Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 134: Sinh cho chị một đứa bảo bảo~



"Số 250, cô còn nói!"

'Chát' một tiếng, roi dài rơi xuống trước mặt Nghiêm Tinh, cô bị dọa sợ giật mình lui về sau.

"Má ơi! Bác sĩ giết người!"

Nghiêm Tinh giống như điên rồi, chạy quanh Cảnh Lang một vòng lại một vòng. Lục Hồng nghe nhiều cảm thấy ù tai, Cảnh Lang cũng một tay vuốt trán, mơ hồ như kềm chế gì đó.

Không lâu sau, viện trưởng dẫn bác sĩ liên quan chạy tới. Dưới sự giải thích của Cảnh Lang, viện trưởng lập tức làm thủ tục xuất viện cho Nghiêm Tinh, cũng không ngừng hướng các cô xin lỗi. Càng tuyên bố khai trừ Tần Như Hoa, sau khi Tần Như Hoa biết, không nói hai lời, tay cầm roi da đuổi theo Nghiêm Tinh chạy vòng quanh dọc theo bệnh viện, dọc trên đường đi hùng hùng hổ hổ, cho rằng là Nghiêm Tinh hại cô mất việc.

Nghiêm Tinh sau khi vất vả thoát được Tần Như Hoa, giờ phút này đang ngồi trên xe Cảnh Lang, lòng vẫn còn sợ hãi vuốt ngực.

"Tiểu Thử, đừng nói, mình thấy cậu với nữ bác sĩ kia rất xứng đôi vừa lứa!"

Lục Hồng một bên không nhịn được che miệng cười trộm.

"Cảnh Lang, có ai làm bạn bè như cậu không? Tích chút khẩu đức đi."

Nghiêm Tinh thở hổn hển, nghỉ ngơi một lúc, mới liên tục nói tiếp. Thì ra cô bị Cảnh Kỳ tính kế đưa vào bệnh viện tâm thần. Có một lần cô tiến vào nhà Cảnh Kỳ, muốn tìm kiếm xem có manh mối gì không. Kết quả một đám cảnh sát cùng bác sĩ phá cửa ập vào, bắn súng thuốc mê thành công làm cô hôn mê. Đợi đến khi cô tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện này rồi.

Cảnh Kỳ tuyên bố có kẻ biến thái cuồng theo dõi, rình rập mình. Không biết bà ta dùng thủ đoạn gì khiến cho cảnh sát tin rằng Nghiêm Tinh là bệnh nhân tâm thần có khuynh hướng vặn vẹo kiêm bạo lực cuồng theo dõi. Bà ta đã mua chuộc cảnh sát cùng bác sĩ trong bệnh viện, để cho Nghiêm Tinh dưới tình huống không qua điều tra cùng chuẩn đoán liền trực tiếp bị đưa vào.

Mà Tần Như Hoa trùng hợp chính là bác sĩ chăm sóc, liền theo hình dung của Nghiêm Tinh, đây là một bà cô xữ nữ cực biến thái cùng ham muốn dục vọng điên cuồng. Một mặt thèm muốn đàn ông thành bệnh, một mặt lại bởi vì không có ai quan tâm, mới dưỡng thành tính S/M, mới chân chính là bệnh nhân tâm thần. Nghiêm Tinh muốn bỏ trốn, nhưng bởi vì trước đó Cảnh Kỳ đã chiếu cố, cho nên cách một khoảng thời gian, sẽ chích thuốc tê vào cơ thể cô. Cô là nửa yêu nha, lỡ đổi thành người bình thường còn không phải sớm đã bị chơi chết.

May mắn trời cao chiếu cố cô, hôm nay tìm được cơ hội bỏ trốn liền gặp ngay Cảnh Lang. Nói tới đoạn cuộc sống sống không bằng chết này, Nghiêm Tinh nước mắt nước mũi quẹt lên người Cảnh Lang.

Cảnh Lang ghét bỏ cởi áo khoác, ôm lấy Lục Hồng, hôn cô mấy cái.

"Vợ, y phục của người ta bẩn rồi~"

"Về nhà sẽ tắm cho chị."

