"Đừng khẩn trương. Gần đây người ở đây khá là bận rộn, vừa vặn cần một người phụ trách bưng rượu phục vụ, cô xem, có muốn thử chút không?"
Mẫn Yên Nhiên ngồi vào bên cạnh Lục Hồng, cười nhìn về phía cô. Lục Hồng theo bản năng dời về bên cạnh một chút.
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô?"
Lục Hồng cuối cùng đem sự ngờ vực nói ra miệng, biểu tình biểu lộ bất an.
"Cô cần công việc, tôi cần nhân viên. Mọi người đều có nhu cầu, không phải rất tốt sao?"
Mẫn Yên Nhiên nhướng mi nhìn Lục Hồng.
"Nhưng chúng ta chưa từng gặp mặt?"
"Tôi nhìn cô thấy vừa mắt thôi. Tôi nói trước, không cần hỏi vì sao tôi lại biết cô cần thẻ căn cước, cần công việc. Quan trọng chính là kết quả. Cô thấy sao?"
Mẫn Yên Nhiên lại đứng dậy lần nữa, ngồi lại sau bàn làm việc, bắt đầu động bút viết gì đó trên giấy. Lục Hồng siết chặt quần, cúi đầu xuống.
Có cần từ chối không? Nếu có thẻ căn cước, sau này mình cũng có thể đi chỗ khác, đối với mình chỉ trăm lợi không hại.
"Cô không sợ sau khi tôi có được thẻ căn cước, sẽ bỏ chạy sao?"
Lục Hồng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô ấy.
"Cô sẽ không. Hơn nữa cô xem "Mỹ Nhân Cư" là nơi như thế nào? Mẫn Yên Nhiên tôi cho đến nay sẽ không nhìn lầm người."
Mẫn Yên Nhiên tự tin nói, sau đó đứng dậy, cầm tờ giấy trên bàn để trước mặt Lục Hồng.
"Chỉ cần cô điền tờ đơn này, hơn nữa ký tên, hôm nay liền có thể đến làm, buổi tối cô liền có thể lấy thẻ căn cước. Cuộc đời cô cũng sẽ sang trang mới!"
Lại ném ra thêm một quả oanh tạc có trọng lực, trong đôi mắt Lục Hồng lộ ra chần chừ, cuối cùng vẫn là nhận lấy tờ đơn. Mẫn Yên Nhiên đưa bút cho cô.
Loading...
"Lựa chọn thông minh!"
"Công việc của tôi thật sự chỉ là bưng rượu?"
Lục Hồng nắm chặt cây bút sắt, lần nữa hỏi.
"Đúng vậy, trên tờ khai nhân sự cũng đã viết rõ ràng, về điểm này cô yên tâm. Tại "Mỹ Nhân Cư" ngay cả một nhân viên phục vụ phổ thông thù lao cũng không thấp."
Lục Hồng bắt đầu viết tờ đơn trên bàn uống trà. Mẫn Yên Nhiên nhìn chằm chằm cô viết xong, cầm tờ giấy lên nhìn một chút.
"Tốt lắm. Đợi một lát sẽ có người phụ trách mang cô đến phòng nhân viên, sẽ nói rõ cụ thể nội dung công việc, bao gồm một số việc cần lưu ý, sau đó buổi tối liền có thể bắt đầu làm việc."
Vừa nói, Mẫn Yên Nhiên vừa ra cửa, bỗng giống như nhớ ra điều gì.
"Đúng rồi, cô có di động không?"
Lục Hồng nhớ đến điện thoại di dộng Cảnh Lang cho cô, gật đầu một cái.
"Lưu lại số di động của cô cho tôi đi."
Đợi Lục Hồng viết xong, thần sắc Mẫn Yên Nhiên có chút giật mình, nhìn chằm chằm dãy số kia.
"Đây là số di động của cô?"
"Ừ. Sao vậy?"
Lục Hồng cũng phát hiện sắc mặt đối phương khác thường.
"Chủ nhân có bộ di động này xem ra không tầm thường. Bỏ đi, không sao. Vậy cô trước tiên hãy nghỉ ngơi ở đây một lúc."
Còn chưa đợi Lục Hồng kịp hỏi, Mẫn Yên Nhiên đã rời đi.
Lục Hồng mở ví da, lấy di động Cảnh Lang cho ra, cẩn thận nhìn trước sau. Một cái di động màu đen rất phổ thông không có gì đặc biệt. Là số di động sao? Lúc này mới nhớ đến số di động Cảnh Lang cho, bốn số mở đầu, lúc ấy nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Bất đắc dĩ lắc đầu, con nhà giàu quả nhiên con nhà giảu, cô liền cảm thấy có chút chán ghét tùy ý ném di động qua một bên trên salon.
"Cảnh Lang! Tui nói bà xong chưa, bà cứ bám theo tui suốt là sao đây, chẳng lẽ có hứng thú với lão nương rồi?"
Thanh Phượng xoay người lại, khoanh hai tay, không nhịn được nhìn chằm chằm người sau lưng.
"Lúc nào Cảnh Ngọc trở lại, lúc đó tui liền rời đi!"
Cảnh Lang bình tĩnh nhìn đối phương.
"Cái đm! Đừng ép lão nương nói tục."
Thanh Phượng thấy Cảnh Lang một bộ cười thô bỉ, chỉ hận không thể đem con người trước mặt này đi lột da.
"Chú ý tu dưỡng của bà nha~ Alice Carano~"
Cảnh Lang đùa giỡn móng tay, bộ dáng chọc cho người tức chết.
