"Nàng dâu dù xấu xí thì cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng mà ha~"
Cảnh Lang trêu ghẹo nói, bóp cằm cô một cái.
"Cảnh Lang! Đừng có được voi đòi tiên!"
Lục Hồng trợn mắt nhìn cô,
"Chị cũng đâu nói sai, sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành vợ của chị là sự thật không thể chối bỏ."
Cảnh Lang trộm cười, dìu đỡ Lục Hồng vào thang máy.
Lục Hồng yên lặng dựa vào Cảnh Lang, không nói lời nào. Trong lòng Cảnh Lang biết cô đang hồi hộp, bóp tay cô một cái.
"Đừng lo lắng, hai mẹ của chị sớm đã biết chuyện giữa chúng ta."
Mẹ? Hai người? Lục Hồng kỳ quái nhíu mày, phát hiện trách cứ trong giọng điệu Cảnh Lang.
Cảnh Lang cầm chìa khóa, trực tiếp tra khóa vào lỗ. Theo tiếng , Lục Hồng cúi đầu, kéo tay Cảnh Lang. Cảnh Lang hướng cô mỉm cười,
"Mẹ! Con tới rồi đây!"
Nhưng mà bên trong phòng khách lớn như vậy, cũng không có ai. Trong bếp truyền ra từng trận mùi thơm của thức ăn.
"Mẹ đà điểu?"
Cảnh Lang trước hết để Lục Hồng ngồi trên sô pha, xoay người đến bên thang lầu, hướng lầu một nhìn quanh. Trong lòng đã sáng tỏ bảy tám phần.
"Lang?"
Lục Hồng gọi cô,
"Hai người chắc đang bận bịu, chúng ta đợi một chút đi."
Cảnh Lang ngồi vào bên cạnh cô, nắm lấy tay.
"Vừa rồi chị gọi 'mẹ đà điểu' à?"
"Ừm."
Cảnh Lang gật đầu,
"Từ nhỏ chị đã gọi mẹ như vậy, mẹ đà điểu là một người vô cùng đáng yêu."
Á? Vô cùng đáng yêu? Sợ rằng sẽ không ai lại dùng từ này để hình dung cha mẹ đi.
"Đợi một hồi em gặp rồi, nhất định sẽ thích bà."
Nói đến đây, Cảnh Lang lại chuyển người, ánh mắt hướng lầu một nhìn lại.
"Họ có ở nhà?"
Vẻ mặt Lục Hồng trở nên nghi hoặc. Cảnh Lang ra dấu đừng lên tiếng.
"Lang Lang! Đang nói xấu gì với con dâu đấy~"
Một đạo giọng nữ uy nghiêm từ trên thang lầu truyền tới, Cảnh Lang cùng Lục Hồng đồng thời không hẹn cùng đứng dậy, Lục Hồng lấy làm kinh hãi, con ngươi mắt phải chợt phóng đại.
Mái tóc vốn màu vàng óng được nuôi rất dài, dài tới bên hông, tuy dung mạo mười mấy năm vẫn không đổi, nhưng cỗ hương vị phụ nữ thành thục trên thân vô hình chung lại có thể vững vàng bắt được tầm mắt của người khác. Giờ phút này, cô ấy mặt quần jean cùng áo sơ mi màu trắng, đứng trên cửa thang lầu. Còn người phụ nữ tựa vào vai cô, chân hơi gập, hình như ngay cả đứng cũng có chút khó khăn, vẫn đang run rẩy, mái tóc đen tứ tán trước ngực, che đi hơn phân nửa khuôn mặt, đầu thì tình cảm vùi sâu vào lòng Cảnh Tình, mặc bộ đồ giống với Cảnh Tình - là quần áo tình nhân.
"Mẹ, mẹ lại ăn hiếp mẹ đà điểu nữa rồi phải không~"
Cảnh Lang trong mắt hí ngược, chọc cho Cảnh Tình liếc cô một cái.
"Lang Lang..."