Lục Hồng nhu thuận giống như con cừu nhỏ tựa vào lòng Cảnh Lang, Nghiêm Tinh một hàm răng đẹp ê chua. Đây con bà nó là chị dâu trước đây cô từng biết sao? Nhu tình như nước đến vậy a! Sao để bị con sói đuôi to này tha đi rồi.

"Tiểu Thử, cậu có thu hoạch về Cảnh Kỳ rồi phải không?"

Náo loạn một hồi, Cảnh Lang khôi phục tư thái bình thường, nghiêm túc nói.

"Có chứ!"

Nghiêm Tinh trả lời, Cảnh Lang liếc nhìn cô một cái, tỏ ý tiếp tục nói.

"Đó là Cảnh Kỳ yêu điên cuồng Cảnh Diệt, đã thành ma rồi!"

"Chuyện này không cần cậu nói, tất cả mọi người đều biết."

"Không phải, ý mình nhà bà ta dán đầy ảnh phác họa dì Cảnh. Còn có ảnh thân mật giữ dì Cảnh với Shura vương, cũng chính là nhất cử nhất động của dì Cảnh bà ta đều nắm giữ."

"Ngoại trừ chuyện này, còn phát hiện gì không?"

Cảnh Lang trầm mặc một hồi, hỏi. Nghiêm Tinh gãi đầu, cuối cùng lắc đầu.

"Xem ra Cảnh Kỳ đã phát hiện từ sớm hành tung của cậu, sau đó sắp xếp bố cục dụ cậu vào tròng sau đó đưa đi bệnh viện tâm thần, nhưng động cơ làm vậy là gì? Mình luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài của nó."

Chân mày Cảnh Lang nhíu chặt, mục đích của Cảnh Kỳ là Cảnh Diệt, âm mưu phục hưng ngân lang nhất tộc hẳn là mục tiêu sau cùng. Thuốc lần trước của bà ta cuối cùng cũng nghiên cứu ra thuốc giải, sau đó bà ta yên lặng một đoạn thời gian rất lâu, sợ rằng lại đang tính toán chuyện gì.

"Cảnh Lang, mình đói meo rồi!"

Nghiêm Tinh vỗ cái bụng lép lép, không ngừng kêu khổ. Từ khi bị giam vào viện tâm thần, cô chưa từng được ăn thứ gì ngon bổ, thân người cũng gầy còm rất nhiều.

"Được rồi được rồi, đừng kêu ca mình nữa."

Cảnh Lang lái xe ghé quán ăn gần đó, Nghiêm Tinh đặt mông ngồi lên ghế, trực tiếp ném menu vào tay phục vụ.

"Lấy hết mỗi thứ một phần cho tôi, nhanh đi!"

Phụ vụ ngây người như phỗng, Cảnh Lang và Lục Hồng đồng thời một đầu hắc tuyến.

Trên bàn cơm, Nghiêm Tinh ăn như hổ đói. Lục Hồng có chút nhớ Tiểu Tiểu Lang ở nhà. Cảnh Lang nhìn ra lo lắng của cô, cầm tay.

"Tiểu Tiểu Lang ở nhà không sao đâu."

"Bây giờ không sai biệt lắm cũng đến giờ cơm, em sợ con nó đói." Lục Hồng lo âu.

"Oa~~ vợ, em chỉ biết quan tâm thằng nhãi con. Có biết chị cũng đói rồi không~"

Cảnh Lang bỗng ngân cao giọng, như chảy ra sữa nói. Nghiêm Tinh nghe thấy, lập tức phun thức ăn trong miệng ra ngoài, không lệch phun lên ngay chính giữa mặt Cảnh Lang.

"Nghiêm Tinh!"

Cảnh Lang đấm phát lên bàn, đứng phắt dậy. Lục Hồng thì nhịn cười, mở tay cô ra, cười mắng:

"Cho chị không đứng đắn!"

