Tiểu Hỗn Đản Vs Đại Tổng Giám Đốc

Chương 7



“Ai nha, vậy là hội bốn người chúng ta giờ chỉ còn ba.” Thiệu Hiền đứng ở cửa sổ nhìn Thiệu Văn rời đi.

“Lại nữa, chỉ còn hai người các cậu thôi đừng có lôi kéo tôi.” Thiệu Đường trước sau như một không thích bọn họ ép chính mình, thực ra không phải không thích cùng bọn họ ở cùng một chỗ chỉ là không thích họ quá đề cao mình.

“hắc hắc, lão đại cậu lại tổn thương chúng tôi nữa rồi.” Thiệu Phong chuyển sang nhìn Thiệu Đường.

“Cậu đi chết đi.” Thiệu Đường liếc mắt nhìn Thiệu Phong.

“Ô ô, cậu là người nhẫn tâm a dám làm tổn thương tôi, tôi sẽ mách bạn gái tôi.” Thiệu Phong than khóc.

“Đường đã rời đi rồi! Phong cậu có đi không?” Thiệu Hiền khinh bỉ nhìn Thiệu Phong rồi cùng đuổi theo Thiệu Đường.

--- ---

“Này này, cô không phải cẩu anh hùng hôm trước sao? Như thế nào cô lại ở đây? Cửa hàng này của cô sao?” Cuối tuần Ngôn Nặc đi shopping, tưởng rằng sẽ rất nhàm chán nhưng không ngờ lại gặp được Thiệu Đường đáng ghét kia.

“Đây không phải ngu ngốc lại điêu ngoa tiểu thư Ngôn Nặc sao! Tôi chỉ làm công ở đây thôi.” Thiệu Đường trả lời.

“Cô…Hừ! Vậy cô cuối cùng chỉ là làm công thôi a! Tôi còn tưởng cô là dân lưu manh chứ! Thực không hiểu ông chủ nơi đây có hiểu biết hay không mà lại tuyển người lưu manh như cô làm việc chứ, tôi thật không biết nữa.” Ngôn Nặc khinh bỉ nói.

“Tôi cũng không có cách nào khác! Bất quá tôi chỉ là một đứa côn đồ đã từng cứu cô, cô cũng thật hãnh diện a.”

“Cô...” Ngôn Nặc một lần nữa lại bị Thiệu Đường phản bác.

“Thôi được, kẻ lưu manh! Giúp tôi lấy mấy bộ quần áo để tôi thử xem.” Ngôn Nặc trong chốc lát đã nghĩ ra biện pháp đùa một tí với Thiệu Đường.

“Xin hỏi đại tiểu thư của tôi, cô thích cái nào?” Thiệu Đường rời quầy hướng tới bên cạnh Ngôn Nặc.

“Cái trên kia.” Ngôn Nặc chỉ đồ được treo ở trên.

“Là cái nào?”

“Chính là cái váy vàng đó.” Ngôn Nặc đã bắt đầu phẫn nộ nói.

“Nhưng hình như cái đó cửa hàng chúng tôi không để bán.” Thiệu Đường nhíu mày.

“Cô….., vậy lấy cho tôi cái màu đỏ.” Ngôn Nặc thay đổi ý định.

“Được. xin cô đợi một chút.” Thiệu Đường nghiêm túc lấy bộ đồ xuống cho cô.

“Nhưng hiện tại tôi không thích cái này nữa, cô lấy cho tôi cái màu xanh đi.” Ngôn Nặc làm khó dễ Thiệu Đường.

“Cô, tốt lắm.” Thiệu Đường lầm bầm trong miệng, chỉ biết lấy bộ màu xanh xuống cho đại tiểu thư.

“Cám ơn.” Ngôn Nặc nhận lấy sờ sờ vào loại vải.

“Tôi không thích loại này, cô vui lòng lấy cho tôi cái màu trắng đi.” Ngôn Nặc chỉ vào cái váy màu trắng.

“Hừ hừ, cô được lắm.” Thiệu Đường có phần tức giận nắm chặt lấy cây móc đồ.

“Cô có thể lấy nhanh lên một chút được không?” Ngôn Nặc hối Thiệu Đường.

