Thiệu Đường uỷ khuất ngồi trên máy bay nhìn người bên cạnh không nói được lời nào mà một chút sắc mặt cũng không có. Cảm thấy không biết làm sao với người bên cạnh Thiệu Đường đành nhắm mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa nhắm mắt thì lại thấy ánh mắt của Thiệu Duyệt.
Quá khứ.
“Hắn là ai vậy?” Thiệu Đường nắm lấy tay Thiệu Duyệt hỏi.
“Bạn tôi.”
“Bạn? Hừ bạn bè mà nắm tay sao? Có như vậy sao? Chị nói cho tôi biết sao có chuyện như vậy sao hả?” Thiệu Đường trừng mắt.
“Như thế nào không được?” Thiệu Duyệt hỏi lại.
“Tất nhiên là không được rồi. Tại vì…vì...” Thiệu Đường không biết nên nói gì.
“Tại sao?”
“Chị xem tôi là cái gì?” Thiệu Đường thở hổn hển.
“Vậy Đường cho tôi là gì đối với Đường? Chúng ta cùng nhau lớn lên mà. Tóc tôi nhuộm đủ thứ màu rất giống lưu manh cũng chính vì Đường. Ra phố ai gặp tôi mà không cười chê vì tôi là kẻ vứt đi. Tôi lại không màn chuyện đó luôn bên cạnh Đường chịu khổ. Cuối cùng Đường xem tôi là gì?” Thiệu Duyệt muốn chạy lại ôm cô nhưng muốn nói để cho cô tỉnh người.
“Không. Kẻ vứt đi sao, chị xem tôi là như vậy sao? Tốt lắm, trong lòng chị tôi chỉ là một người như vậy sao. Tôi hiểu rồi tôi sẽ không đi theo chị nữa, chị cứ đi theo hắn đi.” Thiệu Đường đẩy ra.
“Đường.” Thiệu Duyệt không đành nghĩ tới an ủi cô nhưng lại bị người bên cạnh kéo đi nơi khác.
“Kẻ vứt đi sao, tôi chỉ là thứ như vậy ư.” Thiệu Đường đứng lên loạng choạng rời đi.
Thiệu Đường uống rượu liên tiếp mười ngày, lúc Thiệu Văn tìm được cô thì trên người chỗ nào cũng toàn là mùi rượu.
“Vù vù” Thiệu Đường bỗng giật mình tỉnh lại.
“Làm sao vậy?” Ngôn Nặc thấy Thiệu Đường có biểu hiện lạ quan tâm hỏi cô.
“Tôi…” Thiệu Đường lớn tiếng.
“Làm sao vậy? Đường cuối cùng có sao không? Uống miếng nước trước đi.” Ngôn Nặc lấy li nước đưa cho Thiệu Đường.
“Ân, cám ơn.”
“Có việc gì không?”
“Nặc, em thành thật nói cho tôi biết tôi không phải là kẻ thất bại, không phải là kẻ bị vứt bỏ.” Thiệu Đường bắt lấy bả vai Ngôn Nặc.
“Đường người làm sao vậy? Như thế nào lại suy nghĩ thế!” Ngôn Nặc chịu đựng đau đớn trên vai do Thiệu Đường nắm quá chặt mà an ủi Thiệu Đường.
“Tôi nhất định là...”
“Không phải đâu! Đường hiện tại là người yêu của em, Đường không phải là người như thế.” Ngôn Nặc ôm lấy Thiệu Đường an ủi.
“Đúng, tôi là người yêu của em. Tôi không phải kẻ bị vứt bỏ, tôi là người yêu của em...” Thiệu Đường ôm lấy Ngôn Nặc mà lầm bầm.
“Ân, người em yêu nhất.” Ngôn Nặc thật sự không biết tại sao Thiệu Đường lại trở nên như vậy.
Ngôn Nặc vỗ lưng Thiệu Đường chậm rãi ôm. Không bao lâu sau Thiệu Đường lại ngủ. Ngôn Nặc nhìn gương mặt bình yên của cô tay cũng chậm rãi vuốt ve.
“Đường! Tỉnh dậy mau, chúng ta cùng xuống thôi.” Ngôn Nặc kêu.
“A? Đã đến rồi sao?” Thiệu Đường nhìn mọi người trên máy bay đã xuống hết chỉ còn mình với Ngôn Nặc.
“Hắc hắc, cảm giác mở mắt ra là thấy được em thật sự là tuyệt nhất trên đời.” Thiệu Đường hôn lên mặt Ngôn Nặc làm cô xấu hổ.
“Ân đi xuống! Tôi nói sự thật thôi mà.” Hai người tay trong tay xuống máy bay.
“Trước chúng ta cùng đi gặp mọi người nha.” Ngôn Nặc nói.
“Vậy em…”
“Em tất nhiên là đi cùng Đường rồi.” Ngôn Nặc hoàn toàn tựa vào lòng Thiệu Đường.
“Ân, cám ơn em! Tôi yêu em đến chết mất thôi.” Thiệu Đường ôm chặt Nặc.
“Nặc, tôi sợ.” Thiệu Đường cảm thấy thật bất an, chính mình lúc trước làm bọn họ thất vọng hiện làm sao có thể gặp mọi người đây.
“Yên tâm đi, đừng sợ có em đây, bọn họ rất nhớ Đường.”
“Ân...” Thiệu Đường nắm chặt tay Ngôn Nặc đi vào nơi quen thuộc kia. Vừa tới phòng khách không thấy ai đang có ý định rời đi thì Ngôn Nặc kéo lại.
“Đường Đường, đã trở lại sao! Lại còn muốn rời ta nữa ư?” Lí Phiêu gọi.
Thiệu Đường cúi đầu không đáp vì không biết nên đối diện như thế nào với mẹ nuôi.
♂♂♂⇔♀♀♀
“Ta đã tìm người xét nghiệm ADN, chúng ta quả thật là cha con.” Lí Kiền đứng dậy.
“Ai cho phép ông làm vậy, ông lấy máu tôi hồi nào?” Thiệu Đường nhìn sang Ngôn Nặc.
“Không phải là con bé làm, ta lấy mẩu thuốc lá của con đi.”
“Ông... ADN sao lại có thể như vậy được?”
“Vậy con nên...”
“Nên thế nào? Gọi ông là ba sao? Đừng đùa với tôi? Chúng ta? Người ở trên cao người ở dưới thấp sao có thể nhìn nhận nhau được, tôi cũng không muốn gọi ông là ba.” Ngôn Nặc cảm giác được tay Thiệu Đường nắm tay mình càng chặt.
“Con...” Lí Kiền phẫn nộ muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
“Tôi thế nào?Tôi nói không rõ sao? Tôu chỉ là một tên lưu manh ông cần gì nhận lại tôi.” Giờ phút này Thiệu Đường thực hận, tại sao lúc xưa đem mình tới đây? Cũng hận hắn không hỏi bản thân mà đi xét nghiệm cái ADN kia.
“Chúng ta đi.”
Ngôn Nặc nhìn Thiệu Đường rời đi liền vội vàng đuổi theo nhưng chạy đến cửa thì chợt ngừng lại.
“Lí Kiền, đối với Thiệu Đường ông cần phải dụng tâm từ từ. Dù sao con bé cũng là con gái.”