---

Sau khi Cảnh Ngọc cùng Dịch Lam ở bên nhau, cô đã đưa cô ấy về ổ của mình thành công. Dưới sự yêu cầu của Cảnh Ngọc, Dịch Lam thôi việc, tạm thời ở nhà. Nhị tiểu thư cảm thấy thân ái yêu dấu nhà cô làm bác sĩ ở phòng khám thú y thì quá nhân tài không được trọng dụng rồi, quyết định vì cô ấy bỏ vốn thu mua bệnh viện, để Dịch Lam đảm nhiệm chức viện trưởng. Đương nhiên chuyện này cô cũngg chưa nói cho Dịch Lam, quyết định đến lúc đó cho cô ấy một sự ngạc nhiên mừng rỡ.

Dịch Lam ở nhà làm 'bà chủ gia đình' rãnh đến ngán, không chỉ dọn dẹp nhà sạch sẽ, mỗi sáng đều dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho nhị tiểu thư, bữa trưa thì đưa đến công ty, tối thì chuẩn bị món ăn phong phú nghênh đón nhị tiểu thư về nhà. Cuộc sống những ngày qua của nhị tiểu thư có thể nói là xuân đã về, và xuân đã về tập 2. Tình trường sự nghiệp đắc ý đôi đường, ngay cả nhân viên công ty gặp cô, cũng bị nụ cười của cô mê hoặc đến không còn phân biệt được nam bắc. Tất cả những thứ này tự nhiên đều sẽ bị Dịch Lam mỗi ngày đưa cơm đến hoàn toàn nhìn thấy. Dịch Lam ngoài mặt không phát tát, nhưng mỗi khi đến đêm, lúc trên giường đều dày vò nhị tiểu thư muốn thăng thiên, phát tiết bất mãn trong lòng. Nhị tiểu thư đương nhiên biết Lam tỷ tỷ đang ghen, trong lòng ngọt ngào, cũng mặc cho Dịch Lam đòi lấy. Cho đến một buổi tối nọ, Dịch Lam không biết làm sao làm nhị tiểu thư đau, nhị tiểu thư mới lên tiếng ngăn lại,

"Lam tỷ tỷ, em đau!"

Cảnh Ngọc ủy khuất mím mím cái miệng nhỏ, cầm tay Dịch Lam, rút ra. Sau đó rúc người vào góc giường.

"A! Ngọc nhi, chị xin lỗi."

Dịch Lam mới từ trong ghen ghét tỉnh lại, mặt đầy áy náy nhìn Cảnh Ngọc.

"Ngọc nhi, chị cũng không biết vừa rồi là thế nào."

Dịch Lam bộ dạng muốn nói lại thôi, cúi đầu.

"Lam tỷ tỷ, có phải em chọc chị thấy không vui ở đâu không?"

Cảnh Ngọc sợ hãi nâng đầu dậy, thân người dịch đến bên cạnh Dịch Lam.

"Không có, là lỗi của chị." Dịch Lam buồn buồn nói.

"Đừng gạt em."

Tay Cảnh Ngọc sờ lên gương mặt cô, đôi mắt ươn ướt cùng cô đối mặt.

"Giữa chúng ta không nên có bất kỳ điều gì giấu diếm." Cảnh Ngọc nghiêm túc nói.

"Ngọc nhi..."

Trong con ngươi Dịch Lam thoáng qua một tia yếu ớt không dễ phát giác, nhưng vẫn truyền đến Cảnh Ngọc.

"Lam tỷ tỷ, quả nhiên là lỗi của em, khiến chị thấy không được dễ chịu."

Cảnh Ngọc khôn khéo tựa vào lòng Dịch Lam, nhẹ nhàng nói.

"Thật sự không phải vấn đề của em đâu!"

Dịch Lam khẩn trương nói, hai tay nâng gương mặt Cảnh Ngọc lên.

"Ngọc nhi, chị cảm thấy mình thật hẹp hòi."

Nhìn đôi môi ướt át đỏ mọng của Cảnh Ngọc, Dịch Lam ấn môi mình lên.

"Ưhm."

Tay Cảnh Ngọc chủ động choàng qua cổ Dịch Lam, dần dần, những đốm lửa nhỏ lan tràn bùng cháy. Đầu lưỡi Dịch Lam thăm dò trong miệng Cảnh Ngọc, bú mút cướp đoạt lấy.

