nhíu mày.
“Đã biết rồi? Biết cái gì? Tôi đâu có làm gì?” Ngôn Hằng vẫn hoài nghi.
“Thiếu gia, đừng nóng! Tôi đã điều tra được là người đem Thiệu Đường đi." Mười Hai lỡ miệng.
“Hảo! Ngươi điều tra tôi sao?”
“Không phải đâu! Tôi cũng không muốn là tiểu thư bắt tôi làm."
“Tôi mặc kệ là ai bảo ngươi, ngươi xong với tôi rồi."
“Đừng vậy a thiếu gia. Tôi bị ép mà.” Nhị tiểu thư a cô hại chết tôi rồi.
“Cha! Mẹ!” Ngôn Nặc vừa xuống máy bay liền chạy tới nhà cha mẹ mình.
“Như thế nào đến đây? Có việc sao?” Ngôn Khải Hào nhìn con gái của mình vì sao chưa tới ba tháng đã trở lại đây.
“Làm sao vậy? Anh không vui sao?” Lí Phỉ trừng mắt nhìn Ngôn Khải Hào.
“Mẹ, con nhớ người.” Ngôn Nặc hôn nhẹ mặt mẹ Ngôn.
“Con ăn cơm trưa, ta nấu cơm cho con ăn! Nếm thử tài nấu ăn của ta"
“Cha, mẹ, chị cả sao rồi?”
“Có phải vì Lâm Lâm thường về nhà còn mang bạn trai về nhà, con về đây vì chuyện đó sao?”
“Ách, không phải."
“Vậy con trở về làm gì?”
“Cha, cha mắng chị cả đi.” Ngôn Nặc nhìn cha Ngôn.
“Vì sao mắng nó?” Ngôn Khải Hào biết con gái nhà mình là một tay nuôi nấng cưng chiều nên thành ra cứng đầu.
“Cha xem đi, chị cả ức hiếp bạn con.” Ngôn Nặc đem mọi chuyện nói cho cha mình, kể xấu mọi việc của chị cả.
“Làm sao lại như vậy?” Ngôn Khải Hào lật tập hồ sơ.
“Ai nha, đúng là Lâm Lâm có phần quá! Nhưng Nặc Nặc a, chỉ là bạn bình thường thôi mà không tất yếu bay về nhõng nhẽo với cha đâu.” Ngôn Khải Hào nhìn gương mặt hốc hác của Ngôn Nặc.
“Cha…"
“Được rồi! Con gái ngoan của cha, chuyện của con cùng người kia cha đã biết! Trước giờ ta cũng không mấy thích tên Trương Ba kia, lần này hắn…”
“Cha! Người biết con cùng cô ấy quen nhau sao?” Ngôn Nặc kinh ngạc.
“Làm sao không biết, ta còn biết cô ta là con gái, không có bằng không có cấp gì cả! Nhưng nhờ lần này ta đã nhìn rõ con người Trương Ba! Con thích làm sao thì ta sẽ ủng hộ tất cả, được không?” Ngôn Khải Hào nhìn thấu mọi chuyện hơn nữa Thiệu Đường rất giống một người bạn trước kia.
“Cha cám ơn người! Nhưng Đường…” Ngôn Nặc lo lắng nhìn cha mình.
“Nặc Nặc, nghe ta nói! Đúng là Thiệu Đường có điểm bất tài nên muốn cưới con gái ta nhất định phải có năng lực thật sự."
“Cám ơn cha! Nhưng là...” Ngôn Nặc thực sự muốn bênh vực cho Thiệu Đường.
“Ta sẽ không ép các con! Nhưng Hằng Hằng nói là cô ta đi tù năm năm, ta có điều kiện! Ta biết nơi cô ta đang huấn luyện, trong vòng hai năm con không được lén đi gặp cô ta để cho Thiệu Đường có thể chuyên tâm tập luyện. Được không?”
“Cám ơn cha, con yêu người nhất.” Ngôn Nặc ôm lấy cha Ngôn.
“Yêu ta sao? Trước kia ta tin nhưng giờ người yêu nhất không phải là cô ta sao?” cha Ngôn chỉ vào người trong hình.
“Cái này là cái gì?” Lí Phỉ bưng dĩa đồ ăn liền thấy hai cha con họ vui vẻ nói chuyện.
“Em thế nào thật sự đi làm đồ ăn. Chuyện này có người làm là được rồi. Thật là...” Ngôn Khải Hào cầm lấy đồ ăn trên tay Lí Phỉ.
“Cái gì a! Anh ngày nào cũng nhốt em ở trong nhà làm cơ thể em càng ngày càng kém."
“Là lỗi của anh được chưa?” Ngôn Khải Hào ôm lấy Lí Phỉ ân ái nói.
“Ách, cha mẹ! Các người đủ rồi a! Da gà con nổi lên hết rồi đây.” Ngôn Nặc rùng mình.
“Con thật là…” Lí Phỉ chậm rãi đẩy cha Ngôn ra mắng Ngôn Nặc.