Âm thanh nhỏ bé trong lòng Cảnh Tình truyền ra, có thể tưởng tượng giờ phút này chủ nhân của giọng nói sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống. Bị đứa nhỏ nhà mình bêu xấu trước mặt, tuy cũng không phải một hai lần. Dù bất luận thế nào Tư Minh Vi cũng không thể thích ứng, vẫn da mặt mỏng như thường lệ.
"Mẹ đà điểu~ cho Lang Lang nhìn mẹ một chút~"
Sói nào đó không sợ chết bổ sung thêm một câu, Cảnh Tình ôm sát Tư Minh Vi,
"Tiểu Lang Lang, nếu nhàn rỗi nhàm chán, thì phòng khách lầu một có thể cho con và con dâu mượn dùng~"
"Chơi bời vô độ thế nhưng sẽ yếu trước tuổi a."
Cảnh Lang liếc nhìn Cảnh Tình, quay đầu về phía Lục Hồng.
"Bảo bối, em làm gì ngây ra thế?"
Thấy bộ dạng ngơ ngác của Lục Hồng, như đang suy nghĩ gì đó, Cảnh Lang huơ huơ tay trước mặt cô.
"Lang, chị với hai bác...?"
"Hai bác là mẹ của chị ư? Dáng dấp thật giống quá."
Lục Hồng khiếp sợ cũng có nguyên nhân, tướng mạo Cảnh Tình với Cảnh Lang như hai chị em được đúc ra từ một khuôn vậy, nhưng người phụ nữ trên lầu kia xinh đẹp hơn, Lục Hồng nghĩ như vậy. Thứ đến đối với việc Cảnh Lang có hai người mẹ, càng làm cô có cảm giác rắc rối sâu sắc
"Bảo bối, chị giới thiệu cho em, cả hai là mẹ của chị."
"Người lạnh lùng nhìn lãnh khốc kia là bác gái của chị, bên cạnh chính là mẹ đà điểu~"
Cảnh Lang choàng tay lên vai Lục Hồng, ngẩng đầu giới thiệu hai người mẹ của cô.
"Tiểu mỹ nhân, sợ choáng váng sao?"
Cảnh Tình nửa ôm Tư Minh Vi xuống lầu, tới trước mặt Lục Hồng.
"Chào cháu, bác là Tư Minh Vi, mẹ ruột của Lang Lang."
Tư Minh Vi rốt cuộc không ở trạng thái đà điểu nữa, lộ đầu ra, chỉ là một bộ bất an hai tay xoa xoa, gầy nhom yếu ớt, dù ai thấy cũng có ý niệm muốn đi lên ức hiếp một phen.
"Cháu chào hai bác..."
Lục Hồng nhất thời không biết nên xưng hô thế nào với các cô,
"Đừng khẩn trương, bác sẽ không lập tức bắt cháu gả cho Lang Lang nhà bác."
Cảnh Tình hướng cô chớp chớp mắt, Lục Hồng nhất thời thụ sủng nhược kinh. Đối với hai người mẹ của Cảnh Lang cảm giác giống như nhân vật trong sách bước ra vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết. Huống hồ vị bác gái còn nói ra lời dọa người, như sớm đã biết chuyện giữa cô và Cảnh Lang, không những không ngăn cản, còn tích cực ủng hộ rất nhiều.
"Tiểu mỹ nhân, không cần hoài nghi, Lang Lang đích thực được sinh ra từ trong bụng của tiểu đà điểu, đương nhiên bác cũng là người mẹ còn lại của Lang Lang."
Cảnh Tình giải thích.
Lục Hồng gật đầu, bác ấy cùng Cảnh Lang đơn giản giống như hai chị em được đúc ra từ một khuôn,
"Cháu mạo muội được hỏi một câu, là thụ tinh nhân tạo sao?"
Tuy bàn về vấn đề như vậy có hơi đường đột, nhưng Lục Hồng vẫn là không nhịn được hỏi ra.
"Hắc~ cháu muốn nghĩ vậy cũng được, sau này có lẽ cháu sẽ được biết."