"Lão bản~"
Mẫn Yên Nhiên đến bên cạnh Thanh Phượng, hết sức tự nhiên dựa vào vai cô.
"Mẫn Yên Nhiên! Bỏ móng vuốt của cô xuống."
Lúc này Thanh Phượng giận dữ, bỏ cô xuống.
"Lão bản hung dữ nga~ thời điểm trước kia theo đuổi người ta, thế nhưng không phải bộ dạng này nha. Bây giờ có niềm vui mới rồi, liền chê người cũ~"
Mẫn Yên Nhiên tiếp tục không sợ chết dính lấy.
Cảnh Lang một bộ xem kịch vui, một tay sờ cằm.
"Mẫn Yên Nhiên! Ai theo đuổi cô chứ?"
Thanh Phượng lần nữa tránh khỏi ma trảo của cô.
"Ai u~ nhanh như vậy liền quên rồi? Lúc đầu là ai đến cầu xin tôi làm giám đốc nhân sự đây."
Mẫn Yên Nhiên một tay chống nạnh, thần sắc nhanh chóng biến thành vẻ mặt cô vợ nhỏ giận dỗi, hướng Thanh Phượng nháy nháy mắt.
"Tôi xin cô? Mẫn Yên Nhiên, tôi làm sao không phát hiện cô có thiên phú đảo điên thị phi vậy nhỉ. Lão nương bây giờ không rãnh phản ứng với mấy người, né sang một bên cho tui."
Thanh Phượng đẩy Mẫn Yên Nhiên, nghênh ngang đi về trước.
"Ây da da! Lão bản đại nhân yêu dấu, mới tuyển phục vụ viên mới, tôi đặc biệt đến báo cáo với chị đây~"
Mẫn Yên Nhiên huơ huơ tờ đơn trong tay, lắc lư cái eo, tiến tới bên tai Thanh Phượng, lặng lẽ nói mấy câu. Thần sắc Thanh Phượng vui vẻ.
"Chuyện này liền giao cho cô."
Khóe mắt dư quang vẫn nhắm về chỗ Cảnh Lang bên này, cố ý ho khan một tiếng.
"Buổi tối để cổ bắt đầu làm việc đi."
Cảnh Lang hoài nghi nhìn chằm chằm hai người các cô, hoàn toàn liền là cố ý diễn cho cô xem. Lúc Mẫn Yên Nhiên đi ngang qua người Cảnh Lang, một tay vuốt ve lấy cằm cô.
"Tôi nói Cảnh đại tổng tài nè, có muốn tối nay lưu lại, nếm thử đợt gái mới ở "Mỹ Nhân Cư" không."
Có ý vị khác nhìn cô, nhân tiện ném ánh mắt quyến rũ.
"Cảm ơn!"
Cảnh Lang tỉnh bơ vén tay cô ấy ra, lạnh lùng nói một câu.
"Cảnh Lang, có phải Cảnh Ngọc bình an vô sự về nhà, bà liền bấm nút trước mặt tui không?"
Thanh Phượng chợt mở miệng.
"Thanh Phượng, nếu không phải vì Cảnh Ngọc, kiệu lớn tám người khiêng, tui cũng lười đến chỗ này!" (về sau chắc sẽ thường xuyên đến êi =)))))))
Cảnh Lang hừ lạnh một tiếng, tiếp theo cao ngạo.
"Đây chính là bà nói nha! Sẽ không chiếu cố chỗ tụi tui."
Mắt Thanh Phượng lộ ra gian xảo, cầm lấy điện thoại gọi một cú. Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ chốc lát sau, Cảnh Lang liền nhận được điện thoại của Nghiêm Tinh, nói đối phương chịu thả người, bây giờ cô đang đưa Cảnh Ngọc về.
Cúp máy, Cảnh Lang nói tiếng "cảm ơn", liền muốn rời đi.
"Khoan đã! Tiểu Lang Lang, nhìn trên phương diện giao tình đã nhiều năm của hai ta."
"Sao nữa? Thanh Phượng, lại muốn chơi trò mới mẻ gì đây."
Dựa vào những hiểu biết của Cảnh Lang về Thanh Phượng, tám phần là lại có tính toán mờ ám bên trong, mới có thể dùng giọng điệu này phát biểu với mình. Huống hồ, đối phương lại dễ dàng thả người như vậy, quả thực đáng nghi.
"Ai u! Sao lại nói vậy chứ, Tiểu Lang Lang! Lão nương hy sinh thân mình, cứu Cảnh Ngọc về, bà không cảm kích tui, còn hoài nghi lão nương!"
Thanh Phượng chỉ chỉ ngón tay lên người Cảnh Lang, tố cáo cô.
"Cảnh Ngọc vốn bởi vì bà mới bị bắt đi, do bà ra mặt cứu cũng là chuyện đương nhiên."
Cảnh Lang mới không ăn bộ dạng này của cô.
"Được! Cảnh Lang, lão nương chính là đợi xem bà sáng óc, sau này cầu xin tui cho bà vào!"
Thanh Phượng làm bộ dạng đuổi khách.
"Tui mới khinh thường đến chỗ bà!" (kỳ này Cảnh Lang nhức nách rồi =)))
Cảnh Lang hướng cô khoát tay một cái, tiêu sái rời đi.
"Tiểu Lang Lang à Tiểu Lang Lang, lần này bà rơi vào tay lão nương rồi, xem lão nương có chỉnh chết bà không!"