Cảnh Ngọc ý loạn tình mê hai tay sờ loạn trên lưng Dịch Lam, bỗng cô cảm thấy dạ dày quay cuồng một trận, cảm giác buồn nôn xông thẳng lên cổ họng. Bỗng cô đẩy Dịch Lam ra, vọt vào phòng vệ sinh.

"Ngọc nhi, em sao vậy?"

Dịch Lam lo lắng theo sau, thấy Cảnh Ngọc úp trên bồn cầu, không ngừng nôn mửa.

Một lúc sau Cảnh Ngọc cảm thấy ói xong, bất lực xoay người lại, ngồi trên đất. Dịch Lam liền vội vã tiến lên đỡ lấy cô, ôm vào trong lòng, vuốt ve tấm lưng.

"Em không sao, Lam tỷ tỷ. Vừa rồi chỉ là bỗng dưng cảm thấy buồn nôn."

Dịch Lam đau lòng nhìn sắc mặt cô có chút tái nhợt,

"Ngày mai chị cùng em đến bệnh viện kiểm tra."

"Hì hì, Lam tỷ tỷ, chị không phải là bác sĩ sao?"

Cảnh Ngọc tinh nghịch mỉm cười.

"Đúng ha, nhưng mà quanh năm chị đều chỉ tiếp xúc với xác người."

Nói đến đây, Dịch Lam có chút ngượng ngùng gãi đầu.

"Biết chữa trị cho động vật, lại không biết chữa trị cho người, đây là đạo lý gì?"

Cảnh Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn, dường như chuẩn bị để bào ra nguyên do cho được.

"Chị thích nghiên cứu cấu tạo sinh vật."

Ngón tay Dịch Lam dọc theo cằm Cảnh Ngọc trượt xuống xương quai xanh lồi lõm thích thú, chậm rãi vuốt ve.

"Như Ngọc nhi cũng rất xinh đẹp~"

"Ô~~ Lam tỷ tỷ như vậy nhìn qua rất biến thái."

Quả đấm nhỏ của Cảnh Ngọc đánh lên người cô. Bỗng dưng như nghĩ ra điều gì đó,

"Lam tỷ tỷ, chị nói em sẽ không phải có bảo bảo của chị rồi?"

Cảnh Ngọc chớp chớp đôi mắt sáng ngời, mong đợi nhìn Dịch Lam.

"Có phải có chút hơi quá nhanh rồi không~"

Tay Dịch Lam thăm dò bên trong quần áo, vuốt ve bụng của cô. Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy nhiệt độ trên tay Dịch Lam nóng dọa người, hai gò má đỏ bừng, theo bản năng lui ra sau, càng rúc sâu vào lòng Dịch Lam.

"Lam tỷ tỷ, bây giờ chị có thể nói cho em là chuyện gì chọc cho chị không vui không."

Hai người nị oai một hồi, Cảnh Ngọc lái về lại đề tài này,

"Hôm nay chị thấy phòng làm việc của em có một bó hồng to..." Thanh âm Dịch Lam càng nói càng nhỏ.

"Lam tỷ tỷ của em, cũng có ngày xấu hổ như này~"

"Không, chị. Dù sao Ngọc nhi là của một mình chị thôi!"

Dịch Lam càng thêm quẫn bách, bỗng hai tay choàng qua eo Cảnh Ngọc, ôm lấy cô vào lòng thật chặt.

"Lam tỷ tỷ, thời điểm chưa quen biết chị, em có rất nhiều người theo đuổi."

"A."

Cảm nhận tay bên eo mình càng dùng sức, Cảnh Ngọc nhỏ giọng lầu bầu.

"Lam tỷ tỷ, chị làm em đau..."

Thanh âm yếu ớt của Cảnh Ngọc vang lên, tay Dịch Lam lập tức thả lỏng.

"Xin lỗi, Ngọc nhi. Hôm nay chị có chỗ không ổn, chị không phải cố ý làm em bị thương đâu."

Dịch Lam áy náy xin lỗi.