Ánh mắt Cảnh Tình quét qua cả hai một cái,
"Mẹ!"
Cảnh Lang lên tiếng nói.
"Được rồi được rồi, đề tài này dừng lại ở đây. Vẫn là ăn cơm trước đi."
Vừa nói, vừa dắt tay Tư Minh Vi hướng bàn cơm đi tới.
"Cảnh Ngọc đâu ạ?"
Cảnh Lang nhìn đồng hồ, đã sắp 6h tối, vốn tưởng Cảnh Ngọc sẽ tới sớm hơn mình, bây giờ nhìn lại chắc nha đầu kia sẽ không lại tới cái quầy rượu nào đó uống ngất ngưởng rồi chứ.
Cảnh Tình cũng không tiếp lời, ngược lại lộ ra nụ cười thần bí. Cảnh Lang nhún vai, kéo ghế ra, để Lục Hồng ngồi xuống trước.
Tư Minh Vi đang chuẩn bị rút tay về, bị Cảnh Tình ngăn lại,
"Để chị~"
Cảnh Tình bế ngang thân cô lên, thận trọng đặt lên ghế ngồi, sau đó bản thân ngồi bên cạnh cô. Toàn bộ khuôn mặt Tư Minh Vi hồng thấu, giống như trái cà chua bị luộc chín.
"Tình..."
Yếu ớt kêu một tiếng,
"Bảo bối~ chị đi bưng thức ăn, em ngồi nghỉ ngơi cho khỏe~"
Âm lượng hai chữ cuối cùng đặc biệt tăng cao, đầu Tư Minh Vi càng cúi thấp hơn, một bộ cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Cảnh Lang hăng hái nín cười, Lục Hồng kéo vạt áo của cô.
"Haha~ mẹ đà điểu, mẹ đang ấp trứng ạ?"
"Lang Lang!"
Tư Minh Vi mềm mại một tiếng, làm gì có con cái nhà nào từ nhỏ liền lấy việc chọc ghẹo mẹ của mình làm thú vui chứ!
"Mẹ đà điểu~ mẹ với sói mama đã nhiều tuổi mà vẫn còn đằm thắm như vậy, là con gái, con mừng cho hai người!"
Cảnh Lang cười đùa, tay lại không kềm được sờ lên Lục Hồng. Lục Hồng cả kinh, thì ra 'cha mẹ' Cảnh Lang liền có mối quan hệ như vậy, cho nên cũng không bài xích con gái mình có người yêu cùng phái. Mơ hồ cảm thấy một tia vui mừng, đồng thời bị kiểu mẫu một nhà vui vẻ của các cô làm cho buồn cười, càng nhiều hơn chính là có một dòng chảy ấm áp chảy vào lòng. Có thể nói dường như chưa từng được nếm qua mùi vị gia đình ấm áp thế này, giờ phút này Lục Hồng đối với Cảnh Lang vừa hâm mộ cũng vừa cảm động.
Tư Minh Vi bị Cảnh Lang gọi là mẹ đà điểu cảm giác mang lại hoàn toàn không giống một người phụ nữ tuổi đã bốn mươi, ngược lại như thiếu nữ trẻ trung vậy, trực giác nói cho cô bác ấy nhất định không ít lần bị Cảnh Lang và mẹ cô ấy khi dễ.
"Mẹ đà điểu~ có căn dặn gì?"
Cảnh Lang bộ dạng nghiêm túc như của lúc trước, bên ngoài mang mặt nạ chống đỡ, hoàn toàn vờ diễn một cô con gái ngoan.
"Lục tiểu thư, khiến cháu phải chê cười rồi."
Trong đầu Tư Minh Vi nghĩ nếu đã không nói lại con gái nhà mình, cũng có thể chuyển mục tiêu mà. Nói lại thì chính xác cô vẫn chưa cùng con dâu làm quen nha.
"Không sao ạ, ngược lại đã để cho cháu thấy được một mặt khác của Cảnh Lang."
