“Chú Kiền, không phải người mê miếng ngọc đó chứ?” Ngôn Hằng trêu.
“Không phải, ta nhìn nó có vẻ quen." Lí Kiền nhìn.
"Có thể đưa cho ta xem một lát được không?”
Ngôn Nặc tuy rằng không biết vì sao chú Kiền lại kích động như vậy nhưng vẫn tháo xuống đưa cho Lí Kiền.
“Ai! Ai đưa cho con cái này, là ai?” Lí Kiền nắm chặt hai vai Ngôn Nặc.
“Chú Kiền đừng kích động! Đau chị ấy." Ngôn Hằng kéo Lí Kiền ra vì hẳn là có rất nhiều người nhìn hướng này.
“Chúng ta qua bên kia đi!” Ngôn Hằng giúp đỡ.
“Nặc Nặc cầu con nói cho ta biết ai đưa con miếng ngọc này.” Lí Kiền chậm rãi nói.
“Đừng như vậy con sẽ nói cho người biết! Đây là bạn con tặng.”
“Vậy bạn con giờ đang ở đâu? Ở đâu nhanh cho ta biết! Mang ta đi gặp người ấy đi, nhanh nhanh.” Lí Kiền lại kích động.
“Cô ấy đang ở căn cứ Ngôn gia."
“Lập tức đi gặp."
“Nhưng chỗ đó không được cho người ngoài đi vào."
“Cái gì mà người ngoài với người nhà, con nít như con thì biết cái gì? Cha con đâu, vừa rồi còn thấy hiện tại đâu mất rồi?”
“Cha đến đây.” Ngôn Hằng chậm rãi kêu cha mình.
“Ngôn lão nhân tôi muốn tới căn cứ của ông được không?”
“Đi làm cái gì?” Ngôn Khải Hào khó hiểu.
“Tôi hỏi là được hay không?”
“Bằng hữu nhiều năm như vậy tất nhiên là được."
“Vậy đi! Đi liền! Phải đi bây giờ.” Lí Kiền lôi kéo Ngôn Khải Hào đi ra.
“Mà ông nói tôi biết ông tới đó làm gì?” Ngôn Khải Hào giữ chặt người Lí Kiền.
“Tôi tìm con."
“Cái gì? Con người sao?” Ngôn Nặc nhìn Lí Kiền với ánh mắt cực kì kinh ngạc, cô không tin vào tai mình.
“Không phải con người...” Không phải là sinh ra đã chết sao.
“Không có đâu. Con Lí Kiền ta làm sao chết dễ như vậu được. Mảnh ngọc này là ta đưa cho con ta, lúc Hinh nhi (mẹ của Thiệu Đường) được gả cho Trương Kế, ta có nói nhất định phải để miếng ngọc này lên bụng đứa nhỏ. Mà Hinh nhi không dám để đứa nhỏ ở Trương gia chịu khổ nên mới đem cho đi, Trương Kế cũng sợ thiên hạ nói ra nói vào nên nói là chết non. Đáng thương con ta, ta tìm hai mươi bốn năm nay.” Lí Kiền nhớ tới con mình phải chịu khổ thực đau lòng.
“Nhưng…” Ngôn Nặc muốn nói Thiệu Đường không phải con của chú vì cô ấy là con gái.
“Không có nhưng nhị, mang ta đi gặp ngay.” Lí Kiền gấp gáp.
“Ông bình tĩnh có được không. Chờ ta sắp xếp đã."
“Ta không chờ kịp! Hiện tại ta phải đi."
“Ông nghe ta nói, ông ở nơi này tuyên bố kết thúc buổi tiệc, ta gọi điện thoại kêu bọn họ mang phi cơ tới." Ngôn Khải Hào lấy điện thoại ra nói vài câu.
“Tôi..." Lí Kiền hiện tại không thể suy nghĩ được cái gì ngồi thừ một chỗ.
(Đừng thắc mắc sao Lí Kiền lúc ta lúc tôi nha vì mình muốn lúc Lí Kiền đối thoại sẽ phân rõ bối phận nên mình xưng hô lúc ta lúc tôi. Xưng tôi là vì ngang hàng với cha Ngôn Nặc, xưng ta là vì Lí Kiền là trưởng bối của Ngôn Nặc...hihi giải thích hơi rối nhỉ *gãi gãi đầu*)
★★★
“Nhị ca, đã trễ rồi tôi phải đi gặp ai đó sao?” Thiệu Đường nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ, làm sao lại kêu đi vào đó.
“Tôi không biết, lão gia chỉ nói mang cô qua cho ông ấy gặp, ông ấy có việc muốn nói.” Sờ sờ đầu chính mình cũng không hiểu tại sao lão gia lại gấp gáp muốn gặp Thiệu Đường như vậy.
“Thật kì quái! Chẳng lẽ là…”
“Đừng nghĩ nữa, chúng ta vào đi! Không nên để lão gia chờ lâu.
“Chẳng lẽ Nặc biết tôi ở trong này nên muốn gặp sao? Không được, nói là năm năm mà, bây giờ mới hai năm đã gặp sao!” Thiệu Đường nghĩ đủ loại khả năng.
“Đừng nghĩ nữa tới nơi ắt sẽ biết." Nhìn ra tâm tình Thiệu Đường không tốt lắm nên Lão Nhị bắt đầu khuyên nhủ.
“Ai nha…” Thiệu Đường nhớ tới Ngôn Nặc, nhắm mắt một cách hạnh phúc, hy vọng chốc nữa có thể nhìn thấy người mình nhớ hai năm qua.
“Lão gia."
Thiệu Đường gặp Nhị ca cung kính chào hỏi một lão nhân đứng cạnh Ngôn Nặc. Nhưng ánh mắt không dừng lại ở nới đó chỉ lướt qua rồi hướng về phía Ngôn Nặc.
“Cô chính là Thiệu Đường?” Ngôn Khải Hào bất mãn hỏi người trước mặt cớ sao không để mình vào trong mắt.
“Hắc.” lão Nhị thấy Thiệu Đường ngơ ngác liền đạp chân.
“A? Sao vậy?” Thiệu Đường nhìn qua Ngôn Khải Hào.
“Cô là Thiệu Đường?”
“Ân, đúng vậy.” Lần này Thiệu Đường lại bị Ngôn Nặc thu hút không tập trung vào cha Ngôn được.
“Ách, khụ khụ! Tuy rằng ta không phản đối các con nhưng đừng có quá như vậy dám không để ta vào trong mắt sao?” Rốt cục cha Ngôn cũng phải nói.