“Được.” Thiệu Đường bất đắc dĩ lại lấy cái váy trắng xuống đưa cho Ngôn Nặc.

“Tôi đi thử quần áo đây.” Ngôn Nặc bước đến phòng thử đồ.

Thiệu Đường thấp giọng “Cô cút đi.”

“Có điểm lạ nha, sao cô ta giống như cố tình gây khó dễ cho cô vậy.” Lí Hàm sau khi thấy đại tiểu thư kia rời khỏi mới lại an ủi Thiệu Đường.

“Cám ơn cô, tôi không có gì, chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi tôi có thể giải quyết được, cô đi tiếp khách khác đi.” Thiệu Đường chỉ người khách vừa mới vào.

“Được rồi cô tự giải quyết đi nha” Lí Hàm rời Thiệu Đường đi.

Ngay lúc Thiệu Đường đang ngồi ngơ ngẩn thì Ngôn Nặc đi ra hỏi “Như thế nào? Nhìn đẹp không?”

“Đẹp, phi thường đẹp a.” Kỳ thật Ngôn Nặc có vẻ hợp với chiếc màu lam hơn, nhưng bản thân là người bán hàng không thể chê khách hàng mặc xấu được.

“Thật không?”Ngôn Nặc đi tới trước kính quay một vòng. “Ánh mắt của cô thật có thể kém nên là lời cô nói cũng có thể rất thối a.” nói xong Ngôn Nặc đi tới trước mặt Thiệu Đường làm cho Thiệu Đường tức chết.

“Mà chẳng lẽ cô nói xinh đẹp? Là chỉ tôi? Cái này thì cô tinh mắt đấy.” Ngôn Nặc nói xong còn tự kỷ sờ sờ khuôn mặt mình.

“Ha ha cô cũng thực quá tự tin nha.” Thiệu Đường bó tay hết chỗ nói rồi.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu là vậy thì tôi sẽ nghĩ cô là người không biết thưởng thức cái đẹp.” Ngôn Nặc tiếp tục nhìn quần áo.

“Cô...Cô...” Thiệu Đường có vẻ phẫn nộ rồi.

“Hắc hắc, cô có thể lấy cái này xuống giúp tôi không?” Ngôn Nặc tuy rằng miệng khách khí hỏi nhưng ánh mắt lại nhìn Thiệu Đường, có cho vàng Thiệu Đường cũng không thể từ chối.

“Được thôi.” Thiệu Đường tiếp tục lấy cái kia xuống.

“Ân, tôi vào thử đây.” Ngôn Nặc hướng phòng thay đồ mà đi tới.

Rồi sau đó Thiệu Đường rõ ràng bị mê hoặc bởi đại tiểu thư. Hừ, cô thật đẹp a, Thiệu Đường sờ sờ mũi của mình.

“Này, Đường đại tỉ?” Lúc Thiệu Đường đang nghĩ tới cũng may chưa có bị chảy máu mũi thì bị một người khác đẩy vai.

Thiệu Đường nhìn lại thì ra là người bán sữa đậu hành bên cạnh cô nhi viện tên vô liêm sỉ Trương Hưng.

“Kiếm tôi có gì không?” Đối với tên vô liêm sĩ này Thiệu Đường nghĩ cũng không cần quan tâm nhiều đến hắn.

“Cô đâu cần khẩn trương vậy.” Trương Hưng không nghĩ đến tìm Thiệu Đường mượn tiền nhưng lại nhận thấy chỉ có cô mới có thể giúp.

“Làm sao? Muốn vay tiền a?” Nghe hắn nói cô cũng không ngạc nhiên, từ khi nhỏ đã nhiều lần cho hắn mượn tiền, cũng muốn không cho hắn nữa nhưng cô thương gia gia hắn, sợ hắn đối xử không tốt với ông nội của hắn nên mới cho hắn mượn tiếp. Cũng vì vậy mỗi lần mượn tiền là hắn lại lấy ông ra uy hiếp Thiệu Đường.

“Thiệu Đường, cô cũng biết, gần đây tôi bị người khác đòi nợ. Cũng vì lo sợ liên luỵ ông nội thôi, bằng không cũng không đến tìm cô vay tiền.” Trương Hưng nhìn sang mấy kẻ đòi nợ đang đứng bên ngoài.