Vừa nói, vừa có thâm ý nhìn Cảnh Lang.
"Bảo bối~ là lại phát hiện thêm một ưu điểm trên người chị, bị chị hấp dẫn thật sâu rồi phải không?"
Cảnh Lang nghịch ngợm hướng cô nháy mắt, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp động.
"Mẹ hồng mềm~~"
Bóng người tại cửa nhanh nhẹn chạy tới, nhào về phía Tư Minh Vi.
"Cảnh Ngọc! Mẹ lấy thân phận mẫu thân của con trịnh trọng cảnh cáo, lập tức bỏ móng vuốt của con ra khỏi người mẹ con ngay!"
Từ phòng bếp Cảnh Tình đang bưng thức ăn đi ra, trợn mắt nhìn trên người Tư Minh Vi.
"Tiểu Ngọc nhi~"
Tư Minh Vi sờ đầu cô một chút,
"Haha~ hình như lại cao hơn không ít."
"Ách~ mẹ hồng mềm, con vốn luôn cao như vậy chứ bộ, dù so với chị hai vẫn kém hơn một chút."
Cảnh Ngọc dưới ánh mắt uy hiếp của Cảnh Tình, ngoan ngoãn đứng dậy, ngón tay ra dấu.
Lại quay đầu cười chảo hỏi với Lục Hồng Cảnh Lang,
"Chị, chị dâu, chào~"
Lục Hồng im lặng không lên tiếng,
"Nha đầu chết tiệt, bây giờ mới đến, còn tưởng em chơi đùa đến quên thời gian."
Cảnh Lang dạy dỗ.
"Haha~ bởi vì em phải đi đón một người, cho nên trễ nãi."
Cảnh Ngọc quay đầu mới phát hiện sau lưng không có bóng ai, lập tức chạy tới cửa níu ống tay áo của người nọ,
"Chị đứng ở đây làm gì? Đi vào a."
Dưới sự lôi kéo cứng rắn của Cảnh Ngọc, Dịch Lam vạn phần không muốn tiến vào trong. Trong miệng ngậm thuốc lá, bày ra khuôn mặt lạnh lạnh, ánh mắt quét về nơi khác.
"Vị này là?"
Cảnh Tình phát hiện rõ người nọ không vui.
"Dịch Lam."
Dịch Lam nhàn nhạt trả lời, vừa nhìn về phía Cảnh Ngọc,
"Tôi thấy hay là..."
Tay Cảnh Ngọc che miệng cô lại, một cỗ phì phò nói:
"Chuyện chị đồng ý với em chẳng lẽ muốn đổi ý sao?"
Cảnh Lang cũng nhận ra cả hai có chỗ không đúng,
"Tới cùng ăn cơm thôi."
Thức ăn với canh đã được bưng ra xong, mọi người ngồi lại.
Cảnh Ngọc dẫn đầu gắp một miếng sườn non bỏ vào miệng,
"Lâu rồi không được cùng cả nhà ăn một bữa chung~"
Vừa cười, lại một bên gắp thức ăn cho những người khác. Tư Minh Vi lo lắng nhìn Cảnh Ngọc, Cảnh Tình nắm tay cô, tỏ ý cô an tâm một chút khoan nóng vội. Ngay cả Lục Hồng cũng nhìn thấu nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt Cảnh Ngọc, chẳng lẽ Cảnh Ngọc có quan hệ người yêu với cô gái toàn thân phát ra khí lạnh như băng hàn này?
"Cháu Dịch đúng không? Nếu cháu đã là bạn với Cảnh Ngọc, không cần câu nệ, ăn nhiều một chút."
Cảnh Tình đứng dậy muốn gắp thức ăn cho cô,
"Không cần."
Lạnh lùng trả lời một câu, chén đũa của Dịch Lam từ đầu đến cuối chưa từng được động qua, chẳng qua như người không hề liên quan đứng một bên nhìn hết thảy vậy.
Bầu không khí trên bàn cơm lập tức nguội xuống, Cảnh Ngọc dừng lại động tác trên tay.